Song Tu

Chương 26




Tần Diệp mở mắt, nghi hoặc nhìn cách không xa phía trước.

“Chuyện gì vậy? Có gì không đúng sao?” Lý Quế hỏi.

“Có điểm kì quái.” Tần Diệp nhăn mi, rõ ràng không có gì nhưng trong lòng vẫn có điểm khó chịu.

“Qua xem.” Lý Quế không nghi ngờ cảm giác của Tần Diệp, họ có thể mai phục lâu như vậy ở chính đạo chính là dựa vào sự cẩn thận hơn vài phần so với nhiều người.

Họ đã chịu nhục nhiều, hiện tại cuối cùng cũng tới lúc thu hoạch, dù thế nào họ cũng không thể để nỗ lực nhiều năm như vậy tiêu tán trong chốc lát được, cho nên đối với họ càng cẩn thận càng tốt.

Khi vừa định tới kiểm tra, việc họ không tưởng tượng nổi xảy tới —

Hàng vạn tia quang mang xuyên đất phóng ra, nguyên khí kim vốn đang phân tán khắp khe núi nhanh chóng bay qua ngưng tụ ở trung tâm quang mang, tựa như mặt trời nhỏ chói mắt từ dưới đất từ từ bay lên.

“Đây là gì vậy?” Lý Quế kinh sợ hô lên.

Con mắt nguyên anh tu sĩ đều rất tốt, quả cầu nguyên khí trước mặt tuy chói mắt nhưng họ chỉ liếc mắt cũng có thể nhìn thấu thứ bên trong.

Bên trong quả cầu nguyên khí rõ ràng là một thứ gì đó màu đen.

Thứ này mới nhìn giống như là một con chim hai đầu, xem kĩ có thể nhìn ra chỗ đầu chim rõ ràng là hai mặt người, hơn nữa đầu phía dưới đen kịt hoàn toàn không thấy rõ được, ở vị trí của đuôi còn đang liên tục đong đưa. (gì đới =))~)

Theo đong đưa của đuôi chim, nguyên khí kim tụ tập càng ngày càng nhiều, theo đó có thể nhận ra mỗi lần đuôi chim đong đưa quả cầu nguyên khí càng thêm dày đặc.

Tần Diệp cùng Lý Quế liếc nhau, khẽ gật đầu, rất ăn ý mà song song xuất thủ.

Họ dự định mặc kệ tới là cái gì, tốc chiến tốc thắng vẫn là quan trọng nhất.

Tần Diệp từ trong miệng phun ra một cây quạt, cây quạt đón gió mà lớn dần, chớp mắt đã biến thành một cây quạt lớn ba thước, tay hắn cầm quạt ra sức phất, một con rồng lửa phun hỏa diễm nóng cháy tê rống đánh tới quái điểu.

Vũ khí của Lý Quế là một cái tháp sắt, tháp sắt chín tầng chỉ cao có một thước, xoay tròn lại xoay tròn giữa không trung, mỗi vòng xoay lại bắn ra một phi đao sáng loáng, liên miên không ngừng đánh về phía quái điểu.

Đối mặt với thế công tới tấp của hỏa long cùng phi đao mà quái điểu lại không chút kinh hoảng, ngón tay hắn bắn liên tiếp, “Phốc phốc phốc”, từ quả cầu nguyên khí phân ra hơn mười viên nguyên khí, chia nhau hướng hỏa long cùng phi đao.

Trong nhất thời, vô số âm thanh bạo liệt vang lên.

Quái điểu vậy mà có thể địch lại hai gã nguyên anh chưa từng chiến bại!

Mấy người Tần Diệp phản ứng cũng không chậm, thấy một kích đánh không được cũng không ham chiến, phóng xuất pháp khí định rút lui.

“Ha ha, còn muốn chạy? Trước phải hỏi xem nó có đồng ý hay không đã!” Quái điểu vậy mà nói tiếng người, theo một tia sáng mờ bay ra từ trong quả cầu nguyên khí, trên không trung kết thành cái lưới màu vàng kim lớn.

Lưới tỏa ánh sáng vàng kim lấp lánh, chính là dùng nguyên khí kim ngưng kết lại mà thành.

Đường thoát của hai người Tần Diệp nháy mắt bị lưới ngăn trở, phải ngừng lại.

“Các hạ rốt cuộc là người phương nào? Tần mỗ cùng các hạ cũng không có ân oán, các hạ hà tất phải dây dưa như vậy?” Trong lòng Tần Diệp vô cùng tức giận, cũng không thể phát tác.

Đối phương chỉ có (chỉ?) một quái vật không biết tên, hắn bên này có đến hai nguyên anh, muốn đánh thật cũng không sợ đánh không lại. Nhưng ba người cấp bậc nguyên anh ở đây động thủ, khẳng định không thể gạt được mọi người trong Yến gia bảo, đến lúc đó tất sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của họ.

“Muốn ta không dây dưa cũng dễ thôi, các ngươi tự tới Yến gia, đem chuyện các ngươi vừa nói nói lại một lần nữa trước mặt mọi người, ta lập tức rời đi.”

Bọn Tần Diệp run rẩy trong lòng, quái điểu này nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của họ.

“Hừ, nếu đã nghe thấy chuyện chúng ta vừa nói, vậy ngươi hãy —”

“Nạp mạng đi!”

Hai người không cố kị nữa, vừa ra tay đã đều là chiêu thức vô cùng tàn độc. Giết người diệt khẩu chính là thủ đoạn thường dùng nhất giúp họ sinh tồn được đến hôm nay.

Quái điểu không hề sợ hãi, ngẩng đầu đón nhận.

Đại chiến tái khởi —

“A —” Lý Quế hét thảm, cả người bị đánh bay ra bốn năm thước, rơi “Phịch” xuống mặt đất, hất lên mảng bụi lớn.

Cách đó không xa, Tần Diệp nằm đó, mặt xám trắng, hiển nhiên đã bị nội thương không nhẹ.

Hai người liếc qua nhau, nhãn thần đều tuyệt vọng không gì sánh được.

Đối thủ thực sự quá mạnh, họ thay đổi nhiều loại thần thông đều không làm gì được hắn. Kì thực quái điểu này cũng chẳng dùng thủ đoạn gì, vô luận là công kích loại nào đánh qua hắn đều chỉ có một chiêu, là bắn ra nguyên khí thuộc tính kim. Đáng sợ chính là, linh khí cuối cùng của họ đã cạn, nguyên khí đạn của đối thủ lại vô cùng vô tận.

Linh khí của mình một chút đã hao hết, linh khí của địch nhân lại như vực sâu vô hạn, đây là một trận chiến tất bại —

“Có người tới, ta đi trước xử lý một chút, đệ ở chỗ này không nên lộn xộn.” Tào Phẩm nhẹ giọng nói với Chung Kỳ Nguyên.

Quái điểu, cũng là hai người Tào Phẩm cùng Chung Kỳ Nguyên. Họ bọc kín trong miếng vải đen, trên miếng vải gắn lông đại bàng hai đầu, Tào Phẩm lại làm một thần chú biến hình biến thành quái điểu trong mắt bọn Tần Diệp.

Một hồi chiến đấu vừa rồi khiến Chung Kỳ Nguyên hao tổn rất lớn, y đã lâm vào bán hôn mê, Tào Phẩm căn bản không yên tâm mà rời y đi. Nhưng trận chiến vừa rồi động tĩnh quá lớn, đã kinh động đến mọi người trong Yến gia bảo, thần thức Tào Phẩm phát hiện đã có năm sáu nguyên anh tu sĩ tiến nhập khe núi, đến đây thăm dò.

Xách hai người Tần Diệp đã bị thương nặng lên, Tào Phẩm bay về phía người tới.

“Là ai?” Trong sương trắng phía trước truyền tới tiếng quát hỏi.

Tào Phẩm nghe ra là giọng Yến gia lão tổ, “Yến tiền bối, là ta, Tào Phẩm.”

“Tào tiểu hữu?”

Yến gia lão tổ cùng vài đạo thân ảnh từ sương khói bay ra, đứng trước mặt Tào Phẩm, “Tào tiểu hữu sao lại ở chỗ này? Vừa rồi là cậu chiến đấu cùng người khác sao?”

“Đúng, là ta.” Tào Phẩm gật đầu thừa nhận. “Ta hôm nay cùng Nguyên Nguyên ra ngoài đi dạo, trong lúc vô ý thấy có hai người lén lút, chúng ta liền theo họ tới đây, ai ngờ hai người này lại là gian tế của ma đạo, ở đây thương thảo chuyện đánh chính đạo. Ta cùng Nguyên Nguyên muốn báo tin cho mọi người, lại bị họ phát hiện nên mới đánh.”

“Gì cơ? Gian tế của ma đạo?” Mọi người kinh hãi.

“Vừa hay ta có một ít bảo vật gia sư ban thưởng, may mắn bắt được hai gian tế kia, đang muốn giao người cho mọi người đưa đi.” Tào Phẩm đem hai người đưa cho Yến lão gia tổ.

“Gì? Đây không phải Tần trưởng lão của Hồng Phong cốc cùng Lý trưởng lão của Thái Nhất giáo sao?”

“Lão tổ có thể khám trên người họ một chút, khẳng định có thể tìm được gì đó liên quan đến ma đạo. Họ hẳn đã ẩn núp rất nhiều năm rồi.”

Yến gia lão tổ vẻ mặt nghiêm nghị kiểm tra túi đồ của hai người, quả nhiên tìm được không ít tín vật của ma đạo.

“Không ngờ —” cùng vào khe núi với Yến gia lão tổ còn có vài trưởng lão môn phái khác, tất cả mọi người không khỏi cảm thán, hai người này cùng họ đồng đạo nhiều năm, vậy mà lại là gian tế.

“Chúng ta dựa theo họ nói chuyện biết được, trừ họ ra còn một đồng bọn nữa cũng là nguyên anh, lão tổ các người trở lại phải cẩn thận thẩm vấn một lượt.”

Còn có một người nữa? Mấy người Yến gia lão tổ chấn kinh, phe chính đạo vậy mà bị ma đạo thần không biết quỷ không hay xếp vào ba gian tế cấp bậc nguyên anh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.