Song Tinh Thần Thể Duy Nhất Trên Toàn Tinh Tế

Chương 11: C4.1




“Alois?” Minh Khương hơi ngạc nhiên.

Trong thông tin báo nhập học cũng không đề cập tới tin tức này, cậu vừa rồi mới từ trong miệng Roth biết được.

Alois · Lotus là Nhị hoàng tử đế quốc Lotus, một nhân vật sinh ra là tự chính mình mang đề tài.

Một trong hai người cha của anh là quân vương đế quốc Lotus, một người cha khác là quân vương đế quốc Wiggson bí ẩn nhất trong ba đại đế quốc tinh tế.Đương nhiên, tình yêu của hai vị quân vương chấn động một thời đã tan vỡ, quân vương đương nhiệm đế quốc Wiggson - Đạm Đài Kính đã đưa con trai cả rời đi, cũng chính là đại hoàng tử đế quốc Lotus - Đạm Đài Triều.

Kỳ thật, dựa theo tuổi tác, Alois đáng lẽ đã nhập học trường quân sự đế quốc Lotus từ hai năm trước.

Nhưng hai năm qua vẫn không có tin tức gì, lập tức có truyền thông suy đoán là quân vương đương nhiệm tính toán thỉnh gia sư dạy Nhị hoàng tử, hoặc là tự mình giáo dục. Minh Khương không nghĩ tới, vị Nhị hoàng tử này cư nhiên sẽ nhập học cùng mình sau hai năm.

Roth lúc mới biết được cái này tin tức thời điểm cũng rất kinh ngạc: “Đúng vậy, tôi còn tưởng rằng Nhị hoàng tử điện hạ sẽ không giống tôi tới trường học đâu.”

Minh Khương hỏi: “Tại sao?”

Roth trả lời: “Khương Khương cậu mới từ trong núi ra hay sao! Cậu đã quên Nhị hoàng tử bọn họ khi còn nhỏ gặp phải ám sát à, bởi vậy mà Tam hoàng tử mất tích, bệ hạ hẳn là cũng lo lắng loại chuyện này lại xảy ra.”

Thật ra Minh Khương lần đầu tiên nghe đến chuyện này, cậu hạ mi mát nhìn Khô Khương trên đùi, bởi vì lặn lội đường xa nên khá lâu rồi chưa được gặp ánh mặt trời, Khô Khương đã có chút uể oải.

Cậu nói: “Tôi không phải người trên núi xuống, nhưng tôi cũng không phải công dân đế quốc Lotus.”

Minh Khương nhìn đôi mắt Roth: “Ta đến từ một hành tinh rác.”

Lời vừa nói ra, Roth kinh ngạc kêu lên.

Lý trí còn sót lại làm Roth hạ giọng: “Hành tinh rác? Khương Khương cậu đừng đùa tôi, nhìn cậu thế nào cũng không giống dân chạy nạn……”

Roth gian nan tìm về ngôn ngữ chính mình: “Không giống người từ nơi đó đến đây.”

Minh Khương mỉm cười, không giải thích.

Vài phút còn lại của lộ trình, Roth dường như mất đi công năng ngôn ngữ, ánh mắt trống rỗng lẩm bẩm gì đó, không tìm Minh Khương nói chuyện nữa.

Minh Khương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng dù cậu có trưởng thành như thế nào thì cũng mới 17 tuổi, ở thời đại tinh tế mà con người sống đến 300 tuổi, nghiêm khắc mà nói thì chỉ là một đứa trẻ, cho dù hiểu được sự lạnh nhạt đột ngột của Roth, thì vẫn có một chút cảm xúc khác.

Bàn tay ôm Khô Khương thoáng nắm chặt, lần thứ hai Minh Khương dời tầm mắt nhìn về phía cửa sổ.

Xe huyền phù đã tới phụ cận trường học, là trường học nổi danh nhất đế quốc Lotus, trường quân sự đế quốc Lotus có diện tích cực lớn.

Từ trên xe huyền phù nhìn xuống, có thể thấy mảng rừng rậm lớn thần bí và đất hoang.

Trong giới thiệu sơ lược về trường, địa phương này dùng để cho học sinh huấn luyện.

Xe huyền phù dừng lại không báo trước, đem suy nghĩ dư thừa của Minh Khương gọi trở về.

Cậu vừa định đứng dậy, Roth trầm mặc mười mấy phút một bên đột nhiên ôm lấy cánh tay cậu.

“Chúng ta chờ một chút, để người phía trước đi trước, hôm nay là khai giảng, này xe phải dừng ở cổng trường hơn ba phút đấy.” Roth nói, ấn Minh Khương vội vã xuống xe về chỗ ngồi.

Minh Khương ngây người, quên rút cánh tay mình về.Ánh mắt cậu chăm chú nhìn tay Roth hồi lâu, mới bừng tỉnh nhớ phải rút tay mình về.

Roth cũng ý thức được động tác này của mình không được ổn lắm, cuống quít giơ hai tay lên, thả cánh tay Minh Khương ra.

“Ý tôi là, chờ người xuống bớt rồi hãy đi, không cần vội như vậy.”

Học sinh trên xe chiếc huyền này rất nhiều, trong khoảng thời gian Roth nói chuyện, đã có không ít học sinh đứng ở cửa xe.

Minh Khương thấp giọng nói cảm ơn.

“Hì, không cần cảm ơn đâu, đều là việc nhỏ.” Roth ngượng ngùng cười cười, “Đúng rồi, đợi lát nữa chúng ta cùng đi báo danh nhé.”

Minh Khương kinh ngạc, đôi mắt màu lam xinh đẹp nhẹ nhàng động đậy, tầm mắt dừng trên mặt Roth hồi lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.