Song Tu

Chương 25




So sánh chiến lực hiện tại: Đối phương nguyên anh hai, phe mình nguyên anh một, kết đan một.

Rõ ràng, nếu thực sự chiến đấu phe ta nhất định thất bại không nghi ngờ.

Mà nếu muốn khiến chính đạo tin tưởng hai vị trưởng lão là gian tế, phương pháp hữu hiệu nhất chính là bắt người lại, đó là chứng cứ vô cùng xác thực.

Nhưng thật đáng buồn, đánh, khẳng định đánh không thắng. Tào Phẩm có lợi hại hơn, công pháp có nghịch thiên hơn cũng tuyệt đối không có khả năng lấy một địch hai, càng đừng nói đến bắt người.

Tìm người hỗ trợ, cũng không được! Họ hiện tại trốn dưới lòng đất, muốn động cũng không dám động, chỉ sợ khẽ động sẽ bị hai gã nguyên anh phát hiện, lúc đó ngược lại sẽ tự mình bại lộ.

Phiền phức, đánh thì đánh không lại, đi cũng đi không được, làm sao mới tốt đây?

Thật mong trời giáng xuống một nguyên anh để xoay chuyển tình cảnh của bọn họ!

— Hả?

Tào Phẩm thầm bừng tỉnh, có thể thử biện pháp này xem sao!

“Biện pháp gì?” Chung Kỳ Nguyên hỏi.

Tào Phẩm nói: “Chúng ta không thể nhờ đến người ngoài, thì tự dựa vào mình bắt bọn chúng.”

Chung Kỳ Nguyên vẻ mặt không thể tin, y không hiểu tự tin của Tào Phẩm ở đâu mà có, “Huynh điên rồi! Huynh có thể liều mạng với họ, ta thì sao? Nguyên anh tu sĩ người ta chỉ một đầu ngón tay là có thể nghiền nát ta rồi.”

Kết đan với nguyên anh, khác biệt như sông lớn so với biển rộng.

“Nếu ta nói, ta có thể khiến đệ trong thời gian ngắn tấn cấp nguyên anh thì sao?”

“Sao có thể như vậy!?” Chung Kỳ Nguyên kinh hô.

Từ kết đan đến nguyên anh là tròn một cấp bậc, bao nhiêu tu sĩ bị vây trong đó mà Tào Phẩm lại nói có thể khiến y trong thời gian ngắn tấn cấp, có thể sao?

Đối với nghi hoặc của Chung Kỳ Nguyên, Tào Phẩm chậm rãi phun ra hai chữ: “Song, tu!”

Song tu?

Điều này khiến Chung Kỳ Nguyên thật mơ hồ, song tu đúng là có thể tăng tiến tu vi rất nhanh, nhưng vô luận nhanh thế nào cũng không thể khiến một kết đan tu sĩ chỉ trong hai canh giờ biến thành nguyên anh tu sĩ được!

Tào Phẩm lắc đầu, “Không cần phải hai canh giờ, một khắc cũng có thể rồi.” (một khắc = 15 phút nha)

… còn kinh khủng hơn nữa!

“Muốn vậy phải làm sao?” Không còn thời gian mà nghi ngờ trong hồ lô của Tào Phẩm bán dược gì nữa, chỉ cần phương pháp hữu hiệu là được rồi.

Thứ họ thiếu nhất chính là thời gian, nhất định phải đối phó trước khi người thứ ba tới, sau khi người thứ ba tới họ càng không có phần thắng.

“Lúc nữa ta sẽ trực tiếp tiến nhập thân thể đệ, trước đó chúng ta không thể có bất luận tiếp xúc thân thể gì, bởi tiếp xúc thân thể khiến công pháp tự hành vận chuyển hình thành nguyên khí lưu động khác thường sẽ khiến đối phương phát hiện ra chúng ta mất, thế nên Nguyên Nguyên đệ phải tự đem phía sau —” hắn duỗi hai ngón tay, làm động tác mở rộng.

Nếu bình thường, Tào Phẩm sẽ không bỏ qua chuyện tốt bậc này, thế nhưng hiện tại tình huống đặc thù, hắn muốn đảm bảo năng lượng thoáng cái có thể đạt tới mức lớn nhất, như vậy hắn không thể sờ soạng hôn hít tiền hí trước, hắn phải trực tiếp tiến vào.

Mặt Chung Kỳ Nguyên đỏ đến độ muốn chảy máu, nhưng không thể không kìm lại cảm giác xấu hổ hỏi tiếp, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó đệ phải hết sức hấp thu nguyên khí kim. Theo lý mà nói, chúng ta vừa mới song tu chưa lâu lắm, đệ không thích hợp hấp thu lượng lớn nguyên khí, nhưng lần này không giống vậy. Sau khi đệ hấp thu nguyên khí không được tự ý giữ lại cho mình mà phải chuyển toàn bộ qua cho ta, như vậy đệ sẽ không vì hấp thu qua nhiều nguyên khí mà nổ tung. Sau khi ta nhận được nguyên khí đệ chuyển qua, lại kết hợp với phần nguyên khí ta hấp thu, biến thành nguyên khí công kích để công kích bọn chúng.”

Qua giải thích của Tào Phẩm Chung Kỳ Nguyên đã rõ ràng, kế hoạch của Tào Phẩm cũng không phải là khiến y trong thời gian ngắn tấn cấp nguyên anh mà là khiến y có được lượng lớn nguyên khí của cấp bậc nguyên anh.

Bởi vì song tu công pháp, họ chỉ cần kết hợp đã trở thành một cơ quan tụ tập nguyên khí thiên nhiên. Đối phương có cường thịnh thế nào cũng chỉ là cấp bậc nguyên anh, linh lực trong cơ thể nhiều thế nào cũng sẽ tiêu hao, mà họ lại không giống như vậy. Chỉ cần còn đang song tu, công pháp còn đang vận chuyển, nguyên khí có thể cuồn cuộn không ngừng bổ sung linh lực trong cơ thể, nói như vậy họ có thể coi như đã là vô địch.

“Chúng ta phải làm sao đối mặt bọn chúng mà —?” Hai chữ song tu thật sự không nói nên lời.

“Đương nhiên không” Tào Phẩm lập tức phủ định, phong tình diễm lệ khi song tu của Nguyên Nguyên chỉ có hắn mới được thưởng thức, hắn mới không chia sẻ với người khác đâu!

Tào Phẩm lấy ra từ chiếc nhẫn không gì không làm được của mình một miếng vải đen thật lớn, lại lấy ra một cây lông chim nhìn rất quen mắt.

“Đây là ta nhổ từ đuôi con điêu hai đầu xuống, đến lúc đó chúng ta che kín tấm vải bố này, lại cài lông chim này lên, ta sẽ phù lên một chướng nhãn pháp. Như vậy tuy không thể hoàn toàn che đậy nhưng cũng có thể che được phần lớn.” Thế nào thì bộ vị quan trọng nhất khẳng định cũng có thể che được.

Chung Kỳ Nguyên cuối cùng đã biết trong nhẫn của Tào Phẩm thứ gì cũng có, người này quả thực là kẻ cắp chuyên nghiệp, đến cả lông chim cũng không tha…

“Được rồi, Nguyên Nguyên đệ chuẩn bị nhanh một chút, thời gian của chúng ta không nhiều đâu!”

“Chuẩn bị cái —” nói được một nửa, Chung Kỳ Nguyên mới nhớ tới phải chuẩn bị cái gì.

Thấy bộ dạng Chung Kỳ Nguyên nói được một nửa đã xấu hổ đỏ mặt, Tào Phẩm hận không thể nhào tới, “Nguyên Nguyên, ta cũng rất muốn tự mình giúp đệ, ta rất muốn sờ sờ lỗ nhỏ nha —”

“Cút —” Chung Kỳ Nguyên bị lời nói trắng trợn của hắn làm xấu hổ vô cùng, “Huynh quay đi, huynh nhìn như vậy ta không làm được!”

Vì sao? Tào Phẩm bĩu môi lầm bầm không tình nguyện xoay người, hắn rất muốn xem Nguyên Nguyên làm sao vân vê lỗ nhỏ, làm sao đưa ngón tay cắm vào, làm sao dùng hai ngón tay mở rộng tiểu huyệt…

Ô, không được rồi, chảy máu mũi rồi…

Lấy tay che mũi, Tào Phẩm không nói gì trừng bảo bối đã giương lên trời của mình!

Nguyên Nguyên thực sự là xuân dược trí mạng, chỉ nghĩ thôi đã khiến hắn cứng thành như vậy —

“Nguyên Nguyên, đệ xong chưa? Ta đã chuẩn bị tốt rồi!” Vốn đang muốn phiền đến tay phải huynh đệ, không ngờ Nguyên Nguyên còn hiệu quả hơn cả tay phải.

“Giục, giục cái gì mà giục, chờ, chờ một chút…” Thân thể nửa ngồi xổm, cật lực dùng tay với tới mặt sau, nơi kia, muốn tự dùng ngón tay vói vào, thật đúng là phải có chút dũng khí.

Tào Phẩm vừa mới xoay người đã thấy cảnh tượng mê người như vậy.

Áo choàng đã bị Chung Kỳ Nguyên kéo xuống bên hông, tiết khố trượt xuống mặt đất lộ ra đôi chân dài trơn nhẵn trắng nõn, thắt lưng khom xuống làm toàn bộ đường cong đều hiện ra, ngón tay thon dài sờ soạng đùi trong, đầu ngón trỏ còn chưa có tiến nhập động khẩu nhỏ nhỏ…

“Bang!”

Dây cung lý trí đứt phựt!

“A — Huynh làm gì —” trước mắt Chung Kỳ Nguyên tối sầm, còn chưa phản ứng gì nhiều đã bị miếng vải đen bao lại, thắt lưng bị hai bàn tay to lớn cố định vững vàng.

“Ta không đợi được nữa! Có thể sẽ hơi đau, đệ nhẫn nại một chút.” Tào Phẩm khàn khàn nói.

“A… Đau quá…”

Thứ của nợ nóng như lửa kia không thèm thương hương tiếc ngọc, thô bạo không đạo lý mà cắm vào đến tận cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.