Song Tinh Thần Thể Duy Nhất Trên Toàn Tinh Tế

Chương 14: C5.1




Khuôn viên trường tràn ngập đại thụ thiết kế đan xen các loại bồn hoa, cách mấy mét sẽ xuất hiện một cái ghế dựa nghỉ ngơi cơ giới.

Minh Khương đi dưới tàng cây, bóng cây thật lớn che đậy hơn phân nửa ánh mặt trời.

Roth còn không ngừng nói chuyện: “Chúng ta thật may mắn, tinh tế league hai năm một lần, chúng ta có thể gặp được hai lần đấy.”

Minh Khương suy nghĩ một chút, nói: “Tổ đội tinh tế league có yêu cầu gì không?”

Roth nói: “Mỗi năm đều sẽ có thay đổi rất nhỏ, năm nay phải chờ quy tắc ra mới biết được thôi.”

Minh Khương như suy tư gì, lại hỏi: “Vậy còn năm trước thì sao?”

Roth trả lời: “Năm trước là sáu người tùy ý tổ đội, phải xem năng lực phối hợp tác chiến tổ đội.”

Loại đoàn thể tác chiến này có thể thể hiện năng lực hợp tác của học sinh tốt nhất, chiến tranh không phải là lên lôi đài, chiến trường cúng không phải nơi biểu diễn của một người, chỉ có hợp tác đoàn thể mới có thể đạt được kết quả tốt nhất.

Minh Khương học hệ phụ trợ chủ yếu là trấn an tinh thần lực cuồng bạo của đồng đội, đồng thời tra xét khu vực chờ tác chiến, đặc biệt là tác dụng trấn an, đây là thiên phú đã có sẵn từ khi sinh ra của hệ thực vật.

Có điều tinh thần thể của con người trên tinh tế hiện tại phần lớn đều là hệ động vật, hệ thực vật tương đối thưa thớt, bằng không Minh Khương cũng không thể chém giết ra từ muôn vàn hành tinh rác, trở thành học sinh trường quân sự đế quốc Lotus.

Ngoài những động vật mà tinh thần thể hệ động vật đã biết, còn có rất nhiều tồn tại như thần thú trong sách cổ.

Tỷ như thượng tướng bách chiến bách thắng đệ nhất đế quốc Lotus hiện tại, tinh thần thể của anh chính là loài rồng trong truyền thuyết, toàn thân che kín vảy đen nhánh, sau lưng có hai cánh, bốn móng vuốt sắc bén có thể dễ dàng xé nát Trùng tộc có lớp vỏ cứng rắn nhất.

Hệ thực vật càng diện rộng, tinh thần thể hệ thực vật của Minh Khương dài đến mấy chục thước, mặt trên dây đằng thật lớn phủ kín bụi gai. Dưới dây đằng, là đóa hoa màu lam đan xen trùng điệp.

Vì chiếu cố tân sinh, tại ven đường, trường học đặt rất nhiều bảng hướng dẫn, Minh Khương đi theo Roth một đường tới chỗ báo danh, cũng không đi quá nhiều đoạn đường vòng.

Quá trình báo danh của Roth cực kỳ đơn giản, nhân viên công tác sau khi xác nhận thông tin trong thiết bị đầu cuối của cậu ta, liền phát cho cậu ta kim cài áo học sinh có gắn chip.

Nhưng Minh Khương gặp phải rất nhiều rắc rối.

Cậu không phải người dân đế quốc Lotus, lai lịch hành tinh rác đã định sẽ khiến cậu phải chịu thêm rất nhiều bước rườm rà.

Nhân viên công tác đã được huấn luyện chuyên nghiệp, bọn họ làm kiểm tra tạp tinh thần thể Minh Khương với lưu trình phức, sau khi xác nhận tất cả không có vấn đề gì, mới phát kim cài áo học sinh thuộc về Minh Khương.

Roth chờ ở một bên đã sớm chờ đến đói lả.

Thấy Minh Khương làm xong, cậu ta sờ sờ bụng: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước, chưa thấy phân phối ký túc xá, phỏng chừng còn phải đi vài vòng quanh sân trường.”

Minh Khương nhìn thiết bị đầu cuối trong tay, trên đó đã ghi lại thông tin về trường học.

Phong cách trường quân sự đế quốc Lotus thực sấm rền gió cuốn, bọn họ chưa bao giờ sử dụng mấy thứ hoa hòe loè loẹt, ngay cả trang giao diện học sinh đều chỉ dùng màu đen, trắng, đỏ đơn giản.

Cùng màu sắc quân đội đế quốc Lotus giống nhau.

Minh Khương mở trang giao diện cá nhân, bên trái là ảnh đăng ký và mã số tên, bên phải còn lại là một số tính năng và tin tức.

Mà cột thông tin ký túc xá vẫn còn để trống, ấn vào chỉ hiện thông báo đang được thiết bị đầu cuối sắp xếp.

Roth thấy cậu cứ nhìn thiết bị đầu cuối, liền nói: “Có phải vẫn chưa sắp xếp ký túc xá không, tớ biết mà, đây là bài học đầu tiên trường học dạy chúng ta.”

Bài học đầu tiên?

Minh Khương cau mày: “Là sao?”

Roth nói: “Phục tùng.”

“Trường học cố ý kéo sắp xếp muộn như vậy, hiệu trưởng đã từng nói qua một lần trong hội nghị, ông muốn cho học sinh hiểu rõ, học sinh trường quân đội cần hướng quân đội đế quốc làm chuẩn, mà bản chất quân đội đế quốc là phục tùng.”

“Cho nên trường học cố ý kéo dài một chút, để khơi dậy sự bất mãn của mọi người, sau đó lại mạnh tay đè xuống.”

Minh Khương im lặng một lát, đánh giá sắc bén: “Đùa giỡn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.