Sơn Hà Chẩm

Chương 49+50 :




49. Là Sở Du kiếp trước đến tìm hắn đòi nợ

Nhưng mà nhận thức của Cố Sở Sinh về trưởng công chúa, Sở Du lại đánh giá sai rồi.

Đời trước thời điểm Cố Sở Sinh nhìn thấy trưởng công chúa là khi hắn từ trên chiến trường tôi luyện trở về, nhậm chức chủ sự Hộ Bộ, trưởng công chúa đối xử với hắn cực kỳ kính trọng. Ở trong lòng Cố Sở Sinh, trưởng công chúa là một minh hữu rất tốt, tuy rằng cách hành sự có chút hoang đường, nhưng cũng coi như là biết đúng mực. Hắn nghĩ trưởng công chúa gọi hắn qua đó, đoán chừng là có chính sự muốn thương lượng.

Hơn nữa, hắn rất muốn nhìn thấy Sở Du.

Hiện giờ mặc dù Sở Du và hắn sống chung một phủ đệ, tuy nhiên Vệ Uẩn lại canh phòng nghiêm ngặt, căn bản không hề cho hắn bất kỳ cơ hội nhìn trộm nào. Hiện giờ Sở Du chủ động ngỏ lời mời, đương nhiên cho dù đó là đầm rồng hang hổ hắn cũng phải đi.

Vì thế ngay từ ban đêm hắn đã sớm chuẩn bị lựa chọn xiêm y.

Trương Đăng thấy Cố Sở Sinh lấy từng kiện từng kiện xiêm y đặt lên giường thì có chút nghi hoặc hỏi: “Công tử làm gì vậy?”

Cố Sở Sinh sợ Trương Đăng nhìn ra tâm tư ấu trĩ muốn tận lực biểu hiện thật tốt trước mặt người trong lòng, ra vẻ bình tĩnh nói: “Ngày mai ta cùng đại phu nhân đi phủ trưởng công chúa phủ dự tiệc, ta muốn tìm một bộ xiêm y thích hợp.”

Trương Đăng không phát hiện ra tâm tư khác thường của Cố Sở Sinh, giúp Cố Sở Sinh lựa chọn xiêm y.

Ngày hôm sau, trước tiên Sở Du đi tìm Vệ Uẩn nói về kết quả buổi đàm phán ngày hôm qua, Vệ Uẩn nghe xong kế hoạch của trưởng công chúa, gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt, đến lúc đó đệ phái một nhóm người đuổi giết Cố Sở Sinh trước mặt bệ hạ.”

“Cứ chạy qua như vậy, chỉ sợ diễn không đủ thật.” Sở Du suy nghĩ, sau đó nàng nói: “Buổi chiều ta đi hỏi hắn một chút, có thể tạo chút vết thương trên người hay không, nếu có thể chém một đao ở vị trí không quan trọng, đương nhiên là tốt nhất.”

Nghe được lời này, trong lòng Vệ Uẩn run rẩy, hắn ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn Sở Du, thấy Sở Du thật sự nghiêm túc suy nghĩ về việc này, nghĩ bụng có lẽ trước kia Cố Sở Sinh là tình lang trong lòng Sở Du, Vệ Uẩn cảm thấy, đây đại khái là trả thù đi.

Hắn không nói chuyện, nhưng trong đầu thì lặng lẽ đưa ra một nhận định, quả nhiên Sở Du nói rất đúng, sự trả thù của nữ nhân, cực kỳ đáng sợ.

Sau khi bàn kế hoạch chi tiết với hắn, Sở Du tính toán trở về, trước khi đi, nàng đột nhiên lên tiếng: “Tiểu thất, đối với việc nuôi dưỡng trai lơ, đệ cảm thấy như thế nào?”

Vừa nghe lời này, Vệ Uẩn lập tức sốt ruột lên tiếng nói: “Cho nên đệ nói tẩu tẩu chớ thân cận quá mức với vị trưởng công chúa kia!”

Bởi vậy Sở Du kết luận, con đường Vệ đại phu nhân nuôi dưỡng trai lơ này đi không thông rồi, nàng cảm khái thở dài, lắc đầu nói: “Thôi thôi, ta còn đang định nếu ngày sau không tìm thấy người thích hợp để thành thân, nhìn xem có thể ở lại Vệ phủ cả đời hay không.”

Dưỡng vài người……

Câu nói kế tiếp, Sở Du không dám nói ra sợ rằng sẽ kích thích Vệ Uẩn. Nàng lắc đầu phất phất tay rời đi.

Vệ Uẩn ngơ ngác nhìn bóng dáng Sở Du, trong đầu đọng lại câu ở lại Vệ phủ cả đời.

Hắn chưa từng chủ động suy nghĩ về cả đời này sẽ trải qua như thế nào, nhưng khi nghe những lời này, khóe môi vẫn không nhịn được mà cong lên.

Dùng xong bữa trưa, tới thời gian ước định cùng trưởng công chúa, Sở Du cho người mời Cố Sở Sinh ra cửa.

Cố Sở Sinh đã sớm chuẩn bị xong xuôi.

Hôm nay hắn đặc biệt chú ý cách ăn mặc, bên trong mặc chiếc áo choàng màu đỏ, khoác bên ngoài chiếc áo lông chồn thuần trắng sắc, thúc quan màu vàng, thắt lưng đeo ngọc bội, hắn vừa xuất hiện trước cửa đã dẫn tới rất nhiều cô nương trẻ tuổi dừng bước chân.

Cố Sở Sinh còn nhớ rõ, Sở Du rất thích hắn mặc xiêm y màu đỏ, trước kia trong tủ quần quần áo của hắn, xiêm y nàng chuẩn bị chủ yếu đều là màu này, mỗi lần nhìn thấy hắn mặc, nàng luôn nhìn hắn mỉm cười, tựa như ngắm thế nào cũng không đủ.

Sau khi nàng chết, hắn yêu thích màu sắc này, tới khi hắn già đi, cũng từng nhìn mình ở trong gương mà lo lắng, trên đường xuống hoàng tuyền không biết Sở Du có ghét bỏ diện mạo của hắn hay không.

Nhưng hiện tại hắn đang độ tuổi thiếu niên, mặc lên người màu sắc như vậy, vô cùng thích hợp.

Cho dù nội tâm hắn đã già nua, từ lâu đã không còn yêu thích những đồ vật quá mức diễm lệ này rồi, nhưng duy chỉ có màu sắc mà Sở Du thích là hắn chưa từng cự tuyệt.

Từ xa Sở Du đã nhìn thấy Cố Sở Sinh, thấy hắn ăn mặc như thế, nàng không khỏi ngẩn người. Chờ sau khi tới gần, lúc này nàng mới phát hiện thậm chí trên người hắn còn mang theo huân hương, phối hợp với ngọc bội trên eo, cách ăn mặc như vậy, đối với người từ trước đến nay luôn giản dị như Cố Sở Sinh mà nói, e rằng đây là bộ trang phục vô cùng lộng lẫy.

Nàng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Sở Sinh biết điều như vậy, sau đó lại cảm thấy, người này quả nhiên là co được dãn được, không trách năm đó mặc dù hắn chán ghét mình như vậy, nhưng vẫn có thể thành thân cùng mình.

Trong lòng không nói nên lời rốt cuộc là nên chán ghét hay nên bội phục, ánh mắt nhìn lướt qua rồi lại vội vàng dời đi, thậm chí không chờ Cố Sở Sinh chào hỏi đã lập tức đi lướt qua Cố Sở Sinh, phân phó nói: “Lên xe đi.”

Nói xong, nàng leo lên xe ngựa của mình, Vãn Nguyệt tiến lên, cung kính mời Cố Sở Sinh lên chiếc xe ngựa phía sau.

Cố Sở Sinh cau mày nhìn bộ dáng lãnh đạm của Sở Du, thấy Sở Du ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho hắn mà đi 1 mạch lên xe ngựa, hắn có chút bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, sau đó lên chiếc xe ngựa phía sau.

Hai người cùng nhau tới phủ trưởng công chúa. Xuống xe ngựa, Cố Sở Sinh cách nửa bước đi theo sau Sở Du, được quản gia dẫn đường đi vào đình viện.

Hắn tìm cơ hội muốn nói chuyện riêng với Sở Du, đành phải lựa chọn công sự làm chủ đề: “Lần này trưởng công chúa gọi ta, là vì chuyện cáo ngự trạng sao?”

Sở Du không muốn lừa hắn nên nói thẳng: “Không biết.”

Cố Sở Sinh cho rằng nàng còn giận dỗi, trách cứ hắn cự tuyệt chuyện hôn sự.

Bởi vì đã trải qua thời kỳ yêu thích tới mức hoảng loạn, Cố Sở Sinh bình tĩnh lại, phát hiện có điều khác thường. Năm đó cảm tình của Sở Du đối với hắn kiên định như thế, vì sao vừa gả cho Vệ Quân lại biến mất sạch không còn chút nào? Tuy nhiên có thể thân phận của nàng là Vệ đại phu nhân, việc tuân thủ nghiêm ngặt khoảng cách với nam tử cũng là điều dễ hiểu. Thậm chí có đôi khi ngữ khí trong giọng nói của nàng còn mang theo vài phần ác ý xa cách, hắn trái lo phải nghĩ, cuối cùng kết luận có lẽ nàng vẫn còn trách cứ hắn.

Nghĩ như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy, Sở Du mười lăm tuổi, thật sự vô cùng đáng yêu.

Hắn lẳng lặng đánh giá nàng, ánh mắt hắn khiến sau lưng Sở Du có chút phát lạnh, rốt cuộc nàng không nhịn được dừng bước chân, quay đầu nhìn hắn, nói một câu: “Ngươi……”

Nhưng mà còn chưa dứt lời, nàng bỗng chốc khựng lại.

Hỏi cái gì đây?

Hỏi vì sao rõ ràng đã cự tuyệt bỏ trốn, bây giờ lại quấn lấy ta không buông? Hoặc là, vì sao hiện giờ ngươi lại thích ta?

Nhưng nói những lời này thì có ý nghĩa gì? Cho dù hắn có đưa ra một ngàn một vạn loại lý do, thì thế nào?

Không đến mức lại thích hắn một lần nữa, mà trách cứ, bảo nàng phải trách cứ một thiếu niên cái gì cũng chưa làm như thế nào đây?

Cố Sở Sinh lẳng lặng chờ Sở Du mở miệng, thấy nàng khựng lại, hắn nhẹ giọng nói: “Nàng đừng gấp, chậm rãi nói, ta nghe.”

Hắn chưa bao giờ đối xử tốt với nàng như vậy, nhưng mà càng như thế, Sở Du lại càng cảm thấy khó chịu, nàng cảm thấy mình của đời trước, ngu xuẩn tới cực điểm.

Nàng lấy lại bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Không có gì, đi thôi.”

Nói xong, nàng xoay người sang chỗ khác, dẫn Cố Sở Sinh vào đại sảnh. Cố Sở Sinh nhíu mày, cuối cùng cũng phát giác ra điều gì đó không thích hợp. Nhưng mà hắn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng quan sát.

Thời điểm hai người tiến vào đại sảnh, trưởng công chúa đã chờ ở bên trong.

Hiện giờ đang là trời đông giá rét, trong phòng đốt lò than, trưởng công chúa mặc một thân váy sa màu anh đào, trong tay cầm chiếc quạt nhỏ màu vàng, ngồi ngay ngắn bên trong chính sảnh, ý cười dịu dàng nói: “Hai người tới rồi.”

Sở Du nhìn thấy xiêm y trên người nàng không khỏi cười rộ lên: “Hôm qua công chúa gặp ta còn khoác áo bông, hôm nay ngài đã hết phong hàn rồi sao?”

Trưởng công chúa nghe ra miệng lưỡi Sở Du có ý trêu chọc, nhưng nàng cũng không xấu hổ, cây quạt nhỏ phe phẩy nói: “Sang ngày hôm nay, bách bệnh đều biến mất, đại phu nhân quá coi thường ta rồi.”

Cố Sở Sinh nghe thấy giọng điệu trưởng công chúa, hắn nhíu mày, trực giác cảnh báo hắn có vài phần không ổn.

Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Sở Du, thấy thần sắc nàng phẳng lặng đang trò chuyện cùng trưởng công chúa. Mặc dù trưởng công chúa nói chuyện với Sở Du, thế nhưng ánh mắt lại thường xuyên quét qua người Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh bị ánh mắt của nàng làm cho lòng dạ sốt ruột, tuy nhiên gương mặt vẫn mặt không biểu cảm, ánh mắt nhìn thẳng tắp về phía trước, uống rượu không nói lời nói.

Những lời nên nói, ngày hôm qua trưởng công chúa và Sở Du đã nói xong, giờ phút này chuyện có thể nói, cũng chỉ là mấy chuyện son phấn, lông gà vỏ tỏi trong nhà mà thôi. Cố Sở Sinh không kiên nhẫn, ánh mắt của trưởng công chúa khiến hắn cảm thấy như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, rốt cuộc không chịu được áp lực, muốn kết thúc câu chuyện sớm một chút còn rời đi. Vì thế hắn ngẩng đầu nhìn về phía trưởng công chúa, nghiêm túc nói: “Hôm nay công chúa cho mời, là vì có việc muốn phân phó hạ quan hay sao?”

Nghe được lời này, trưởng công chúa “Phụt” một tiếng bật cười, nàng cúi đầu trao đổi ánh mắt với Sở Du, cây quạt nhỏ che khuất nửa bên mặt, cười nói: “Bổn cung nghe nói Cố đại nhân ngọc thụ lâm phong (*), nên mới đặc biệt mời tới nơi này. Cố đại nhân không cần câu thúc như thế, ngài có thể coi bổn cung như bằng hữu, uống rượu nói chuyện phiếm một cách thoải mái. “

(*):Cây ngọc đón gió, ý chỉ người con trai có cốt cách tao nhã như cây ngọc, hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái. Xuất phát của thành ngữ này từ bài thơ Bài ca bát tiên uống rượu của Đỗ Phủ.

Trưởng công chúa không phải người thích giấu giếm, lời này vừa ra, Cố Sở Sinh đã rõ ràng ý tứ của nàng.

Hắn lẳng lặng nhìn thoáng qua Sở Du, thấy đối phương sắc mặt bình tĩnh uống rượu, bộ dáng đứng ngoài cuộc. Cố Sở Sinh cảm thấy một cơn tức giận từ trong lòng trào lên, nhưng mà hắn biết hiện giờ không thể làm càn ở trước mặt trưởng công chúa, đành phải đè xuống tính tình, lạnh mặt, không lên tiếng.

Trưởng công chúa nhìn ra Cố Sở Sinh nổi giận, dường như cũng cảm thấy không ổn, nàng ho nhẹ một tiếng, nâng chén hướng về phía Sở Du nói: “Tới tới, đại phu nhân, chúng ta uống một ly.”

Nhưng mà rượu vừa đưa ra, trưởng công chúa lại đột nhiên đụng phải chén rượu cũng đang hướng ra ngoài của Sở Du, thấy chén rượt hắt lên người Sở Du, trưởng công chúa vội nói: “Ai daaa, mùa đông lạnh lẽo, phải làm sao bây giờ?”

Sở Du hiểu ý trưởng công chúa, hôm nay sự hiện diện của nàng vốn dĩ chỉ làm nền cho Cố Sở Sinh, hiện giờ công chúa muốn nói chuyện riêng với Cố Sở Sinh mấy câu. Sở Du cũng không phải người không hiểu chuyện, vội vàng cười cười, đứng dậy nói: “ Không sao, bên trong xe ngựa thiếp thân có sẵn xiêm y để thay đổi, làm phiền công chúa một lát, thiếp thân đổi xong xiêm ý sẽ quay lại.”

Nói xong, Sở Du đứng dậy, hành lễ cáo lui.

Cố Sở Sinh sao có thể không rõ hai người trước mặt đang kẻ xướng người hoạ? Hắn siết chặt nắm tay, ánh mắt rơi xuống bóng dáng bình tĩnh của Sở Du.

Nàng thật sự không có nửa phần cảm xúc.

Biết rõ trưởng công chúa là người như thế nào, biết rõ trưởng công chúa ôm tâm tư như thế nào, nhưng nàng nói đi là đi, không có nửa phần do dự.

Nếu thật sự thích hắn, đứng trước tình cảnh này, sao nàng có thể thờ ơ như vậy?

Từ khi trọng sinh tới nay, cảm giác thống khổ nhục nhã chưa từng có đổ ập vào lồng ngực Cố Sở Sinh, hắn rũ mắt, thân thể cứng đờ căng thẳng, ánh mắt trầm xuống, sợ người khác nhìn ra giờ phút này nội tâm hắn đang sóng gió động trời.

Sau khi Sở Du đi ra ngoài, trưởng công chúa phất phất tay, mọi người trong phòng đồng loạt lui xuống, trưởng công chúa trầm mặc một lát, thấy Cố Sở Sinh vẫn luôn cúi đầu, nàng cầm cây quạt nhỏ, đi tới trước người Cố Sở Sinh, nửa ngồi xổm xuống đánh giá hắn.

“Công tử có một dung mạo thật ưu nhã.” Trưởng công chúa tán thưởng ra tiếng: “Mới vừa rồi công tử tiến vào, thiếp thân có cảm giác nhà tranh rực rỡ, công tử sáng tựa ráng màu nhật nguyệt, chiếu thẳng vào lòng người khác.”

Trưởng công chúa không xưng “Bổn cung”, ngược lại dùng hai từ “Thiếp thân” để xưng hô, có thể nói là đầy đủ lễ nghĩa.

Nhưng mà Cố Sở Sinh vẫn im lặng như cũ, trưởng công chúa biết những hoa ngôn xảo ngữ này đối với Cố Sở Sinh đều là vô dụng, nàng cười tủm tỉm nhìn hắn nói: “Hiện giờ Cố công tử vẫn là cửu phẩm huyện lệnh đi? Không biết nhậm chức ở Côn Dương, Cố đại nhân có từng hoài niệm vẻ hào nhoáng của Hoa Kinh không?”

Cố Sở Sinh vẫn không lên tiếng, trưởng công chúa cảm thấy có chút không thú vị. Nàng trở lại vị trí của mình, chống cằm, phe phẩy chiếc quả nhỏ nói: “Cố công tử , ngài cũng biết rằng nếu không có mối quan hệ đặc biệt, lấy tội danh của phụ thân ngài, cho dù ngài có tài giỏi tới đâu, chỉ sợ đều phải ở lại Côn Dương cả đời. Tại sao ngài không tìm cho mình một lối tắt cơ chứ?”

Nói xong, thân mình nàng dò xét về phía trước: “Cố công tử, sao ngài không nhìn một cái ta? Ta cũng không tính là xấu xí chứ?”

Lúc này, rốt cuộc Cố Sở Sinh cũng ngẩng đầu.

Hắn lẳng lặng nhìn trưởng công chúa, thần sắc bình tĩnh: “Rõ ràng tình cảm của ngài dành cho người đó chưa từng thay đổi, hà tất phải giả bộ đa tình khắp nơi?”

Nghe được lời này, sắc mặt trưởng công chúa biến đổi.

Cố Sở Sinh thong thả ung dung đứng dậy, ngữ điệu lạnh nhạt: “Tiệc rượu ngày hôm nay, Cố mỗ vô cùng cảm kích. Trưởng công chúa cũng không phải người thích ép buộc người khác, nếu không còn chuyện gì nữa, Cố mỗ xin cáo từ.”

Nói xong, hắn đi ra ngoài. Trưởng công chúa nhìn bóng dáng người này dường như đang cố kìm nén cảm xúc gì đó, nàng nở nụ cười trào phúng.

Hắn đâm nàng, nàng đương nhiên sẽ không để hắn thoải mái, nàng cong khóe miệng, lạnh lùng nói: “Ta đã nói rõ với đại phu nhân hôm nay gọi ngài tới là muốn làm gì.”

Cố Sở Sinh dừng bước chân, một lát sau, hắn khàn giọng nói: “Ta biết.”

Nói xong, hắn bước nhanh ra ngoài. Trưởng công chúa cầm chiếc ly vàng trong tay, ném về phía gót chân hắn.

Cố Sở Sinh không ngừng bước chân, một đường đi thẳng ra bên ngoài, không bao lâu sau, một nam tử mặc xiêm y màu lam đi đến, hắn mặt mày trong sáng, thần sắc nhu hòa.

Hắn đi đến trước người trưởng công chúa, khom lưng nhặt chén rượu kia lên, cười nói: “Người không lưu lại?”

Trưởng công chúa hừ lạnh một tiếng, hướng ra bên ngoài nói lớn: “Là bổn cung cảm thấy hắn không thú vị, từ bỏ!”

“Vậy chuyện đã đáp ứng Vệ đại phu nhân thì sao?”

Nam nhân kia đặt chén rượu trước bàn trưởng công chúa, trưởng công chúa vẫy vẫy tay: “Ta không có thù với tiền.”

Nam nhân cười thành tiếng, không vạch trần nàng khẩu thị tâm phi, đem áo lông chồn khoác lên vai nàng, ôn hòa nói: “Lần sau mặc nhiều một chút, trời lạnh, nàng mặc mấy bộ áo bông rất đẹp.”

Trưởng công chúa lạnh lùng cười, xoay đầu đi, không nói chuyện.

Sở Du đổi xiêm y xong thì đứng ở ngoài chờ, ngoài trời mưa nhỏ, nàng khoác chiếc áo lông hạc, đôi tay ôm lò sưởi, ngửa đầu nhìn nước mưa rơi từ trên ngói đen xuống kéo dài như sợi chỉ.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, nàng không quay đầu lại, hỏi: “Trưởng công chúa có tổ chức yến tiệc không? Nếu có xin nói với ngài ấy, ta bị cảm nhẹ, xin phép cáo từ trước. Không cần để ý tới Cố Sở Sinh ……”

Nàng vừa nói vừa quay đầu lại, nhìn thấy Cố Sở Sinh đứng trước mắt, nàng hơi sửng sốt, chậm rãi mở to đôi mắt: “Sao ngươi lại ở đây?”

Cố Sở Sinh lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt như có ngọn lửa bùng cháy hừng hực. Sở Du tay ôm lò sưởi, chậm rãi phản ứng lại, cười nói: “Hôm nay ngươi ăn mặc đẹp như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi hiểu ý tứ trưởng công chúa, nên mới cố ý đồng ý tới đây. Không ngờ là ta hiểu lầm.”

Cố Sở Sinh không nói chuyện, Vãn Nguyệt mở dù, Sở Du đi guốc gỗ, bước vào trong mưa, lạnh nhạt nói: “Vậy trở về thôi.”

Cố Sở Sinh siết chặt nắm tay, nhìn bóng dáng thong dong của người nọ, cảm giác cổ họng phát ra mùi tanh ngọt.

Hắn cố kiềm chế mọi sự xúc động trong lòng, đi theo Sở Du ra khỏi phủ, tới trước xe ngựa, bước lên xe ngựa, đang định gọi người bắt đầu khởi hành, bất chợt thấy một đôi tay bám lên thành xe ngựa, sau đó màn xe bị xốc lên, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của Cố Sở Sinh.

Gió lạnh quét qua, Cố Sở Sinh không bung dù, gió mưa lạnh lùng hắt lên người Cố Sở Sinh, khiến một thân ăn mặc tỉ mỉ của hắn trở nên vô cùng chật vật bất kham.

Sở Du lẳng lặng nhìn hắn, Vãn Nguyệt tiến lên, hắng giọng nói: “Thỉnh Cố đại nhân trở về xe ngựa của mình, nếu không đừng trách nô tỳ vô lễ.”

Cố Sở Sinh không nói gì, hắn nhìn chằm chằm Sở Du, tuy rằng hắn cái gì cũng chưa nói, nhưng Sở Du biết, hắn sẽ không xuống xe.

Nàng thở dài, có chút bất đắc dĩ: “Có chuyện gì, tiến vào rồi nói.”

Vãn Nguyệt nhíu mày, nhìn thoáng qua Sở Du, thấy Sở Du ôm lò sưởi, dựa nghiêng người trên xe ngựa, thần sắc thản nhiên, nàng hiểu ý tứ Sở Du, xuống xe ngựa, đi sang một chiếc xe ngựa khác.

Rốt cuộc Cố Sở Sinh cũng tiến vào, ngồi xuống góc xa Sở Du nhất. Sở Du kép chặt vạt áo khoác, giương mắt nhìn hắn: “Có chuyện gì?”

“Nàng…… biết ý tứ của trưởng công chúa.”

Hắn khàn giọng mở miệng, lời này vừa nói ra, hắn chợt phát hiện, đây không phải câu chất vấn.

Rõ ràng nàng đã đâm hắn một đao, hắn nắm lấy chuôi đao rút ra từng chút một, lưỡi dao xẹt qua phế phủ khiến hắn ngay cả thở thôi cũng cảm thấy đau.

Sở Du thong dong lên tiếng: “Ừ.”

“Vì sao không nói cho ta?”

“Ta cho rằng ngươi đã biết.”

“Ta không biết.” Cố Sở Sinh ngẩng đầu lên, nhìn nàng chằm chằm, gằn từng câu từng chữ: “Ta không biết ý tứ của nàng, ta chú ý ăn mặc là để cho nàng xem. Ta tới đây, cũng là vì muốn nói nhiều hơn nàng mấy câu, ta tới là vì nàng, không phải vì trưởng công chúa.”

Sở Du hơi sửng sốt, nàng chưa bao giờ đối mặt với Cố Sở Sinh như vậy, nàng chợt có vài phần xấu hổ, không tự giác xoay đầu đi, bình tĩnh nói: “Ta biết rồi.”

“Trước đó nàng không hiểu sao?”

Cố Sở Sinh trào phúng ra tiếng, hắn nhìn nàng chằm chằm, phảng phất như muốn nuốt chửng nàng vào bụng.

“Ta nói thích nàng, ta muốn đưa nàng đi, ta muốn thành thân với nàng, nàng cho rằng, tất cả đều là nói giỡn sao?!”

Sở Du không nói chuyện, Cố Sở Sinh nói thích nàng, nàng có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.

Thậm chí, nàng còn suy nghĩ, người trước mặt cũng trọng sinh, mà hiện tại đang ở trong mộng cảnh của nàng?

Trong mộng nàng học được cách buông bỏ, học được cách không chấp nhất, tất cả những thứ nàng muốn đều được viên mãn, thậm chí còn viên mãn tới mức có vài phần không phù hợp logic.

Nàng nhịn không được cười khẽ lên, nhìn Cố Sở Sinh trước mặt, nói: “Vậy có quan hệ gì với ta đâu?”

Lời này năm đó Cố Sở Sinh từng nói qua.

Năm đó thời điểm nàng nghiêm túc nói với hắn “Cố Sở Sinh, ta thích huynh ”, hắn cũng như thế, hai tay khoanh trước ngực, cười lạnh ra tiếng: “Có quan hệ gì với ta đâu?”

Lại nói tiếp, ngữ khí của nàng lúc này so với hắn ở thời điểm đó có thể nói là tốt hơn rất nhiều.

Những lời này Cố Sở Sinh vẫn còn nhớ, cho nên khi nó được phát ra từ miệng Sở Du, hắn nhịn không được sửng sốt.

Hắn nhìn cô nương trước mặt, cảm thấy dường như mọi thứ đời trước đều như bị đảo lộn.

Năm đó hắn trào phúng nàng, hiện giờ nàng lại trào phúng hắn.

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, siết chặt nắm tay.

“Phải, không có quan hệ gì với nàng” Hắn kiềm chế khí huyết đang cuồn cuộn trong cơ thể, gian nan nói: “Cho dù nàng khinh thường phần tình nghĩa này của ta, thì cũng không nên chà đạp. Nàng biết rõ ta thích nàng, tại sao nàng……”

“Chà đạp?”

Nghe thấy hai từ này, Sở Du nhịn không được cười ra tiếng.

Hồi ức đã mở ra, không có cách nào đóng lại, Sở Du nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, từ lúc phát ra câu “Ta thích nàng” kia, vô số ký ức theo nhau tràn ra.

Những ký ức đó khiến tay chân nàng lạnh lẽo, nàng gắt gao nhìn chằm chằm hắn, trong khoảng thời gian ngắn, nhất thời có chút không phân biệt được rốt cuộc đâu là kiếp trước, đâu là kiếp này.

Khi còn ở trong phủ công chúa nàng uống hơi nhiều rượu, sau khi lên xe nàng cảm giác như cảm xúc của mình đang bị phóng đại, Cố Sở Sinh trước mắt nàng phảng phất như Cố Sở Sinh của đời trước.

Nàng siết chặt lò sưởi, thân mình run nhè nhẹ.

Cố Sở Sinh nhìn thái độ nàng, trong đầu xuất hiện rất nhiều dấu hỏi.

Vì sao nàng lại có thái độ này?

Cho dù không thích hắn, cho dù chán ghét hắn, sao có thể chán ghét tới mức như vậy? Dường như nàng không thể khống chế chính mình, tùy thời tùy chỗ sẽ rút kiếm ra giết chết hắn.

Ánh mắt này hắn đã từng gặp qua, thời điểm Sở Du sắp chết, nàng nói “Kiếp sau, chúng ta không”, ánh mắt đó bao hàm sự phẫn nộ cùng tức giận.

Tay chân Cố Sở Sinh lạnh lẽo, hắn cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó.

Mà Sở Du lại không áp chế được chính mình, quay đầu nhìn hắn, lạnh lùng cười: “Cố Sở Sinh, ngươi có muốn nghe chuyện xưa không?”

Hắn muốn nói không, nhưng lại nói không nên lời, hắn chỉ biết ngơ ngác nhìn nàng, nghe Sở Du cười nói: “Không phải ngươi nói ta chà đạp lên tình cảm của ngươi hay sao? Ta kể cho ngươi một đoạn chuyện xưa, ta sẽ nói cho ngươi biết, cái gì mới được coi là chà đạp chân chính.”

“Có một cô nương, nàng thích một người, người nọ gặp nạn, bị đày khỏi kinh thành, vì thế nàng vứt bỏ vinh hoa phú quý, đêm hôm bôn ba ngàn dặm, rốt cuộc cũng tìm được hắn. Ngươi nói, phần tình nghĩa, có được tính là sâu nặng hay không?”

Nghe được lời này, đầu óc Cố Sở Sinh nổ tung ầm ầm!

Bị đuổi khỏi kinh, đêm hôm bôn ba ngàn dặm.

Hắn nhìn chằm chằm Sở Du, ánh mắt hoàn toàn không thể tin được. Nhưng mà Sở Du mải hãm sâu vào trong cảm xúc của mình, căn bản không hề chú ý tới biểu cảm giờ phút này của Cố Sở Sinh.

“Nếu đêm hôm bôn ba ngàn dặm không tính là cái gì, cho dù nàng tán hết tất cả tiền tài, liều mạng dùng võ nghệ bảo hộ hắn thăng lên chức chủ sự hộ bộ, đây có thể xem là ân đức hay chưa?”

Tán hết tiền tài, chủ sự hộ bộ.

Cố Sở Sinh chậm rãi nhắm mắt lại.

Bên ngoài tiếng mưa rơi lộp bộp, hắn trong đầu lại là cảnh tượng một năm kia, trên đường đi tới Côn Dương, thiếu nữ một thân hồng y nhiễm đầy bùn và nước mưa, trong tay cầm trường kiếm, một người một ngựa phi như bay.

“Đừng sợ” Nàng ở bên ngoài xe ngựa mỉm cười, gương mặt nhiễm nước mưa, nụ cười đủ để xu tan mây mù, ánh mắt nàng nhìn hắn, tất cả đều là thâm tình .

“Cố Sở Sinh, ta tới tiễn huynh.”

Một lần đưa tiễn này, yên lặng tặng hắn cả đời.

Đưa hắn đến Côn Dương, đưa hắn từ huyện lệnh cửu phẩm lên chủ sự kim bộ, lại một đường thăng làm Hộ Bộ thượng thư, vào nội các làm đại học sĩ, cuối cùng, quan bái thủ phụ. (chức quan phụ chính)

Nàng đã làm bạn đồng hành với hắn trong suốt mười hai năm.

Hắn cho rằng sau khi hắn trọng sinh trở về, có thể cùng nàng bắt đầu một lần nữa, rốt cuộc ngay tại thời khắc này hắn đã hiểu.

—— Hắn trở về, chỉ vì tiếp nhận cuộc chất vấn muộn màng này mà thôi.

Đời trước hắn nợ nàng, kiếp này hắn sẽ phải hoàn trả tất cả.

Xe ngựa lung lay, nàng dùng giọng điệu của người ngoài cuộc, kể về cuộc đời của hai người.

“Khi thị nữ của nàng chết, nàng đau khổ cầu xin hắn” Nàng nói bằng giọng mỏi mệt: “Nàng chưa từng hối hận về đoạn tình cảm này, hắn không thích nàng, không muốn đối xử tốt với nàng, tất cả đều do nàng cưỡng cầu. Thẳng tới khi đó, nàng mới cảm thấy, nàng hối hận. Nàng không nên thích, cũng không nên cưỡng cầu.”

Cố Sở Sinh nghe ra sự mỏi mệt mềm yếu trong thanh âm của nàng, hắn ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn nàng.

Trong mắt Sở Du không có hắn.

Giọng nói nàng bình tĩnh, tựa như hứng thú rã rời.

“Sau đó nàng rời khỏi kinh thành, trở về quê nhà của người nam nhân kia, phụng dưỡng mẫu thân hắn. Sau này bà bà bệnh chết, nàng một mình lưu lại nơi đó. Cũng không biết là qua bao nhiêu năm, nàng sinh bệnh, nàng muốn trở về gặp mặt phụ thân mình. Khi đó bên người nàng đã không còn một ai, nàng viết một phong thơ cho hắn, nhưng mãi cho tới lúc chết, nàng cũng không gặp lại phụ thân.”

“Cố Sở Sinh,” Ánh mắt đưa về phía hắn, phảng phất như Bồ Tát phật đà, vô bi vô hỉ (không buồn không vui): “Ngươi nói ta chà đạp ngươi, hiện giờ ngươi biết rồi đấy, khi một người muốn chà đạp tình cảm của một người thì có thể chà đạp tới loại trình độ nào. Không thích không sao, nhưng không thích nàng cũng không buông tha cho nàng, nhất định phải giữ nàng ở bên người, bức nàng đến chết, đây mới gọi là ghê tởm. Cho nên, tình cảm mà, có thích hay không, ngươi cũng đừng cưỡng cầu.”

Sở Du cảm thấy rốt cuộc thần trí của mình cũng trở lại vài phần, nàng cười cười.

“Đừng đặt tâm mình dưới bàn chân người khác, nếu không trái tim sẽ bị chà đạp không còn một mảnh.”

Cố Sở Sinh không nói chuyện, hiện giờ sao hắn có thể không rõ ràng thái độ của Sở Du đối với hắn?

Hắn không có cơ hội, một khi Sở Du biết hắn là Cố Sở Sinh đời trước, ngay cả cơ hội ngồi nói chuyện nàng cũng tuyệt đối không cho hắn.

Sở Du quá hiểu hắn, hắn không thể rời xa nàng, đời trước, đời này, hắn đều không thể buông tay.

Nhưng trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, nếu Sở Du cũng trọng sinh, khẳng định giờ phút này, đối với hắn nàng có bao nhiêu ghê tởm, có lẽ nghĩ thôi cũng muốn hắn chết.

Hiện tại hắn không bị Sở Du rút kiếm ra đâm, đó là bởi vì, nàng không biết hắn là tội nhân mà thôi.

Hắn không dám nói cho nàng, hắn không dám nói lời nào, sợ rằng chỉ cần hắn vừa động sẽ lộ ra dấu vết.

Sở Du không để ý tới hắn, nàng ngả người dựa lưng vào thùng xe, mắt nhìn chăm chú mành xe đang chuyển động phập phồng.

Sau một hồi, Sở Du nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng người, trước khi xe ngựa ngừng lại, thanh âm trong trẻo của Vệ Uẩn từ ngoài cửa sổ truyền vào.

“Tẩu tẩu, hôm nay trời mưa to, đệ tới đón tẩu.”

Tác giả có lời muốn nói:

【 Đoạn kịch nhỏ 】

Vệ Uẩn: Biết vì sao ngươi thua không?

Cố Sở Sinh: Bởi vì ta…… lớn tuổi?

Vệ Uẩn: Đó không phải nguyên nhân chủ yếu.

Cố Sở Sinh ( nhíu mày ): Vậy thì vì sao?

Vệ Uẩn: Bởi vì ta luôn đúng lúc mang lại cảm giác ấm áp nha (?(????` ) so tâm )

Cố Sở Sinh: Ta phi!

50. Khốn kiếp, ngươi đã nói gì với tẩu tẩu ta?

Sở Du hơi sửng sốt, một lát sau, nàng nhẹ nhàng lên tiếng với người bên ngoài, sau đó quay đầu nói với Cố Sở Sinh: “Chờ một lát xe ngựa tới cửa sau, ngươi hãy ra ngoài.”

Nói xong, nàng vén một góc rèm lên, đi ra ngoài.

Mới vừa thò người ra khỏi mái che, một chiếc ô liền xuất hiện che kín người nàng, Sở Du giương mắt nhìn qua, là Vệ Uẩn cầm ô. Bởi vì ô không lớn, hắn lại giơ cao như vậy nên nước mưa liền xối lên người hắn.

Hắn nhìn nàng, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, trên người mang theo tinh thần phấn chấn mà nàng đã mất đi từ lâu, khiến cho cả thế giới đều bởi vì sự xuất hiện của người này mà trở nên bừng sáng.

Sở Du lẳng lặng nhìn hắn, hơi có chút ngây người.

Vệ Uẩn cảm thấy kỳ quái, kêu một tiếng: “Tẩu tẩu?”

Một tiếng này, gọi cả thần trí Sở Du trở về, nàng vội vàng thu liễm cảm xúc, cúi đầu xuống xe ngựa.

Vệ Uẩn cầm ô che cho Sở Du, xe ngựa phía sau bắt đầu chuyển động, hắn quay đầu nhìn lại, giữa lớp mành xe đong đưa, dần dần lộ ra gương mặt Cố Sở Sinh.

Trong lòng Vệ Uẩn căng thẳng, trên mặt lại bất động thần sắc, chỉ là thân thể không tiếng động tiến gần Sở Du che ô kín người nàng.

Những chuyện thương tâm, trước nay đều là càng nghĩ càng thương tâm. Sở Du mới vừa lục lại quá khứ nói chuyện từ đầu chí cuối với Cố Sở Sinh một lần, sau khi nói xong, nàng cảm giác thân thể giống như vừa trải qua kiếp nạn đau thương đó, cả người mệt mỏi tới mức ngay cả đi đường cũng là điều khó khăn.

Không chỉ tinh thần uể oải mà trên người Sở Du còn phát ra sự thẫn thờ tuyệt vọng, cho dù Sở Du không nói gì, nhưng Vệ Uẩn đi bên cạnh lại cảm nhận điều đó vô cùng rành mạch.

Ánh mắt hắn dừng trên mặt Sở Du, thần sắc trên mặt nàng giống như một lão nhân đang ở độ tuổi xế chiều, dường như bất cứ lúc nào, nàng cũng có thể rời khỏi nhân thế.

Trên đời này tựa như không có gì có thể khiến nàng lưu luyến, tới hay đi đều là vấn đề cực kỳ khó kiểm soát.

Trong lòng Vệ Uẩn không khỏi có chút hốt hoảng, hắn theo sát phía sau Sở Du, chờ Sở Du vào phòng, phát hiện Vệ Uẩn vẫn còn đi theo phía sau, nàng không khỏi bật cười: “Đệ tới đây làm gì?”

“Ngửi thấy trên người tẩu tẩu có mùi rượu, đệ sợ tẩu tẩu uống rượu đau đầu nên có chút lo lắng.”

Vệ Uẩn ngồi quỳ đối diện Sở Du, Sở Du xõa tóc, nghiêng người nằm trên giường, bình tĩnh nói: “Không sao, tửu lượng của ta không kém như vậy, ta chỉ chóng mặt một chút thôi, không có gì đáng ngại.”

“Nhưng mà nhìn bộ dáng của tẩu tẩu, giống như say rất nặng.”

Vệ Uẩn cười khẽ: “Tẩu cứ để đệ ở đây đi, như vậy đệ mới an tâm.”

Sở Du hiểu rõ suy nghĩ của hắn, nàng không phải người hay che giấu tâm sự, đặc biệt là trước mặt người thân của mình, càng không cần phải che giấu.

Từ khi nào nàng đã coi Vệ Uẩn trở thành người thân?

Sở Du không biết.

Trong tay nàng ôm lò sưởi, ánh mắt bình tĩnh nhìn kỹ người thiếu niên trước mắt.

Kỳ thật cảm giác say rượu đã xông lên, nhưng chính nàng không phát giác ra, mà hành động của nàng đã thể hiện điều đó. Nàng cảm thấy thân thể khô nóng, dùng chân đá rơi vớ, Vệ Uẩn nhìn đôi chân trần đang rũ trên giường của nàng, hắn không tự chủ được mà tiến lên, nhặt lên đôi vớ nàng vừa đá ra, cúi đầu giúp nàng mang vào.

Vệ Hạ đứng bên cạnh nhìn thấy, vội vàng tiến lên lôi kéo Trường Nguyệt đi ra ngoài, Trường Nguyệt có chút không rõ, Vệ Hạ lập tức che miệng nàng kéo đi.

Sau khi Vệ Hạ và Trường Nguyệt đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn dư lại Vệ Uẩn và Sở Du, suy nghĩ của Sở Du có chút chậm chạp, ánh mắt nàng dựng lại trên người Vệ Uẩn, nhìn thiếu niên nửa ngồi xổm trước người mình, bình tĩnh giúp mình mang vớ, còn ngẩng đầu mỉm cười với nàng, dịu dàng nói: “Mùa đông lạnh, vẫn nên mang vớ vào đi, không được tùy hứng.”

Sở Du trầm mặc, nàng rũ đôi mắt xuống, bộ dáng hoàn toàn không muốn để ý tới ai.

Vệ Uẩn nhìn đầu tóc tán loạn của nàng, trên tóc nàng còn dính chút nước mưa ẩm ướt. Hắn nhàn rỗi không có việc gì, liền đứng dậy, cầm lấy khăn lông vắt ở bên cạnh, đứng phía sau Sở Du, ôn hòa nói: “Tẩu tẩu, ta giúp tẩu lau khô tóc nhé?”

Sở Du không suy nghĩ được quá nhiều chuyện, chỉ nhỏ giọng lên tiếng, sau đó ngồi dậy để Vệ Uẩn thuận tiện lau khô tóc cho mình.

Tóc nàng rất dài, vừa đen lại vừa mượt. Vệ Uẩn dùng khăn lau từng chút một, bàn tay to lớn có thể cầm trường thương nặng mấy chục cân khuấy đảo càn khôn, giờ phút này lại trở nên phá lệ dịu dàng tinh tế.

Nhiệt độ của hắn ở phía sau, nhắc nhở về sự tồn tại của người này. Sở Du không nói gì, hắn cũng không lên tiếng, mái tóc dài rũ xuống, che khuất khuôn mặt nàng, qua một hồi, Vệ Uẩn đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó, dừng trên mu bàn tay hắn.

Hắn hơi sửng sốt, sau đó hắn lập tức luống cuống: “Tẩu tẩu, có phải đệ quá nặng tay hay không?”

Sở Du không nói gì, vốn dĩ nàng cũng không cảm thấy tủi thân, Vệ Uẩn vừa hỏi như vậy, bỗng dưng cảm giác ấm ức trong lòng bỗng trào ra.

Từ kiếp trước đến kiếp này, tất cả mọi thứ cộng lại với nhau, Sở Du cắn môi không lên tiếng, cánh môi đỏ bị cắn tới mức trắng bệch, đầu vai nàng run nhè nhẹ.

Vệ Uẩn không dám bước lên nhìn nàng, hắn đứng ở phía sau, nhìn người trước mặt lặng yên không một tiếng động rơi nước mắt, trong lòng hắn cảm thấy phảng phất như có thiên quân vạn mã nghiền qua.

Nàng ngồi trước mặt anh, đến gần rồi mới cảm thấy, kỳ thật thân thể người này lại mảnh khảnh nhỏ xinh đến thế.

Nàng giống một đóa hoa tinh tế xinh đẹp, nhẹ nhàng lay động trong mưa gió, tốt đẹp tới mức lòng hắn khao khát muốn tới gần, lại nhu nhược tới độ khiến người ta phải thương tiếc.

Hắn nghe tiếng khóc của nàng, cảm thụ sự cô tịch trào dâng cuồn cuộn xung quanh nàng, hắn muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên an ủi như thế nào.

Cảm giác bất lực ăn mòn trái tim hắn, hắn lẳng lặng đứng đó, sau một hồi, rốt cuộc hắn vẫn không nhịn được, vươn tay ra kéo đầu nàng nhẹ nhàng dựa vào trên người hắn.

Trong nháy mắt khi chạm phải cảm giác ấm áp kia, cuối cùng Sở Du cũng không kìm nén được, bất chợt cất tiếng khóc lớn.

Nàng đã phải chịu áp lực quá lâu, quá nhiều năm.

Kiếp trước, trong suốt mười hai năm nàng chưa từng khóc, kiếp này cũng chưa từng khóc, nhưng thời điểm ở trong lồng ngực người thiếu niên, rốt cuộc cũng tìm được một nơi chốn khiến nàng an tâm khóc lớn.

Vệ Uẩn lẳng lặng đứng đó, bàn tay dịu dàng chải vuốt mái tóc nàng.

Thậm chí hắn còn không hỏi vì sao nàng khóc, hắn chỉ yên lặng để nàng dựa vào, không hỏi nguyên do.

Sở Du khóc hồi lâu, cuối cùng mệt mỏi, trực tiếp ngủ gục trong lòng hắn như một đứa trẻ.

Vệ Uẩn thấy nàng đã ngủ, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, đắp chăn lên, cẩn thận đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, hắn liền sải bước về phía phòng dành cho khách ở hậu viện. Vệ Hạ nhìn thoáng qua vệt nước trên người hắn, cảm nhận sự uy nghiêm, tức giận trên người Vệ Uẩn, không dám hé răng nói nửa lời.

Vệ Uẩn vọt tới trước cửa phòng Cố Sở Sinh, dùng một chân đá văng cánh cửa.

Cố Sở Sinh còn chưa thay đổi xiêm y, một thân chật vật ngồi quỳ trên đệm hương bồ, rũ mắt nhìn chằm chằm cây trâm.

Ánh mắt Vệ Uẩn rơi xuống cây trâm kia, không nói hai lời, lập tức nhấc chân hung hăng đá một cước trước ngực Cố Sở Sinh.

Cố Sở Sinh đột nhiên bị hắn đá ngã sang bên cạnh, Vệ Uẩn tiến lên túm lấy cổ áo hắn, giống như một con sói lớn hung hăng tới gần hắn.

“Ngươi nói chuyện gì với tẩu tẩu của ta?”

Cố Sở Sinh không nói chuyện, thần sắc như chết lặng, Vệ Uẩn tung một cú đấm qua, rống giận thành tiếng: “Nói chuyện!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.