Sư Muội

Chương 10: CHƯƠNG 11




Ta im lặng quay sang nhìn Ngu Thư bên cạnh.

Hả?

Thế này là cấu kết với người của Ma tộc sao?

Bất chấp người khác ngăn cản, sư tỷ từ dưới đài chạy xồng xộc qua chỗ ta: "Các sư tôn minh giám! Nếu như tiểu sư muội thực sự cấu kết với người Ma tộc, sao muội ấy lại cùng hắn về sơn môn! Chuyện này chắc chắn có uẩn khúc!"

Vừa dứt lời, tỷ ấy đạp ta một phát, rít qua hàm răng nói: "Quỳ tử tế vào! Lát nữa nàng ta nói gì muội cũng đừng nhận, cứ nói không biết!"

"Vâng ..." Ta ậm ừ vâng dạ, đầu đang quay mòng mòng. Khi ta không ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ Ngu Thư thực sự giết đồng môn của ta?

Các giả thiết kỳ quặc liên tục xuất hiện trong đầu đều bị ta gạt bỏ.

Thật bực mình, sao những thứ thấy trong mơ đều là chuyện của hai năm sau vậy, không ai nói với ta lại có chuyện này. Ôi!

Còn Ngu Thư thì hoàn toàn tương phản với dáng vẻ ngoan ngoãn quỳ trên đất của ta.

Hắn biếng nhác đứng lên, không biết lấy đâu ra một cái quạt giấy: "Người là ta đánh, nhưng là các ngươi bày mưu tính kế ta trước, bản quân là phòng vệ chính đáng, có gì sai sao?"

Nữ tử kia hừ một tiếng: "Ngươi, một kẻ Ma tộc thì có gì đáng để bọn ta bày kế? Ngược lại ngươi nhìn trúng binh khí của đệ đệ ta, nên đã ra tay cướp. Đệ ấy không chịu đưa ngươi liền đả thương đệ ấy!"

"Binh khí của đệ đệ ngươi? Đừng kể chuyện cười cho ta nữa." Ngu Thư cười hai tiếng, hắn ngả ngớn nhìn sư tôn ở trên cao: "Các vị, đồ trong bí cảnh vốn là vật vô chủ, ai lấy được thì là của người đó. Thứ mà ta lấy được trong bí cảnh đang yên đang lành sao lại thành của các ngươi? Các ngươi nói như vậy có hợp lí không?"

Chưởng môn sư tôn vuốt râu, vẻ mặt nghiêm túc, không lên tiếng.

Ngược lại sư tôn ta lại đứng ra nói: "Ngu Thư, chân tướng sự việc vẫn chưa rõ, nhưng bây giờ ngươi thực sự đả thương đệ tử phái Đồng Thành ta, việc này ngươi có nhận hay không?"

Ta quỳ trên mặt đất, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tim nhảy lên một nhịp, hóa ra họ biết nhau.

Hơn nữa còn rất quen.

"Một người làm một người chịu, đừng dây dưa sang người không liên quan!" Hắn cúi đầu nhìn ta: "Vị tiểu đạo hữu này chẳng qua là tình cờ gặp phải ta trong bí cảnh, không hề can dự."

"Ngươi nói dối! Trong bí cảnh hôm ấy bọn ta đều nhìn thấy rồi! Ngươi và nàng ta rõ ràng ở cùng nhau!"

Sư tỷ quay đầu nghiêm khắc nói: "Liễu Trăn, ăn có thể ăn bậy, nói không được nói bừa. Người liên quan đều nói không quen, ngươi còn cố nói cái gì?"

"Liễu Thanh Thanh ngươi vẫn là người nhà họ Liễu đấy? Đường đệ mình đến nay tính mạng gặp nguy hiểm, ngươi còn có thể ở đây lời qua tiếng lại?"

"Ngươi ăn nói rõ ràng, thế nào là lời qua tiếng lại? Các ngươi làm ra chuyện không sạch sẽ gì trong lòng còn không rõ sao? Bây giờ lại muốn đổ hết lên đầu đệ tử đỉnh Thường Thanh bọn ta!"

Thấy hai người sắp đánh nhau đến nơi, chưởng môn sư tôn chau mày hô: "Dừng tay! Đồng môn với nhau tự hại lẫn nhau còn ra thể thống gì!"

Ngài chắp tay hướng về phía Ngu Thư: "Ngu đạo hữu, tiểu đồ trước mắt đang trúng độc không rõ tên, có thể giơ cao đánh khẽ, giúp nó giải độc không?"

"Mặc dù ta đả thương hắn, nhưng không hề hạ độc, sợ là đầu sổ gây ra mọi chuyện còn có người khác."

"Vậy ..." Các trưởng lão trên bục đài đưa mắt nhìn nhau, các sư huynh đệ xung quanh cũng nhao nhao bàn luận.

Ngu Thư lượn quanh một vòng, lơ đãng lướt qua ta, trong tay đột nhiên xuất hiện một vật lạnh ngắt.

Ta xiết chặt tay, không dám cúi đầu xem.

"Nếu đã là chuyện xấu trong nhà các ngươi, vậy bản quân cũng không tiện ở lâu. Các vị, cáo từ!"

Sương khói màu tím bốc lên, sau khi bay hết thì cũng không thấy bóng dáng Ngu Thư đâu nữa.

Không phải, hắn chạy rồi, ta làm sao bây giờ?

Một đám người theo Liễu Trăn, cho rằng ta cấu kết với người của Ma tộc, theo lý phải bị trừng phạt.

Một đám người theo Liễu Thanh Thanh, cho rằng ta không có quan hệ gì với Ngu Thư.

Những người còn lại thì rơi vào trầm tư.

Ánh mắt sư tôn lạnh nhạt dõi theo ta: "Đã phạm lỗi đương nhiên phải chịu phạt, con có ý kiến gì không?"

Ta dập đầu một cái: "Không có, tất cả đều nghe sư tôn sắp xếp."

"Tư Tư mặc dù hơi chậm hiểu, nhưng chuyện mưu hại đồng môn chắc chắn trò ấy sẽ không làm." Người giảng giải xong lại cúi đầu nhìn ta: "Cấu kết với Thiếu chủ Ma tộc con có biết không?"

Ta càng hạ thấp người: "Đệ tử xin chịu phạt."

Trong đầu ta đang mắng 18 đời tổ tông của Ngu Thư, đồ chó chết.

Liễu Trăn và đệ đệ cô ta đều là đệ tử thân truyền của chưởng môn sư tôn. Chuyện này xét đến cùng thế nào cũng không phải do ta, lần này sư tôn hỏi như vậy cũng là mở một lối cho chưởng môn sư tôn.

Có lẽ hình phạt cũng không quá nặng, quay đầu còn có thể nương vào cái cớ này xuống núi sống những ngày sung sướng như thần tiên.

Cũng không tính là thiệt thòi.

Nhưng trong lòng vẫn luôn có khúc mắc, người hỏi thêm đôi ba câu cũng tốt.

"Vậy phạt giam con một tháng."

"Vâng."

Sư tỷ tức nóng cả mặt, sau khi nghe ta nói hết mọi chuyện thì lén truyền âm đến ta: "Hứa Tư Tư muội ngốc quá! Chuyện này vốn không liên quan gì đến muội, rõ rành rành là bọn họ cố ý gây sự, muội nhận lỗi gì chứ!"

Ta im lặng, đến khi người của Đinh trưởng lão kéo đi ta cũng không đáp lại tỷ ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.