Song Sinh Linh Châu Yến Tử Đăng

Quyển 1 - Chương 8: Chủ nợ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Chuyện gì? Chuyện gì?" 

Tuyền Nương nghe được chủ tử kêu gọi.

Bà vội vàng buông tất cả hết mọi thứ đang làm trên tay xuống, chạy đến trước mặt Mạc Nhược Băng, lại thấy sắc mặt hắn trắng bệch.

"Bánh chay nó...... có độc."

Nói vừa xong, cả người hắn liền té ở trên người Tuyền Nương, đem bà áp đảo đè trên mặt đất.

"Người đâu...... Cứu mạng a....."

Còn người nào đó đang giơ tay che miệng cười tại một phía góc khuất khuân viên thốt lên: 

"Đáng đời!!" 

**

Phanh!

Tiếng đạp cửa đáng sợ hù dọa những người bạn nhỏ ở trong phòng, bọn họ vốn là đang nghe Yên Hà kể chuyện. 

Không nghĩ tới ngờ lại có người ám sát, tất cả mọi người theo bản năng ôm lấy thân thể mảnh mai của Yên Hà, sợ quá liền đồng thanh khóc thành một đoàn.

"Nàng nói mau, là ai phái nàng tới hại ta?"

Thân ảnh xinh đẹp vừa xuất hiện ở cửa đã nổi giận đùng đùng, miệng lập tức tuôn ra một tràng chỉ trích ác bá, không hề để ý tới người ở bên trong đã bị dọa cho sợ đến phát khóc.

"Vương gia, không nên như vậy......"- Tuyền Nương ở phía sau nhỏ giọng cầu khẩn.

Bà không dám cản, bởi vì Vương gia một khi đã nổi giận, bất luận kẻ nào cũng sẽ gặp tai ương.

"Nữ thần tỷ tỷ...... ư.. không phải là......" - Yên Hà ngước lên đón nhận ánh mắt đằng đằng sát khí.

Yên Hà vội vàng đổi lời nói: "Vương gia, ta không hiểu ngài đang nói gì...... A!"

Đau!

Yên Hà nhìn khuôn mặt trước mắt, rõ ràng là đẹp mê hồn như vậy, bóng dáng mảnh khảnh động lòng người như vậy, nhưng sao là bắt nạt người lại làm đau đớn như này?

Nàng thật rất muốn bảo hắn buông tay, nếu không ngày mai làm sao giúp phụ thân viết công văn?

" Bánh chay mà nàng đưa ta!"

"Ăn ngon không? Ta không có lừa ngài đúng không? Có người còn nói ta có thể đem bánh đi ra ngoài bán, sẽ kiếm được rất nhiều tiền."

"Thế thì tất cả mọi người trong thành sẽ bị nàng hạ độc chết mới đúng chứ!" - Hắn ác bá gầm nhẹ.

"A?"- Cái miệng nhỏ Yên Hà hé mở.

"A cái gì mà a?"

"Ai nói? Bánh chay của tỷ tỷ ta gói, là ăn ngon nhất trong thiên hạ."- Từng nữ hài tử, nam hài tử nho nhỏ mập mạp đứng ra, bất bình thay tỷ tỷ mình.

Mạc Nhược Băng đưa ra một cái người ánh mắt giết người vô tình, lập tức liền thấy những gương mặt beo béo nhỏ xinh xắn đó co rúm lại chung một chỗ, oa một tiếng, nhào vào trong ngực Yên Hà.

Nữ hài tử kia vừa khóc, những tiểu hài tử khác cũng cùng nhau khóc lớn hơn,lớn hơn nữa.

"Không cho phép các ngươi khóc." - Hắn ghét nhất tiểu hài tử khóc, mà bây giờ không phải chỉ là một đứa đang khóc, mà là một đống!

(@Yến: ác bá bắt nạt cả trẻ con ==

@Băng: Cả bà nữa mau viết tiếp cho ta nhanh *lườm sắc lạnh*

@Yến: *chạy* được...được)

"Được rồi, được rồi, đừng khóc, các muội, đệ đi tìm mẫu thân đi!"

Nữ hài tử con mập mạp nâng khuôn mặt khóc đến đỏ bừng, nghẹn ngào nói: 

"Nhưng tỷ tỷ không sợ sao? Nữ nhân quỷ xấu xa này quá hung dữ nha!"

"Nữ nhân quỷ xấu xa......"

(@Yến: haha D2 *lăn lộn cười *)

Thanh âm của Mạc Nhược Băng lạnh như băng giống như Tula tới từ Địa Ngục, làm mọi người nghe lạnh cả mình.

"Cho ngươi nói lại lần nữa, ta không phải thuộc loại người ăn hiếp trẻ con!”

Giọng nói hắn mang theo uy hiếp, hù chết một đám trẻ con còn chưa dứt sữa, làm cho hiện trường khóc lóc đến càng thêm thảm thiết.

"Ngài không nên hù dọa trẻ con như vậy." - Yên Hà dang tay ra, đứng chắn trước mặt đám trẻ con, giống như gà mẹ đang bảo vệ đàn gà con, mà hắn là con chim ưng đáng sợ.

"Ta thấy ta nên mang mấy bạn nhỏ này đi chơi thì hay hơn.”

Tuyền Nương vội vàng chạy đến dẫn mấy tiểu nhi, túm được đứa nào thì túm, dẫn vào bên trong, mấy bé con còn lại cũng ngoan ngoãn chạy theo vào, bỏ lại một mình Yên Hà đứng đó chiến đấu hăng hái.

"Tốt lắm, bây giờ nàng nên cho ta một lời đáp."

"Vương gia ——"

"Nàng hại ta đau bụng đến mức sắp chết, cho nên nàng phải bắt đền cho ta."- Hắn ngang ngược vô tình cắt ngang khi đứt nàng muốn mở miệng giải thích.

"Tiền sao? Ta...... Ta không có tiền."- Đầu của nàng thấp đến không thể thấp hơn nữa.

"Hừ! Không có ư, cha nàng không phải là Huyện thái gia sao? Đường đường là Huyện thái gia mà lại không có tiền?"- Hắn từng chữ từng câu đều là giống như kẻ đến để đòi nợ.

(@Yến: == nhà giàu rồi còn đi cướp bóc của dân chúng)

"Có...... một chút xíu tiền, nhưng phải bắt đền nhiêu?"- Không biết cha có nhớ nghe lời của nàng, tham ô một chút xíu hay không?

(@Yến: Thua:v)

"Hai trăm vạn lượng."

Nàng đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, thiếu chút nữa đụng vào cằm hắn, đôi mắt to của nàng chớp chớp liên tục không ngừng. Nếu bảo rằng cái ghế trước mặt nàng đang nhấc chân bước đi nàng cũng sẽ không ngạc nhiên đến như thế.

"Cái gì? Chẳng qua chỉ đau bụng chút xíu mà thôi, tại sao lại phải bắt đền tổn thất nhiều tiền như vậy?”

"Thân thể của ta là vô giá."

"Sao ngươi lại thích tính toán như vậy?"

"Chuyện này không liên quan gì đến việc tính toán cả!"

Không biết tại sao, nhìn thấy nàng là hắn lại rất muốn ăn hiếp nàng.

(@Yến: đả đảo tên cầm thú *giơ cờ *)

Không thể trách hắn, ai bảo nàng lại có dáng vẻ làm người ta muốn bức hiếp trêu chọc đến thế chứ?

"Nhưng ta nghĩ cha ta nhất định không có nhiều tiền như vậy, hơn nữa ngươi có chắc chắn là ăn bánh của ta mới có thể bị như vậy không? Nhưng những người khác ăn rồi cũng không có vấn đề gì mà!"

"Vậy nàng bảo ta thuộc loại người ăn tạp sao?"

Nhìn thấy bộ dáng hắn giống như muốn chém người, nhưng cho dù như thế, dáng vẻ của hắn vẫn không hề suy giảm vẻ đẹp chút nào.

Yên Hà nhìn mặt của hắn, không nhịn,tiếng thở dài ái mộ.

"Nói thật...... Ngươi thật là, thật là đẹp động lòng người nha!" - Nàng quên rằng không thể nói hắn đẹp, nhưng theo trực giác bật thốt lên, chờ khi nàng phản ứng kịp lúc, thì lời đã nói ra khỏi miệng.

"Nàng!" - Hắn giận đến mức sắc mặt cũng xanh mét.

"A! Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý muốn mạo phạm ngài, ta chỉ là nói thật mà thôi."

"Rất tốt, đã như vậy, ta liền lấy chứng cớ tới."- Hắn lấy từ trong lòng ngực lấy ra một thư xác nhận của đại phu:  

"Đơn này đều có con dấu của tất cả đại phu trong thành, nói là ta ngộ độc thức ăn."

Dĩ nhiên trước tiên là hắn đi tìm thần y đại ca của hắn cứu mạng, sau đó mới phái người đi tìm những đại phu này đóng dấu.

"Có lẽ là ngươi ăn bánh rồi, sau đó lại ăn thêm cái gì khác nên mới bị ngộ độc thức ăn——"

Hắn lại cắt đứt phản bác của nàng:

"Đại phu đã nói rõ, xác định là bánh chay gây họa."

"Cho nên......"

"Cho nên nàng phải bắt đền tổn thất ta hai trăm vạn lượng."- Hắn nói xong còn bắt chéo hai tay ở trước ngực, dáng vẻ muốn xem nàng đền thế nào với hắn.

"Nếu như ta không đền nổi thì sao?"- Nàng thật sự rất muốn khóc nha!

Trong nhà một đống người sắp ăn không đủ no. Không nghĩ tới mình có hảo ý lại còn có thể gây ra một mốt đống vấn đề lớn như vậy, làm sao có thể mở miệng nói chuyện với phụ thân cùng các di nương đây?

"Nếu như nàng không đền nổi, ta liền trực tiếp đi tìm cha nàng đòi vậy."

"Không thể! Không!"- Yên Hà vội vàng nói.

"Không thì nên làm gì?"

"Được rồi! Nếu vậy ta có thể đến làm công để trả nợ được không?"

"Làm công? Ta lại không thiếu nha hoàn."

"Ta biết gói bánh, ta có thể đến nhà gói bánh cho ngài ăn."

"Đề nghị quá dở hơi." - Hắn tuyệt không muốn nhận.

"Nếu không...... Nếu không......"

"Như vậy đi! Liền phạt nàng đến nhà ta giúp ta giặt quần áo, ngày mai phải tới, không cho phép vọng tưởng chạy trốn, nếu không dù đâu đâu, ta nhất định sẽ tìm được nàng."- Dù sao ai dám chọc tới hắn nhất định phải chết. 

Nếu không phải là hắn muốn nàng ấy được vui vẻ những ngày buồn tẻ trong phủ thì cũng không rước thêm đống "sắt vụn" này về rồi.

Ây ra vương phi mới hiểm độc ghê để lấy được bản phổ nhạc của nàng ấy đành phải....

(@Yến: Ác bá =)))

"Ân."- Làm sai chuyện sẽ phải đền bù.

Đợi đến khi Mạc Nhược Băng giống như một trận cuồng phong cuốn đi. Yên Hà không thể làm gì khác hơn là nước mắt ầng ậng trở lại trong phòng.

Chuẩn bị viết một đống phong thư sắp xếp thông báo chuyện trong nhà một chút, sau đó chuẩn bị hành lý, ngày hôm sau sẽ dùng sức lực để trả nợ.

Ân ân!

Hai trăm vạn lượng đó nha! 

Chỉ sợ nàng làm đến chết cũng không trả nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.