Sơn Hà Chẩm

Chương 24+25 :




24. Bổn cung đã ra tay, chưa từng thua trận nào!

Vệ Uẩn bị câu nói này làm cho sững sờ, sau khi Sở Du nói hết một hơi, cuối cùng mới phát hiện tính tình lúc này của mình lại thật sự có mấy phần dáng vẻ lúc mười lăm tuổi.

Hai người im lặng, Sở Du điều chỉnh tâm trạng, mà Vệ Uẩn sau khi tiêu hóa xong những lời nàng nói thì nói: “Lời tẩu tử nói, đệ nhớ kỹ trong lòng. Lần này là đệ không phải, lần sau nếu đệ lại làm chuyện gì nữa, nhất định sẽ nói rõ ràng với tẩu tử trước.”

Sở Du gật đầu một cái, cuối cùng hết giận, ánh mắt rơi xuống chân Vệ Uẩn, nhíu mày nói: “Vết thương của đệ……”

“Không sao cả!” Vệ Uẩn vội vàng nói: “Đệ ở quân doanh bị các ca ca đánh còn nặng hơn thế này, vết thương nhỏ thôi! Tẩu tử ngàn vạn lần đừng lo lắng!”

Sở Du thở dài, nàng đi đến trước mặt Vệ Uẩn, hơi ngồi xổm xuống, có chút bất đắc dĩ nói: “Vén chân lên cho ta xem một chút.”

“Cái này……”

“Trưởng tẩu như mẹ,” Sở Du lườm hắn một cái: “Trong lòng ta đệ chính là một đứa trẻ, đừng nghĩ quá nhiều.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, vẫn có chút ngượng ngùng, Sở Du tức giận nói: “Mau lên, đừng lãng phí bạc của ta!”

Thấy Sở Du nổi giận, Vệ Uẩn rốt cuộc từ bỏ giãy giụa, vén ống quần lên, để miệng vết thương lộ ra trước mặt Sở Du.

Từng mảng bầm tím lớn cùng với miệng vết thương ghê rợn khiến trong lòng người xem không khỏi run rẩy, Sở Du không nói gì, nàng nhìn miệng vết thương, bình tĩnh nói: “Ta sẽ bảo đại phu phối thuốc trị thương đặc trị, còn những vết thương khác thì sao?”

“Cũng không có gì……” Vệ Uẩn nhỏ giọng nói: “Chỉ còn lại mấy vết roi ngoài da thôi……”

Sở Du gật đầu nói: “Ta biết rồi.”

Vừa nói, Sở Du đứng dậy, nói với hắn: “Dưỡng thương cho thật tốt, ta đi về trước.”

“Vâng……”

Vệ Uẩn gật đầu, nhìn Sở Du lạnh mặt đi ra ngoài, lại gọi nàng lại: “Tẩu tẩu……”

“Ừ?”

“Tẩu…… Đừng tức giận được không? Tẩu nói xem, nếu ca ca biết đệ làm tẩu tức đến vậy thì có đánh chết đệ không!”

Vệ Uẩn thấp thỏm nói, hai tiếng “Đánh chết” cuối cùng, như thể Vệ Quân thật sự có thể bò từ dưới mộ lên rồi đánh chết hắn.

Sở Du nghe hắn nói, có chút bất đắc dĩ: “Ta không giận đệ.”

Nàng chỉ tức những tên khốn khiếp đã đánh hắn.

Nghe Sở Du nói, trong lòng Vệ Uẩn thả lỏng hơn nhiều, lúc này mới từ biệt Sở Du.

Sau khi Sở Du ra ngoài thì gọi Trường Nguyệt tới, căn dặn: “Em bảo cai ngục nhớ kỹ những người đánh Vệ Uẩn, bao nhiêu tiền cũng cho, chúng ta cũng tuyệt đối không khai ra hắn, hắn chỉ cần nhớ cái tên là được.”

“Vâng.”

Trường Nguyệt vâng một tiếng rồi lập tức đi tìm cai ngục trông Vệ Uẩn. Sau khi Trường Nguyệt rời khỏi, Vãn Nguyệt cười khẽ: “Thiếu phu nhân đúng là lúc nào cũng bảo vệ người mình.”

Sở Du cười lạnh một tiếng: “Làm chuyện gì cũng phải trả giá, Vệ gia còn chưa sụp đổ đâu.”

Sau khi Trường Nguyệt hỏi thăm tin tức thì giao danh sách cho Sở Du, ba người cùng về phủ. Sở Du lệnh người theo dõi Vân Lan quận chúa, mới vừa trở về, người theo dõi đã lập tức chạy tới, vội nói: “Hôm nay có khách tới thăm phủ Vân Lan Quận chúa.”

“Ai?”

Sở Du vội hỏi, người hầu báo một cái tên: “Lục Mẫn Hành.”

Lục Mẫn Hành là chiêm sĩ phủ Thái Tử, có mối quan hệ cá nhân cực kỳ mật thiết với Vân Lan Quận chúa, thế cho nên bên ngoài vẫn luôn đồn đại hắn là nhập mạc chi tân* của Vân Lan Quận chúa.

* Nhập mạc chi tân: chỉ những người có mối quan hệ bí mật với nhau

Nhưng chỉ cần suy nghĩ cẩn thận một tầng quan hệ với Thái Tử thì không khó để hiểu, nhập mạc chi tân nào phải là Lục Mẫn Hành chứ? Rõ ràng là Thái Tử mượn tên tuổi Lục Mẫn Hành để làm việc!

Nhưng cho dù như thế nào, chỉ cần Thái Tử đi là được. Hương thập nhật sau khi dính vào sẽ không tiêu tan trong vòng 10 ngày, mà Trưởng công chúa từ trước đến nay là người cẩn thận kỹ lưỡng, hiện giờ phủ Trưởng công chúa đang bàn bạc hôn sự với Thái Tử, không có khả năng không gặp lâu như vậy.

Mà cho dù không gặp, nàng cũng phải nghĩ cách làm Trưởng công chúa đi tìm Thái Tử.

Sở Du suy tư, nói với người làm: “Tiếp tục quan sát thật kỹ, nhất là phủ Trưởng công chúa và phủ Thái Tử càng phải để ý chặt chẽ.”

Vào buổi chiều ngày Thái Tử đi tới phủ Vân Lan Quận chúa thì cũng tới phủ Trưởng công chúa, theo lý thuyết Trưởng công chúa nên có hành động, nhưng chuyện này lại chậm chạp không có động tĩnh.

Trong lòng Sở Du không khỏi có chút thấp thỏm, suy nghĩ xem đến cùng là sai ở khâu nào.

Trưởng công chúa độc đoán, bà tự nuôi mười mấy trai lơ, đủ để thấy là tuyệt đối không nhịn được cảnh nữ nhi mình vì ghen tuông mà uất ức. Hiện giờ sau khi bà thấy Thái Tử mang mùi hương của hương Thập Nhật nhưng lại không có động thái nào, vậy là có ý tứ gì?

Sở Du không đoán ra, nàng lệnh người quan sát ba ngày liên tiếp, càng chờ trong lòng càng lo lắng, đang định đổi cách khác thì đến sáng sớm ngày thứ ba, Sở Du vừa thức dậy đã thấy Trường Nguyệt hấp tấp vọt vào, nôn nóng nói: “Thiếu phu nhân, xảy ra chuyện lớn rồi ạ!”

Sở Du mở bừng mắt, từ trên giường ngồi dậy, lạnh lùng nói: “Chuyện gì?!”

“Thái Tử…… Thái Tử……” Trường Nguyệt thở hổn hển, thần kinh Sở Du căng chặt, lập tức nghe Trường Nguyệt nói: “Thái Tử bị Trưởng công chúa kéo từ trên giường Vân Lan Quận chúa xuống, sau đó lôi thẳng vào cung rồi ạ!”

Nghe được lời này, Sở Du hít một hơi khí lạnh.

Nàng sai rồi, là nàng đánh giá quá thấp Trưởng công chúa. Ba ngày này Trưởng công chúa án binh bất động, xem ra không phải không định hành động mà là bà khinh thường mấy thứ nhỏ nhặt, vừa ra tay một cái là phải làm thật lớn.

Kéo Thái Tử từ trên giường của chính đường tỷ mình xuống rồi áp giải vào trong cung, Trưởng công chúa cũng quá to gan rồi.

Sở Du sững sờ một hồi, sau đó vội nói: “Mau, nói kỹ cho ta biết chuyện như thế nào.”

“Rạng sáng hôm nay, Lục Mẫn Hành đến thăm phủ Vân Lan Quận chúa trong đêm. Đến khi trời gần sáng, Trưởng công chúa đột nhiên dẫn hai trăm ám vệ dùng thuốc mê bất ngờ đánh thẳng vào phủ Vân Lan Quận chúa, biệt viện của phủ chúng ta không phải ở sát vách phủ Vân Lan Quận chúa sao, thuốc mê đó công hiệu mạnh, giờ thị vệ còn chưa tỉnh lại đâu.”

“Cái này không phải điểm chính,” Sở Du vừa rửa mặt chải đầu vừa nói: “Sau đó thế nào?”

“À,” Trường Nguyệt quay lại chủ đề: “Trưởng công chúa đích thân dẫn người tới phòng ngủ của Vân Lan Quận chúa, nói là muốn bắt tên háo sắc Lục Mẫn Hành đã bôi nhọ thanh danh Vân Lan Quận chúa, vì thế binh lính trực tiếp tiến lên kéo người từ trên giường xuống, Trưởng công chúa vừa nói vừa rút roi ra, sau khi vụt hai cái, Trưởng công chúa mới phát hiện có chỗ bất thường nên quỳ một chân xuống, túm tóc nam nhân kia lên, nghi ngờ nói, “Đây không phải Thái Tử điện hạ cháu ta sao? Điện hạ quần áo xộc xệch quỳ ở đây làm gì?””

Trường Nguyệt một tay nhấc roi dài, học dáng vẻ Trưởng công chúa, hoàn toàn lộ ra biểu cảm bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ồ, thì ra đêm nay trong trướng Vân Lan Quận chúa không phải Lục đại nhân Lục Mẫn Hành, mà là Thái Tử điện hạ hả? Không, chuyện này không có khả năng, Thái Tử điện hạ là người trung hậu nhân nghĩa, tháng trước mới quỳ trước mặt bổn cung hẹn thề son sắt, sau khi cưới con ta, cuộc đời này tất không phụ bạc, con ta chỉ có một mình điện hạ, điện hạ cũng hứa sẽ độc sủng con ta cả cuộc đời này. Điện hạ, hứa hẹn này, ngươi còn nhớ không?”

Trường Nguyệt mô tả lại cực kỳ sinh động, Sở Du ngồi xếp bằng ở đầu giường, dùng tay chống cằm, khuỷu tay hạ xuống hai đầu gối, lại cười nói: “Tiếp tục.”

“Sau đó Thái Tử điện hạ khóc ầm lên, cầu xin Trưởng công chúa bỏ qua việc này. Trưởng công chúa không chịu bỏ qua, chỉ nói với Thái Tử “Điện hạ, Vân Lan Quận chúa là đường tỷ của ngươi, các ngươi cùng một họ, chuyện của ngươi và nàng ta là thứ rối loạn luân lý đại nghịch bất đạo. Ngài là trữ quân một nước, đây cũng không phải việc nhỏ, chúng ta vẫn phải bẩm báo Thánh Thượng, xem Thánh Thượng quyết định như thế nào.”

“Sau khi nói xong, Trưởng công chúa lập tức gọi người tới, mang cả Thái Tử và Vân Lan Quận chúa vào trong cung. Trên đường đi, tất cả mọi người nghe nói chuyện này đều rối rít vây xem, cứ phải gọi là biển người tấp nập!”

Trường Nguyệt lắc đầu: “Nếu em là Thái Tử, chắc chỉ muốn cắt cổ ngay lập tức.”

“Ăn nói cẩn thận.” Vãn Nguyệt lườm Trường Nguyệt một cái, trong mắt rất không hài lòng.

Sở Du nghe được tin hay, thấy Trường Nguyệt nói xong thì vội hỏi: “Hiện giờ trong cung có tin tức gì không?”

“Không ạ,” Trường Nguyệt hưng phấn nói: “Hiện tại toàn Hoa Kinh đều đang chờ tin tức trong cung, nếu có, chúng ta nhất định sẽ biết trước tiên!”

Nghe Trường Nguyệt nói xong, Sở Du hài lòng mỹ mãn gật đầu. Nàng mỉm cười căn dặn quản gia lại chuẩn bị một phần hậu lễ, sau đó nghiêm túc rửa mặt chải đầu, chờ gặp Trưởng công chúa.

Đến khi trời sáng rõ, trong cung cuối cùng truyền ra tin tức, nói là Trưởng công chúa say rượu nhận sai người, phạt Trưởng công chúa cấm túc một tháng.

Nghe được lời này, toàn Hoa Kinh đều thổn thức, Thái Tử quả nhiên vẫn rất được thánh sủng.

Nhưng đối với kết quả này, Sở Du dường như đã đoán trước được. Nàng mang theo lễ vật đã chuẩn bị rồi vội chạy tới phủ Trưởng công chúa.

Vừa đến phủ công chúa, quản gia phủ Trưởng công chúa đã đứng canh trước cửa, thấy Sở Du tới, quản gia hơi khom người, cười nói: “Cuối cùng Thiếu phu nhân cũng tới, công chúa nhà ta đã chờ lâu rồi.

Sở Du có chút kinh ngạc: “Công chúa biết ta muốn tới sao?”

Quản gia cười sâu xa: “Công chúa cái gì cũng biết.”

Sở Du không dám thả lỏng, vội khen Trưởng công chúa tài trí với quản gia, quản gia hờ hững đáp lời, dẫn Sở Du đi vào hậu viện.

Bên trong hậu viện, Trưởng công chúa mặc váy hoa màu vàng, tóc thả lỏng, bên cạnh là hai thiếu niên xinh đẹp, một người quạt, một người bóp vai. Sở Du không dám nhìn nhiều, tiến lên hành lễ với Trưởng công chúa, cung kính nói: “Tham kiến Trưởng công chúa.”

“Được rồi, đừng giả vờ nữa.”

Trưởng công chúa nghịch móng tay vàng trong tay: “Lần trước cô để ta suy nghĩ rồi trả lời cô, còn không phải vì ngày hôm nay sao? Ta đồng ý điều kiện của cô,” bà cười lạnh: “Vệ gia nhà cô, ta quyết cứu định.”

Nghe lời này, trong lòng Sở Du coi như xác định, chuyện này tất nhiên có vô vàn quan hệ với Thái Tử. Nhưng trên mặt nàng lại không hề lộ ra chút xíu cảm xúc như vậy, hoàn toàn là dáng vẻ mang ơn đội nghĩa, nàng cúi lạy rồi nói: “Thiếp thân cảm ơn ân đức công chúa!”

Trưởng công chúa “Phụt” cười: “Sở Du, ta cảm thấy cô rất thú vị. Rõ ràng chuyện này do một tay cô sắp xếp, làm ta và Thái Tử nhảy vào trong cái vòng của cô, thế nhưng trên mặt lại ra vẻ không biết gì, còn cảm động đến rơi nước mắt với ta nữa.”

Vừa nói, Trưởng công chúa vừa hất nhẹ bộ móng vàng của mình, giơ tay lên, thưởng thức ánh sáng rực rỡ của bộ móng dưới ánh mặt trời, chậm rãi nói: “Hay là cô nói với ta một chút xem làm sao cô phát hiện ra chuyện của Thái tử và Vân Lan đi?”

Trưởng công chúa đã nói đến mức này, nếu tiếp tục giả vờ giả vịt nữa thì Sở Du cũng cảm thấy lúng túng. Nàng dứt khoát bình tĩnh nói: “Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, Vệ gia có cách của Vệ gia, mà ta cũng có cách của ta.”

“Công chúa,” nàng ngước mắt nhìn về phía Trưởng công chúa, cười chân thành: “Hôm nay chọn Vệ gia, người sẽ không hối hận.”

Trưởng công chúa cười nhạo, ngược lại cũng không thèm để ý sự tự tin của Sở Du, bà chỉ đặt ánh mắt trên đóa hoa rực rỡ cách đó không xa, thở dài nói: “Cô tài trí như vậy, xuất giá thực sự đáng tiếc, cứ ở vậy giống ta cũng được.”

Vừa nói, bà nhận chén rượu từ trong tay mỹ nam bên cạnh, khẽ nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Cô làm Tạ thái phó giúp cô chuyển lời cầu kiến đến bệ hạ, cô biết vì sao hiện giờ còn không có tin tức không?”

“Bởi vì,” Giọng Sở Du bình tĩnh: “Bệ hạ cũng không dám gặp ta.”

“Cô cũng to gan đấy.” Trong mắt Trưởng công chúa mang ý cười, nhưng không phải giễu cợt, bà chậm rãi nói: “Có điều, cũng lại nói đúng sự thật. Hiện giờ đệ đệ ta không thể đưa ra quyết định về chuyện của Vệ gia, đến lúc hắn quyết định cho Vệ gia một kết quả thì sẽ gặp cô.”

Sở Du gật đầu, Trưởng công chúa nghịch quạt tròn trong tay, thản nhiên nói: “Sở dĩ hắn do dự, có lẽ cô cũng đoán được. Chuyện này có liên quan rất nhiều đến Thái Tử. Tuy ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng hiểu được, bệ hạ đang do dự giữa bảo vệ Thái Tử và bảo vệ Vệ gia. Bảy vạn quân không còn, nếu tội lỗi này đặt trên người Thái Tử, vậy thì quá lớn. Nhưng nếu đặt trên người Vệ Trung, giờ người đã chết, vậy phạt như thế nào, rồi phạt đi đâu? Chẳng lẽ còn thật sự muốn tịch thu tài sản trung liệt này rồi chém hết cả nhà mới được sao?”

Nghe lời này, Sở Du cân nhắc nói: “Cho nên bệ hạ hiện giờ cũng không muốn giết tiểu thúc ta, thậm chí còn muốn cứu hắn. Nhưng mà,” Sở Du nhíu mày: “Vì sao ông ấy không cứu chứ?”

“Cô cảm thấy, nếu sự ra đi của bảy vạn người thật sự là do sách lược sai lầm của Vệ Trung, làm một đế vương, nếu không phẫn nộ, không tức giận thì trong triều sẽ nghĩ như thế nào?”

“Triều thần sẽ nghi ngờ chân tướng chuyện này, bệ hạ nếu muốn giữ Thái Tử, dĩ nhiên không thể để trong triều có suy nghĩ như vậy. Cho nên ông ấy phải tỏ hết thái độ, ông ấy không thể chủ động thả Vệ gia, mà nhất định phải có đầy đủ lý do.”

Sở Du do dự mở miệng: “Cho nên ý Trưởng công chúa là…… Ta phải cho bệ hạ một nấc thang đi xuống?”

“Đương nhiên rồi.” Trưởng công chúa quay quạt tròn trong tay, cụp mắt xuống, nét mặt mang theo vài phần lạnh lẽo: “Nếu đã không thoát được tội này, Vệ gia cô cũng có thể thừa nhận.”

Sở Du không nói, nàng khẽ nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ.

Nếu đã nhận tội, muốn lật lại bản án đã quyết định sẽ quá khó khăn. Nếu Trưởng công chúa thật sự chân thành hiến kế, thì đây có thể coi là nước cờ mạo hiểm. Nhưng nếu Trưởng công chúa muốn hại Vệ gia……

Sở Du nghiêm túc suy nghĩ toàn bộ lập trường của Trưởng công chúa trong chuyện này, nhìn nàng do dự, Trưởng công chúa cũng hiểu nàng đang suy nghĩ cái gì, bà nâng quạt tròn lên, gõ nhẹ vào giữa trán nàng, khẽ cười nói: “Hoặc là, cô nhận.”

Sở Du ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Trưởng công chúa.

Lúc này, nàng lại hiểu ý Trưởng công chúa, Sở Du nhận, cùng với Vệ Uẩn nhận, đó là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.

Sở Du ở Hoa Kinh, cũng giống như mọi người Hoa Kinh và Hoàng đế, là người hoàn toàn không biết tình hình ở chiến trường, nàng nhận, thật ra cũng không đại diện cho bất cứ điều gì. Sau này chỉ cần hờ hững một câu “Ta không biết gì cả”, là có thể dễ dàng phản cung.

Nhưng Vệ Uẩn nhận thì sẽ khác. Hắn là nam đinh duy nhất của Vệ gia vào lúc này, cũng là người Vệ gia duy nhất còn sống sót trên chiến trường, mỗi một câu của hắn đều có đầy đủ sức nặng.

Cuối cùng Sở Du cũng hiểu rõ ý tứ Trưởng công chúa. Hiện giờ Hoàng đế không thể nào trực tiếp thả Vệ Uẩn, bởi vì ông ta cần Vệ gia nhận tội này, ông ta không thể để người trong thiên hạ nhìn ra ông ta chột dạ, ông ta hạ quyết tâm phải giữ được Thái Tử. Nhưng Hoàng đế cũng không phải thật sự muốn hy sinh Vệ Uẩn, hy sinh thanh danh của người chết cũng không có gì, nhưng nếu thật sự muốn cho Vệ Uẩn chết, Hoàng đế vẫn không thể tàn nhẫn như vậy được. Nói thế nào đi nữa thì Vệ gia cũng chết thay Đại Sở, chắn đao cho hoàng tộc, về tình về lý, Hoàng đế cũng không dám để Vệ Uẩn chết.

Vệ gia dù sao cũng là trung thần lương tướng, cho dù là vì tài hoa của Vệ Uẩn hay là sự trung thành của tổ tiên, Hoàng đế cũng thật sự không thể nhìn Vệ Uẩn đi tìm cái chết.

Hơn nữa, Vệ Uẩn còn nhỏ tuổi, nếu để hắn sống, khống chế thế lực của Vệ gia ở phương bắc, hoàng đế còn dễ điểu khiển một chút. Nếu Vệ Uẩn chết, Vệ gia thật sự bị oan, đến lúc đó thế lực còn sót lại ở phương bắc của Vệ gia liều chết phản công, đây tuyệt đối không phải là kết quả Hoàng đế muốn.

Cho nên Sở Du muốn cứu Vệ Uẩn thì phải cho Hoàng đế một nấc thang, cho Hoàng đế một lý do vượt qua luật pháp để thả Vệ Uẩn ra ngoài.

“Ta hiểu rồi.”

Sở Du gật đầu, chắp tay thi lễ, đầu chạm mặt đất, cung kính nói với Trưởng công chúa: “Ta lập tức trở về, mang bài vị của Vệ gia ta tới trước cửa cung, cầu bệ hạ triệu kiến.”

Lúc trước lo lắng nàng không tìm Hoàng đế trước mà cứ tự tiện hành động thì ở trong mắt Hoàng đế sẽ trở nên ép bức và ngờ vực, hiện giờ nhìn lại, thứ Hoàng đế cần chính là sự uy hiếp như vậy.

Sở Du ngẩng đầu nhìn về phía Trưởng công chúa, chân thành nói: “Đến lúc đó, mong rằng Trưởng công chúa giúp đỡ một hai.”

“Cô yên tâm,” trong mắt Trưởng công chúa mang theo ý lạnh: “Người bên phía Thái Tử, ta sẽ ngăn chặn giúp cô. Chỉ là hiện giờ Thái Tử làm chuyện này, cô cần phải khắc ghi trong lòng, nhớ cho thật kỹ!”

“Công chúa yên tâm.”

Sở Du vội nói: “Thái Tử làm việc như vậy, Vệ phủ ta tuyệt đối sẽ không quên.”

Trưởng công chúa gật đầu, cũng không nói thêm nữa, bà dường như mệt mỏi mà híp mắt lại. Sở Du thấy bà không muốn nói thêm gì nữa thì lập tức cáo lui.

Trở lại Vệ phủ, nàng tìm Tưởng Thuần tới, Tưởng Thuần đang viết thư trả lời Liễu Tuyết Dương, hiện giờ Liễu Tuyết Dương đã ổn định ở Lan Lăng, bà hỏi thăm Tưởng Thuần tình hình như thế nào, Tưởng Thuần vừa viết thư xong đã nghe thấy Sở Du tìm mình, Tưởng Thuần vội vàng chạy tới, thấy Sở Du đang thay quần áo, liền nói: “Muội định đi đâu thế?”

“Tỷ thông báo xuống dưới, để già trẻ trong phủ cùng ta đến từ đường mang linh vị, rồi đến quỳ trước cửa cung.”

Tưởng Thuần ngẩn người, có chút nghi hoặc nói: “Để làm gì hả?”

“Ta đã nói chuyện với Trưởng công chúa rồi,” Sở Du hạ giọng: “Bệ hạ hiện giờ cũng không muốn giết Tiểu Thất, chỉ là không xuống đài được, vậy thì chúng ta sẽ đi cho bệ hạ một nấc thang.”

Nghe lời này, Tưởng Thuần phản ứng lại rất nhanh, lạnh giọng gật đầu nói: “Ta đi ngay đây.”

Vừa nói, nàng lập tức xoay người sang chỗ khác, vội vàng vào hậu viện, thông báo mọi người trong phủ sau khi thay đồ tang xong thì tập trung trong sân.

Lúc Sở Du vào sân, đã thấy Tưởng Thuần, Tạ Cửu, Diêu Giác, Trương Hàm, Vương Lam đều có mặt.

Sở Du không ngờ các nàng ấy cũng tới, không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng một lát sau, nàng liền cười: “Không ngờ một đường này, còn có thể đi cùng với mọi người.”

“Đoạn đường khó khăn nhất cũng đi cùng cô rồi,” nét mặt Tạ Cửu bình thản: “Đoạn đường cuối cùng này, lại ngại gì không đi?”

“Coi như chúng ta xui xẻo đi.” Diêu Giác cười lạnh: “Gặp phải đồ quỷ này thì có làm sao chứ?”

“Cũng đã ở lại đến tận bây giờ,” Trương Hàm thở dài lên tiếng: “Vậy cứ ở lâu thêm một lát, có chỗ nào có thể sử dụng chúng ta, xin Thiếu phu nhân cứ việc phân phó.”

“Thiếu phu nhân……” Vương Lam sợ hãi lên tiếng, nàng ấy còn muốn nói gì đó thì Sở Du đã nói: “Tiểu Lục à cô đừng đi, cô bụng mang dạ chửa, dù sao cũng phải suy nghĩ cho đứa nhỏ.”

“Ta vẫn nên đi thôi,” Vương Lam cười khổ: “Khi chàng còn sống, các ca ca tẩu tẩu ở chỗ nào thì chàng cũng phải dẫn ta tới chỗ đó. Lúc này, nếu chàng biết một mình ta ở nhà, sợ là sẽ tức giận. Đến lúc đó ta chỉ đứng bên cạnh thôi, cũng sẽ không nhiều chuyện đâu.”

Sở Du mím môi, Tưởng Thuần tiến lên nói: “Nếu muội ấy không đi, sợ là trong lòng càng khó yên ổn.”

Sở Du suy nghĩ một chút, rốt cuộc gật đầu nói: “Vậy quản gia phải chăm sóc Lục thiếu phu nhân thật tốt.”

Nói xong, Sở Du lập tức nói với mọi người: “Chờ lát nữa, sau khi dâng hương khấn vái, chúng ta sẽ mang bài vị đến trước cửa cung, cầu bệ hạ thả Tiểu Thất ra ngoài. Nếu Tiểu Thất còn ở bên trong lao ngục, sợ là người sẽ mãi ở lại nơi đó. Chúng ta đã là trưởng bối của đệ ấy thì nên thay người nhà bảo vệ đệ ấy, các vị,” nàng giơ tay nói: “Đi thôi.”

Nói xong, nàng dẫn mọi người đến trước từ đường, sau khi mọi người dâng hương rửa tay, nàng mang mọi người quỳ trong từ đường, nàng quỳ ở hàng đầu tiên, năm vị Thiếu phu nhân còn lại quỳ ở hàng thứ hai, sau khi đoàn người dâng hương cúi lạy, Sở Du tiến lên, nâng bài vị Vệ Trung, lại để quản gia nâng bài vị Vệ Quân đi theo phía sau nàng, những người phía sau đều lần lượt lấy bài vị phu quân mình, càng về sau, sẽ dựa theo thứ tự mà mang bài vị tương ứng.

Bốn đời Vệ gia 132 người, Sở Du mang bài vị đi ra cổng lớn Vệ phủ, những người khác xếp thành hai hàng đi theo phía sau, bạch y như tuyết, chỉ có bài vị màu đen trong tay là chói mắt.

Dòng người cuồn cuộn đi về phía cửa cung, nơi họ đi qua, mọi người đều liếc mắt nhìn.

Trước khi đi vào cửa cung, nhìn thấy một vùng màu trắng, thị vệ canh giữ cửa cung cảm thấy hơi chột dạ, trước khi Sở Du vào cửa, đám thị vệ đột nhiên rút đao, cao giọng nói: “Người tới là ai?!”

“Thế tử phi Trấn Quốc Hầu phủ Sở Du, mang theo bốn thế hệ còn sống và đã chết của Vệ phủ, cầu kiến bệ hạ!”

Nghe được lời này, đám thị vệ trố mắt nhìn nhau, trưởng quan tiến lên, cung kính nói: “Thiếu phu nhân có thánh chỉ vào cung không?”

“Không.”

“Vậy,” trưởng quan hơi lưỡng lự: “Sao Thiếu phu nhân không để người thông báo, đến khi bệ hạ triệu kiến thì hãy đến?”

“Nếu bệ hạ chịu gặp thì sao thiếp thân phải thế này?”

Sở Du giương mắt nhìn hán tử thật thà ở đối diện, hơi mỉm cười: “Thiếp thân biết việc này làm khó đại nhân, thiếp thân cũng không phải muốn đại nhân khó xử, chỉ là làm phiền đại nhân bẩm báo bệ hạ,” vừa nói, Sở Du nâng bài vị, quỳ hai đầu gối xuống: “Cả nhà Vệ gia, nếu không gặp được bệ hạ, cho dù quỳ ở đây đến mức hóa thành đá trước gió cũng sẽ không về.”

Sở Du vừa quỳ xuống, những người phía sau cũng lập tức quỳ theo, dòng người mênh mông cuồn cuộn, quần áo trắng, bài vị đen, ngay ngắn thẳng hàng, khi quỳ xuống như cơn sóng vỗ bờ, dập dờn trầm bổng, làm rung động lòng người đến mức run rẩy.

Trưởng quan do dự một lát, cuối cùng nói: “Vậy…… Để hạ quan bẩm báo bệ hạ.”

Trưởng quan nói xong thì lập tức xoay người vào trong cung, mọi người Vệ gia cứ thế quỳ trên mặt đất, Vương Lam ngồi trong xe ngựa, ôm bài vị Vệ Vinh, từ màn xe nhìn ra bên ngoài, cực kỳ lo lắng.

Hôm nay mặt trời lên cao, nhưng cũng xem như thời tiết tốt, hơn một trăm người Vệ phủ quỳ ở đây nhưng không phát ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ thấy ánh mặt trời mùa thu rơi trên người bọn họ, phản chiếu ánh sáng chói mắt.

Trưởng quan nói là vào cung hỏi ý thiên tử, nhưng sau khi đi vào cũng không thấy ra. Mà Sở Du cũng không thèm để ý, hôm nay bày trận thế lớn như vậy, chính là để nấc thang cho thiên tử cao hơn một chút, nếu đã như vậy, dĩ nhiên là thanh thế càng lớn càng tốt.

Sở Du vừa quỳ trước cửa cung, tin tức này lập tức truyền khắp Hoa Kinh, nhưng mỗi một người đều có tính toán riêng, đều chờ tin tức của vị trong cung chứ không nói một lời.

Đợi đến sáng sớm ngày thứ hai, đại thần bắt đầu lần lượt vào triều, nhưng Sở Du vẫn chắn trước cửa cung. Thừa tướng Thư Lỗi tới đầu tiên, vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức buông màn xe, nói với người hầu: “Đổi cửa khác đi, không vào từ lối này.”

Người hầu có chút nghi ngờ, quay đầu nhìn về phía Thư Lỗi:” Đại nhân, vì sao ạ?”

“Anh liệt* ở đây, chúng ta sao có thể cướp đường?”

* Anh liệt: Liệt sĩ anh dũng hy sinh

Thư Lỗi lườm người hầu: “Ta đi cửa hông là được.”

Có Thư Lỗi mở đầu, mọi người đến trước cửa cung đều đi đường vòng, mãi đến khi Tạ thái phó đến, ông dừng lại, sau đó đi tới trước mặt Sở Du.

“Vệ Thiếu phu nhân……”

Tạ thái phó thở dài: “Cô cần gì phải vậy?”

“Huyết mạch duy nhất của Vệ gia còn ở trong ngục, ta là trưởng tẩu của đệ ấy, sao có thể ngồi yên trong nhà?”

Sở Du ngước mắt nhìn Tạ thái phó, nàng đã quỳ một ngày một đêm, sắc mặt có chút tiều tụy, Tạ thái phó hơi hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Chân thành thì đến sắt đá cũng mòn thôi.”

Vừa nói, ông vừa lắc lắc đầu, khoanh tay đi qua cửa cung vào bên trong.

Sở Du ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tạ thái phó, hiểu ý của ông.

Thời gian quỳ còn quá ngắn, vẫn chưa xứng với câu “Chân thành đến sắt đá cũng mòn”.

Nàng nhắm mắt lại, cũng không nhiều lời.

Trong triều không có bất kỳ ai nhắc tới việc này, mãi đến cuối cùng, một vị quan trẻ tuổi họ Trần của Ngự Sử Đài cuối cùng không nhịn được phải lên tiếng: “Bệ hạ, hiện giờ cả già trẻ lớn bé của Vệ gia đều quỳ bên ngoài. Vệ gia bốn thế hệ tam công trung liệt, cho dù Vệ Trung phạm phải tội lỗi ngập trời thì cũng không thể đối xử với gia tộc trung thành như vậy được!”

Nghe được lời này, Tào Hùng lập tức đứng dậy, tức giận nói: “Trần đại nhân nói sai rồi, bảy vạn nhân mã há phải trò đùa. Theo ý lão phu, tội lỗi hôm nay Vệ Trung phạm phải, dù là tru di tam tộc cũng đủ!”

“Tào đại nhân không khỏi ép người quá mức,” Trần ngự sử đỏ mặt: “Cho dù là dân gian phạm pháp thì cũng có cách bảo lưu án phạt. Hiện giờ Vệ Uẩn là huyết mạch duy nhất của Vệ gia, đừng nói Vệ Uẩn còn chưa nhận tội, cho dù là nhận tội, cũng nên là sau khi làm tròn đạo hiếu với mẫu thân thì mới phải chịu trừng phạt. Đây là luân lý làm người, cách nghĩ của Tào đại nhân, thực sự quá tàn nhẫn!”

Tào Hùng nghe vậy thì giận dữ, lập tức làm ầm lên với Trần ngự sử. Nhưng hai người cũng không phải nhân vật quyền cao chức trọng, sau khi tranh cãi cả buổi sáng, việc này cũng qua đi.

Sở Du nghe nói về việc này, nàng biết, sự việc này càng gây tranh cãi lớn, càng rùm beng trong triều, thì sẽ cách càng gần phần “Vừa lòng” của bệ hạ.

Sở Du cũng không sốt ruột mà cứ bình tĩnh quỳ.

Ngày đầu nắng chói chang, ngày thứ hai lại mưa dầm rả rích, những người thể lực kém bắt đầu lần lượt ngã xuống, lại được người đưa về, chỉ để một tấm bài vị, tiếp tục làm bạn với mọi người.

Đến sáng ngày thứ ba, ánh mặt trời gay gắt, người ngã xuống càng ngày càng nhiều, mà trong triều đình, người tranh chấp vì Vệ gia cũng càng ngày càng nhiều.

Sang ngày thứ tư, trời mưa như trút nước, người quỳ cũng chỉ còn lại một nửa. Ngày đó, Trưởng công chúa cũng tới. Bà bước xuống từ xe phượng lộng lẫy, khẽ liếc nhìn Sở Du, sau đó vỗ vai Sở Du một cái.

Sở Du cảm giác mưa to xối xả trút lên người mình, cả người nàng như bị nghìn mũi kim đâm vào.

Nàng gian nan ngước mắt nhìn Trưởng công chúa, Trưởng công chúa lại mỉm cười nói một câu: “Đừng lo lắng, Vệ Uẩn sẽ sớm trở về.”

Vừa nói, bà giơ tay sửa sang lại quần áo và vén tóc ra sau tai.

“Trận chiến mà bản cung muốn đánh, chưa bao giờ thua!”

25. Vệ Uẩn, đệ trở về rồi

Nói xong, Trưởng công chúa hiên ngang sải bước đi vào.

Hiện giờ ở phía sau chỉ còn rải rác vài binh lính cường tráng và Tưởng Thuần, Diêu Giác là đang quỳ, hai người này đều xuất thân nhà tướng, cũng tập võ từ nhỏ giống như Sở Du, tuy không có võ nghệ như Sở Du, nhưng cũng xem như khỏe mạnh.

Diêu Giác tuy là thứ nữ, nhưng từ nhỏ đã rất được yêu chiều, từ trước đến nay chưa từng chịu uất ức như vậy, nhưng mỗi khi ngẩng đầu nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của Sở Du, nàng lập tức cảm thấy mình không thể ngã xuống.

Tuy nàng và Vệ Phong hay cãi nhau ầm ĩ, cảm thấy người này cực kỳ phiền phức, nhưng trên đoạn đường cuối cùng này, nàng vẫn muốn làm chút gì đó cho hắn.

Sở Du ngước mắt nhìn cửa cung, hiện giờ Trưởng công chúa ra mặt, cũng có nghĩa là thời cơ đã đến.

Không ngoài dự đoán của Sở Du, lúc Trưởng công chúa đi vào, trên triều đình đã tranh chấp đến sứt đầu mẻ trán vì chuyện này. Tạ thái phó dẫn dắt mọi người tranh luận dựa theo lý lẽ, mà nhóm người Thái Tử lại ra sức cản trở.

Khi Trưởng công chúa đi vào, Tạ thái phó đang dùng hốt bản* chỉ vào Diêu quốc công, quát lên: “Chuyện bảy vạn quân này, Diêu gia ông dám để ta điều tra kỹ lưỡng không?! Nếu ông dám, lão thần lập tức chờ lệnh, đích thân ra biên cương, nhìn xem chuyện bảy vạn quân này rốt cuộc là như thế nào!”

* Hốt bản: cái hốt - thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa.

“Tạ lão ông đừng có hồ ngôn loạn ngữ!” Diêu quốc công gấp đến độ gào to: “Ông muốn tra thì tra đi, Diêu gia ta ngay thẳng, có gì không dám để người điều tra?”

“Ơ này, làm gì vậy?”

Chất giọng lành lạnh của Trưởng công chúa từ bên ngoài truyền đến, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, lập tức thấy một nữ nhân mặc váy thêu chỉ vàng, khẽ đong đưa quạt tròn, nhanh nhẹn bước vào.

Hoàng đế thấy người tới, vội vàng đứng dậy, kinh ngạc nói: “Sao Trưởng công chúa tới đây?”

Trưởng công chúa và Hoàng đế lớn lên bên nhau, tình cảm sâu đậm, có đặc quyền không cần thông báo cũng có thể lên triều. Chỉ là Trưởng công chúa trước giờ đều là người thức thời, tuy có đặc quyền, nhưng cũng chưa bao giờ lạm dụng.

Giờ bà tới, trong lòng Thái Tử hơi hoảng, lập tức cảm thấy không ổn, Trưởng công chúa hành lễ với Hoàng đế, Hoàng đế cau mày, nhất thời có chút xấu hổ.

Ông mới hạ lệnh cấm túc Trưởng công chúa, Trưởng công chúa lại cứ tùy tiện xuất hiện trên triều đình, ông nói cũng không được, mà không nói cũng không được. Nếu nói, đó chính là đánh vào mặt mũi Trưởng công chúa, đến lúc đó, sợ là vị tỷ tỷ này sẽ nổi cơn tam bành.

Giữa lúc Hoàng đế yên lặng, đã thấy Trưởng công chúa quỳ xuống, cất giọng nói: “Bệ hạ thứ tội!”

Cái quỳ này của Trưởng công chúa dọa Hoàng đế sợ run, ông vội nói: “Trưởng công chúa có tội gì?”

“Bốn ngày trước, bệ hạ vừa hạ lệnh cấm túc Trường Minh, hôm nay Trường Minh lại tự tiện vào điện, làm chậm trễ bệ hạ nghị sự, đây là tội thứ nhất.”

Hoàng đế không lên tiếng, ông vốn cũng đang bực việc này, hiện giờ Trưởng công chúa xin lỗi trước, ông cũng hết giận ba phần, vì thế thở dài nói: “Nếu đã như vậy sao tỷ còn tới?”

“Đây là tội thứ hai. Trường Minh nghe nói hiện giờ góa phụ Vệ gia đang quỳ bên ngoài cửa cung, tuy biết bệ hạ là quân vương giữ nghiêm luật pháp, nhưng lại vẫn động lòng trắc ẩn, tới trước điện, là muốn cầu xin tha thứ cho Vệ gia, cầu xin bệ hạ mở lòng, tha cho Vệ Thất công tử Vệ Uẩn một lần!”

Bà nói xong, cả sảnh đều yên tĩnh, chỉ nghe thấy giọng nói thê lương của Trưởng công chúa: “Không biết bệ hạ có còn nhớ khi bệ hạ còn nhỏ, đã từng làm vỡ một cái chén ngọc, bệ hạ thỉnh tội với tiên đế, nhưng tiên đế chưa từng trừng phạt bệ hạ, bệ hạ có biết vì sao không?”

Hoàng đế hiểu hàm ý trong lời nói của Trưởng công chúa, nhưng vẫn mở miệng hỏi lại: “Vì sao?”

“Vì tiên đế tìm Trường Minh, hỏi Trường Minh, ngày đó vì sao bệ hạ làm vỡ chén. Ta trả lời tiên đế, bởi vì bệ hạ muốn bưng một chén canh tuyết lê cho tiên đế. Tiên đế lại hỏi, canh tuyết lê đó là bệ hạ tự tay nấu sao? Ta trả lời tiên đế, là bệ hạ thấy tiên đế ho nhiều, nghe nói canh tuyết lê giảm ho rát họng nên cố ý hầm. Vì thế tiên đế nói với Trường Minh, bệ hạ nấu canh tuyết lê là có công, mà làm vỡ chén cũng là sai, tất cả đều vì lòng hiếu thảo, ưu khuyết điểm bù trừ cho nhau, không thưởng cũng không sao, nhưng nếu truy cứu quá nhiều thì không khỏi làm lòng người thất vọng.”

“Ý Trưởng công chúa là phụ hoàng làm việc theo luật pháp, cũng sẽ làm Vệ gia thất vọng buồn lòng sao?” Thái Tử đứng bên cạnh Hoàng đế, nói đầy trào phúng: “Nếu dễ thất vọng buồn lòng đến thế, vậy lòng trung thành của Vệ gia, sợ là sẽ khiến người ta nghi ngờ đôi chút rồi.”

Trưởng công chúa nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Thái Tử, trong mắt đều là lạnh lẽo: “Lời này của Hoàng Nhi không ổn.”

Bà gọi hắn là Hoàng Nhi, đó là mang ra thân phận hai bên, cho dù Thái Tử là Thái Tử thì dẫu sao bà cũng là trưởng bối, lời bà nói, cho dù Thái Tử phản bác thì cũng nên có đầy đủ sự tôn trọng.

Người đứng trong triều đều là tinh anh, lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói của Trưởng công chúa, sắc mặt Thái Tử thay đổi, lại nghe thấy Trưởng công chúa nói: “Lần này tất cả nam đinh Vệ gia chỉ còn lại một mình Vệ Uẩn mới mười bốn tuổi, hy sinh như vậy là vì cái gì? Chính là vì bảo vệ núi sông Đại Sở này, bảo vệ các vị mặc gấm hoa trên đất Hoa Kinh đang có mặt ở đây, là quan lấy họ Lý, là hoàng tộc như ta và ngươi!” Trưởng công chúa chợt cao giọng, mang theo chất vấn: “Thái Tử điện hạ, nếu cái này còn gọi là “dễ dàng”, vậy ngươi nói cho ta, rốt cuộc phải hy sinh như thế nào thì mới có thể xem là “không dễ dàng?” Nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, Hoàng đế tuy đứng đầu thiên hạ, nhưng cũng là vua một nước. Vua cần chăm sóc bá tính nhân đức yêu dân, nếu chỉ để người khác bỏ ra vì mình, Thái Tử,” Trưởng công chúa cười lạnh: “Ý nghĩ như vậy, ta phải hỏi, là thái phó dạy, hay là bản thân ngài tự ngẫm ra?”

“Lão thần chưa từng dạy lối nghĩ này.”

Trưởng công chúa vừa nói xong, Tạ thái phó đã lạnh lùng lên tiếng. Mặt Thái Tử lộ vẻ xấu hổ, đang muốn nói gì đó, Trưởng công chúa đã quay đầu đi, mặt lộ vẻ bi thương, nói với Hoàng đế: “Bệ hạ, nếu sau khi máu xương cả nhà rơi trên chiến trường, cô nhi duy nhất và nữ quyến cả nhà còn phải nếm trải ấm lạnh của thế gian này, nếu bốn thế hệ anh dũng chiến đấu nơi sa trường cả trăm năm vẫn không thể đổi lấy một lần lầm lỗi cho con cháu mình, vậy hoàng tộc ta, không khỏi quá bạc bẽo vô tình rồi! Trường Minh vì lo lắng chuyện này mới không màng lệnh cấm túc của bệ hạ mà tới, mong bệ hạ vì vong linh trung thành của bốn thế hệ Vệ gia, vì trăm năm trung nghĩa đó mà thả Vệ Uẩn ra ngoài!”

Trưởng công chúa cúi rạp xuống hô to, Tạ thái phó đứng bên cạnh Trưởng công chúa, mệt mỏi nói: “Bệ hạ, theo luật pháp triều ta, nếu nhi tử độc nhất phạm tội, trên có phụ mẫu cần phụng dưỡng, phải để nhi tử độc nhất chăm sóc phụ mẫu đến lúc lâm chung, sau đó mới chịu tội, đây là luân lý làm người của triều ta. Hiện giờ Vệ Uẩn cũng không làm sai, mà là bị phụ thân làm liên lụy, lại là huyết mạch duy nhất của Vệ gia, Vệ gia trên có tổ mẫu 80, dưới có trẻ em hai tuổi, về tình về lý, đều nên đặc xá Vệ Uẩn. Mong bệ hạ khai ân,” Giọng Tạ thái phó run rẩy, mang theo tiếng nức nở, ông chậm rãi quỳ xuống: “Đặc xá cho huyết mạch duy nhất của Vệ gia đi!”

Hoàng đế không lên tiếng, ông thở dài một tiếng, quay đầu nhìn xung quanh: “Chư vị đại thần cảm thấy thế nào?”

“Bệ hạ,” Diêu quốc công lên tiếng: “Bệ hạ cũng biết, bảy vạn tinh binh, với triều đình mà nói, là tổn thất lớn đến mức nào? Bảy vạn người, đều vì sai lầm của Vệ Trung mà vùi thân ở thung lũng Bạch Đế, Vệ gia chết bảy người, mạng bọn họ là mạng, vậy mạng bảy vạn người kia không phải sao? Bảy vạn người này đã bỏ mạng, chẳng lẽ không truy cứu sao?!”

Hoàng đế nhíu mày, không nói gì.

Trưởng công chúa ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, bà hiểu ý Hoàng đế, giờ khắc này, vị đế vương này sợ là đã cực kỳ mất kiên nhẫn.

Những thứ không thể lộ ra trong chuyện này, có lẽ Hoàng đế đã biết rõ ràng từ lâu, cho dù không thể nói rõ thì trong lòng chắc hẳn cũng có suy đoán. Ông đang đợi người khác cho mình một nấc thang, đến khi sắp xuống được rồi thì lại bị người ngăn cản, sao ông có thể không giận cho được?

Trưởng công chúa nhận ra ý tứ của Hoàng đế, vội nói: “Bệ hạ, chuyện này là chuyện của Vệ gia, không bằng bệ hạ đi tới trước cửa cung, gặp phụ nhân* Vệ gia một lần, bệ hạ tận mắt nhìn thấy, mới có thể hiểu rõ nguyên nhân tại sao ta quỳ ở đây cầu xin bệ hạ khai ân!”

* Phụ nhân: người phụ nữ đã có chồng

Hoàng đế nhìn Trưởng công chúa, sau một hồi, ông thở dài: “Nếu Trưởng công chúa đã mời, trẫm sẽ đi xem một chút.”

Vừa nói, ông đứng dậy, mang người đi về phía cửa cung.

Lúc này trời đổ mưa to, hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi lên người, gây ra một thứ đau đớn không thể nói rõ thành lời. Người Vệ gia đã quỳ như vậy một thời gian, vốn cũng lảo đảo sắp ngã, dưới cơn mưa to này, lập tức có thêm một hàng người đổ xuống, cuối cùng cũng chỉ còn lại ba người Sở Du, Diêu Giác và Tưởng Thuần là vẫn chịu đựng tại chỗ.

Sở Du quay đầu lại, thoáng nhìn Diêu Giác, thấy nàng ấy cắn răng, người run nhè nhẹ thì biết giờ khắc này nàng ấy cũng quá sức chịu đựng rồi. Sở Du thở dài, nói với nàng ấy: “Cô đừng quỳ nữa, đi nghỉ ngơi đi.”

“Ta vẫn ổn.” Giọng Diêu Giác khàn khàn: “Đừng tưởng chỉ mình cô làm được.”

Sở Du có chút bất đắc dĩ, đang muốn nói gì đó thì thấy người Diêu Giác đung đưa, cả người lập tức đổ sang bên cạnh.

Tưởng Thuần giữ chặt nàng ấy, Vương Lam ở bên cạnh dẫn người tới, để người làm nâng Diêu Giác dậy. Vương Lam đỏ mắt, đỡ bụng, khuyên Sở Du: “Thiếu phu nhân, không thì trở về đi……”

“Không sao.”

Sở Du lắc đầu, nhìn về phía Vương Lam đầy quan tâm: “Cô đang mang thai, đừng để bị lạnh, ta ở đây chờ.”

“Tiểu Thất không trở về,” ánh mắt Sở Du rơi xuống cửa cung, bình tĩnh nói: “Ta sẽ không đi.”

Vương Lam thấy không khuyên được Sở Du thì cũng không nói thêm gì nữa, nàng đỡ Diêu Giác vào trong xe ngựa, để đại phu đút thuốc cho Diêu Giác.

Trời mưa ào ào, Tưởng Thuần cũng sắp không chịu đựng nổi, đúng vào lúc này, cửa cung từ từ mở ra.

Sở Du ngước mắt nhìn, thấy dẫn đầu là một người mặc đồ màu vàng sáng, đầu đội mão quan, mười hai dây ngọc lưu ly rủ xuống trước trán, bởi vì gió thổi mà lay động, khiến cho biểu cảm của người đó mang theo vẻ thương hại.

Phía sau người đó là Trưởng công chúa mặc váy dài thêu chỉ vàng và Thái tử mặc áo bào trắng tay dài thêu rồng vàng, sau đó là hàng dài văn võ bá quan cả triều, cửa cung chậm rãi mở ra, bọn họ cũng lần lượt xuất hiện.

Mà đối diện bọn họ là Sở Du và Tưởng Thuần đang quỳ, cùng với 132 tấm bài vị sừng sững trong mưa gió.

Hai nữ tử mặc y phục trắng như tuyết, mà bài vị lại đen nhánh khắc chữ vàng, một mảnh trắng đen giao nhau đối diện với mọi người, trang nghiêm yên tĩnh, so với bên trong cánh cửa cung, như là hai thế giới.

Một bên là người sống trong thịnh thế phù hoa; một bên là người chết lặng lẽ không tiếng động.

Một bên là Hoa Kinh ca múa mừng cảnh thanh bình; một bên là xương trắng chồng chất nơi biên cương.

Cánh cửa cung này như điểm giao cắt giữa hai thế giới âm và dương, 132 vị đã qua đời của Vệ gia cùng với hai nữ nhân góa bụa, bình tĩnh nhìn bọn họ trong cánh cửa cung này, như đang hỏi một câu ——

Lương tâm có yên ổn không?

Sở Du không nói gì, cũng không làm gì. Khi đế vương xuất hiện ở đây, nàng không kêu than, cũng không khóc lóc, nàng chỉ bình tĩnh nhìn Hoàng đế, ánh mắt rơi trên người ông, kiên trì lại trong vắt.

Trong nháy mắt, Hoàng đế cảm thấy bản thân mình như đi tới thời niên thiếu, nhìn thấy Vệ Trung khi còn trẻ.

Thời niên thiếu làm thư đồng, nhược quán* trở thành bạn vua, để rồi bảo vệ non nước cả đời, cuối cùng chôn xương nơi chiến trường ác liệt.

* Nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán

Dù là ông không biết ở biên cương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng làm đế vương cả đời, có chỗ u ám tối tăm nào mà ông chưa từng thấy? Dù là đoán, cũng đoán được vị tướng quân trong sạch cả đời này gặp phải âm mưu và oan trái.

Ông tự cho là đế vương máu lạnh, nhưng khi chạm phải ánh mắt giống nhau như đúc của nữ tử này và những người Vệ gia, khi nhìn thấy hơn một trăm tấm bài vị lặng lẽ đứng trước mặt, khi nhìn thấy bài vị Vệ Trung đứng thẳng trước người nữ tử đó, tựa như mang theo đôi mắt, bình tĩnh nhìn chăm chú vào ông ——

Tay đế vương, cuối cùng run nhè nhẹ.

Mà cảnh tượng này không chỉ làm Hoàng đế bị chấn động, văn võ bá quan phía sau ông, khi nhìn thấy cơn mưa to đổ giữa đất trời, khi nhìn thấy vô số bài vị đứng thẳng giữa gió mưa bùn đất, đều không khỏi nghĩ, hãy để mưa gió này tạnh đi.

Cuối cùng mọi người cũng biết, tại sao Trưởng công chúa để bọn họ tới đây.

Thấy cảnh tượng như vậy, chỉ cần hơi có lương tâm thì đều khó có thể tâm địa sắt đá.

Hoàng đế đi lên trước, thái giám tiến lên che ô cho ông, sốt ruột nói: “Bệ hạ, cẩn thận nước bùn dưới chân ạ.”

Hoàng đế không lên tiếng, ông đi tới trước người Sở Du, cụp mắt nhìn bài vị của Vệ Trung trước mặt Sở Du, khàn giọng nói: “Ngươi là vị phu nhân nào của Vệ gia?”

“Hồi bẩm bệ hạ, thiếp thân là thê tử của Thế tử Trấn Quốc Hầu Vệ Quân, nữ nhi của Tây Nam Đại tướng quân, Sở Du.”

“Sở Du à.” Hoàng đế gật đầu. Ông đã nghe nói đến cô nương đuổi theo phu quân ra chiến trường ngay ngày tân hôn. Ông còn từng cười với Tạ Quý phi, nói khi Vệ Quân trở về, chắc chắn sẽ không được vào cửa.

Hoàng đế thu lại suy nghĩ của mình, đè nén cảm xúc nói: “Ngươi quỳ ở đây cầu kiến trẫm, là vì cái gì?”

“Bệ hạ, thiếp thân mang theo cả nhà tới, khẩn cầu bệ hạ thả Vệ thị Thất Lang Vệ Uẩn ra tù.”

“Quốc có quốc pháp……”

“Cũng không phải vì một cá nhân.”

Sở Du ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế, vẻ mặt bình tĩnh: “Sở Du xuất thân tướng môn, cũng từng xuất chinh theo phụ thân, lấy bảo vệ đất nước, bảo vệ gia đình làm nhiệm vụ của mình. Nam nhi Vệ gia cũng như vậy. Nam nhi Vệ gia có thể chết, nhưng theo lý nên chết trên chiến trường, mà không phải là trong lao ngục.”

“Thiếp thân chỉ là phận nữ lưu*, không biết Vệ gia tội gì, không biết tiểu thúc tội gì, nhưng lại biết Vệ gia trung thành tận tâm, nếu bệ hạ muốn tiểu thúc đền mạng vì sai lầm này, vậy thiếp thân xin bệ hạ để Vệ Thất Lang chết trong binh đao, để hoàn thành tâm nguyện đền nợ nước của Vệ gia ta.”

* Nữ lưu: chỉ đàn bà con gái, mang ý hạ thấp thân phận

Đây là lời hay.

Tất cả mọi người ở đây đều biết, nếu lời này được nói ra từ miệng người khác thì cũng chỉ là mấy câu lấy lòng đầy sáo rỗng. Nhưng trước bài vị của toàn Vệ gia, tất cả mọi người đều biết, cho dù ôm tâm tư gì khi nói lời này đi chăng nữa, đây thật sự là những gì Vệ gia đã làm trong suốt trăm năm qua.

Sinh ra trong gia tộc bảo vệ đất nước, chết trong trận chiến bảo vệ đất nước.

Nam nhi Vệ gia, đều chết trong binh đao, sao có thể để tiểu nhân làm nhục?

Hoàng đế không nói gì, ánh mắt ông rơi xuống tên Vệ Trung, sau một hồi, ông xoay người, đi vào bên trong cửa cung.

Cửa cung chậm rãi khép lại, Hoàng đế phất tay áo lên tiếng: “Mang Vệ Uẩn lên điện!”

Lời này khiến lòng Tào Diễn căng thẳng, hắn biết rõ chuyện đánh Vệ Uẩn mấy ngày này ở trong ngục, Vệ gia có nhiều ân oán, hiện giờ Vệ gia gặp nạn, Vệ Uẩn lập tức trở thành nơi tốt nhất để trút giận. Tất cả mọi người đều cho rằng vụ án bảy vạn người chôn thây ở thung lũng Bạch Đế nhất định sẽ khiến đế vương phẫn nộ, giống như vụ án Tần Vương năm đó. Ai mà ngờ, Vệ Uẩn lại có cơ hội diện thánh?

Tào Diễn muốn mở miệng nói chuyện, lại thấy Tạ thái phó lườm hắn một cái.

Trong mắt ông đều là cảnh cáo, Tào Diễn chợt bừng tỉnh.

Không thể nói, hắn không thể nói.

Hiện giờ Hoàng đế nhất định phải gặp Vệ Uẩn, chuyện này căn bản không giấu được. Hắn không động tới Vệ Uẩn ở trong thiên lao, giờ phút này nếu hắn ngăn cản thêm, sợ là bản thân cũng sẽ bị chôn cùng.

Tào Diễn toát mồ hôi lạnh, đứng trong đám người chờ Vệ Uẩn đến.

Qua hồi lâu, bên ngoài cuối cùng truyền đến tiếng bước chân, sau đó Hoàng đế lập tức nhìn thấy, thiếu niên lang từng hăng hái bừng bừng, được người dùng một cỗ kiệu, từ từ khiêng vào.

Trên quần áo hắn dính máu, khắp người từ trên xuống dưới không có một chỗ nào toàn vẹn, nét mặt tiều tụy, nhưng chỉ có cặp mắt kia vẫn sáng ngời như lúc ban đầu.

Hoàng đế thấy Vệ Uẩn như vậy, sắc mặt thay đổi cực lớn.

Nhưng Vệ Uẩn lại vẫn cố gượng dậy, cung kính quỳ xuống đất, dập đầu nói: “Vệ thị Thất Lang, khấu kiến bệ hạ!”

Giọng hắn khàn khàn, khác hoàn toàn với thiếu niên không biết trời cao đất dày trong trí nhớ của Hoàng đế.

Vệ gia từng được ân sủng, Vệ Uẩn cũng rất gần gũi với Hoàng đế, có thể nói là Hoàng đế nhìn hắn lớn lên, hiện giờ thành bộ dạng này, Hoàng đế cắn răng hỏi: “Sao ngươi lại thành bộ dạng này?”

Vệ Uẩn không lên tiếng, Hoàng đế ngẩng đầu lên: “Đại Lý Tự khanh, ngươi đi ra giải thích cho trẫm một chút, một người lành lặn đi vào, sao bây giờ lại biến thành bộ dạng này?!”

“Bệ hạ, thần không biết,” Đại Lý Tự Khanh lao tới, quỳ xuống, bắt đầu ra sức dập đầu: “Thần lập tức đi điều tra! Lập tức đi điều tra!”

Hoàng đế không để ý đến Đại Lý Tự khanh, ông đỏ mắt, từ bậc thang đi xuống, từng bước từng bước tới trước mặt Vệ Uẩn, ôn hòa lên tiếng: “Vệ Uẩn, năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Quá nửa tháng nữa là tròn mười lăm ạ.”

“Mười lăm……” Hoàng đế thở dài: “Nếu hôm nay Hoàng bá bá muốn ban tội chết cho ngươi, ngươi có bằng lòng không?”

Vệ Uẩn cứng đờ, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên mặt Hoàng đế, biểu cảm bình tĩnh: “Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, chỉ là bệ hạ có thể nể mặt phụ huynh* thần, để cho thần chọn cách chết không?”

* Phụ thân và các huynh trưởng

“Ngươi muốn chết như thế nào?”

“Thần muốn đi biên cương, giết thêm mấy tên Bắc Địch nữa.”

Vệ Uẩn nói âm vang có lực: “Phụ thân thần từng nói, nam nhi Vệ gia, nếu chết, cũng phải chết trên chiến trường.”

Lời này không hẹn mà hợp với lời của Sở Du.

Hoàng đế nhìn hắn, sau một hồi, ông xoay người, cất giọng nói: “Nhìn xem, đây là con cháu Vệ gia, là nam nhi Đại Sở ta!”

“Hắn chỉ có mười bốn tuổi……”

Hoàng đế run rẩy lên tiếng: “Mười bốn tuổi thôi!”

Cả sảnh không một ai lên tiếng, lặng ngắt như tờ. Khi Hoàng đế nói ra những lời này, mọi người lập tức hiểu ý ông.

Từ lúc Vệ gia bị Tào Diễn xúc phạm, Sở Du quỳ xuống, Tạ thái phó tranh luận theo lý lẽ, Trưởng công chúa lấy tình cảm lay động lòng người, sau từng ấy thứ diễn ra, bá tính, thần tử, thiên tử, đều đã dịu lại. Chỉ có phe Thái Tử còn muốn tranh chấp tiếp, nhưng tình thế đã đến mức này thì có thể nói cái gì?

Vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn thiên tử xoay người, đặt tay trên đỉnh đầu Vệ Uẩn.

“Năm đó trẫm từng đánh vỡ một chiếc chén rồng, tiên đế nói với Trưởng công chúa, tất cả những gì trẫm làm đều vì lòng hiếu thảo, ưu khuyết điểm bù trừ cho nhau, không thưởng thì thôi, nhưng nếu lại truy cứu quá nhiều thì không khỏi khiến người ta thất vọng buồn lòng. Trẫm cảm niệm* lòng trung thành nhiệt huyết của Vệ gia. Phụ thân ngươi phạm lỗi, hắn cũng đã trả nợ bằng mạng sống, ưu khuyết điểm bù trừ cho nhau, sẽ không truy cứu nữa. Mà ngươi…… Trẫm hy vọng ngươi sống thật tốt, gây dựng lại Vệ phủ một lần nữa, ngươi còn sống, anh linh Vệ gia cũng tồn tại.”

* Cảm niệm = cảm động và nhớ nhung

“Tiểu Thất,” giọng Hoàng đế khàn khàn: “Ngươi có hiểu được nỗi khổ của Hoàng bá bá không?”

Vệ Uẩn hiểu câu này, Hoàng đế muốn hỏi là, hắn có thể hiểu nỗi khổ khi ông làm thiên tử mà lại không giúp Vệ gia sửa lại án sai hay không.

Vệ Uẩn không trả lời, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế, bình tĩnh nói: “Vệ Uẩn không hiểu rất nhiều chuyện, Vệ Uẩn chỉ biết, Vệ Uẩn là người Vệ gia.”

Gia huấn Vệ gia, chính là bảo vệ đất nước bảo vệ đế vương, sống chết không hối tiếc.

Tay Hoàng đế khẽ run, cuối cùng nói: “Trở về đi, tìm đại phu tốt khám một chút, ta sẽ cho người điều tra kỹ chuyện ngươi ở trong lao.”

“Tạ bệ hạ.”

Vệ Uẩn dập đầu xong, liền được người nâng dậy, ngồi lên kiệu, vội vã đi về phía cửa cung.

Lúc này ở bên ngoài cửa cung, chỉ còn lại một mình Sở Du đang quỳ.

Sau khi gặp Hoàng đế, Tưởng Thuần cuối cùng không chống đỡ được nữa, cũng ngã xuống. Chỉ còn lại một mình Sở Du vẫn quỳ không động đậy.

Chỉ là mưa gió quá lớn, nàng cũng quỳ đến mức gần như mất đi ý thức, chỉ nghe tiếng mưa rơi xuống rào rào, tâm trí nàng chợt xa chợt gần.

Có lúc cảm giác trước mắt là cửa cung uy nghiêm thẳng đứng, có lúc lại cảm thấy mình như vẫn còn ở đời trước, vào đêm Trường Nguyệt chết, nàng quỳ trước cửa phòng Cố Sở Sinh, khóc lóc cầu xin hắn.

Đó là nỗi ân hận cuối cùng, cũng là thời khắc tuyệt vọng nhất trong cả cuộc đời nàng.

Đó cũng là lúc nàng bắt đầu từ bỏ tình yêu của mình với Cố Sở Sinh.

Quyết định từ bỏ Cố Sở Sinh, tới từ cái quỳ này. Nhưng phải mất rất nhiều năm mới thực sự buông bỏ được hắn.

Bởi vì nàng đã tiêu tốn quá nhiều ở trên người Cố Sở Sinh, hầu hết mọi người đều giống như con bạc, đầu tư càng nhiều thì càng khó dứt bỏ.

Nàng vì Cố Sở Sinh mà rời khỏi người nhà, đánh mất bản thân, nàng không biết rời khỏi Cố Sở Sinh, nàng còn có thể đi nơi nào.

Thiên hạ to lớn, nàng sao có thể coi là nhà?

Nàng đã quen với việc cho đi và chờ đợi, lãng phí bản thân mình ngày này qua ngày khác, như một ngọn nến đang cháy, thiêu rụi hết máu xương và linh hồn mình, chỉ vì Cố Sở Sinh.

Nhưng thật sự quá đau.

Sở Du có chút hoảng hốt.

Mà lúc này, Vệ Uẩn cũng đi tới trước cửa cung, hắn đã nghe nói chuyện của Sở Du, tới cửa cung, hắn gọi người nâng kiệu: “Dừng lại đi.”

Hắn vừa nói, vừa giơ tay nói với thái giám bung ô ở bên cạnh: “Đưa ô cho ta, ta đi qua đó.”

“Chân công tử……”

Thái giám liếc mắt tới chân Vệ Uẩn, lúc hắn đi, vết máu bầm và vết thương trên chân hiện rõ mồn một.

Vệ Uẩn lắc đầu: “Lúc về nhà không thể quá nhếch nhác, người trong nhà sẽ lo lắng.”

Nói xong, hắn chỉnh sửa lại quần áo của mình, che khuất miệng vết thương trên người, lại dùng dây buộc tóc ra sau tai một lần nữa.

Sửa sang xong, nhìn cuối cùng có vẻ không thảm hại như trước nữa, hắn lại mượn một chiếc khăn tay, thấm nước mưa, lau khô máu và bùn đất trên mặt.

Cuối cùng, hắn lấy ô từ trong tay người khác, đi tới trước cửa cung.

Cửa cung chậm rãi mở ra, lọt vào trong tầm mắt hắn là hình ảnh Sở Du mặc quần áo trắng, mang theo bài vị Vệ gia, quỳ thẳng tắp trước cửa cung.

Trên mặt nàng đỏ ửng, như đã nhiễm phong hàn, sốt cao, vẻ mặt cũng có chút mê man, ánh mắt rơi vào phương xa, căn bản không nhìn thấy sự xuất hiện của hắn.

Trong lòng Vệ Uẩn co rút lại, nhưng trên mặt hắn không có biểu cảm gì, hắn giương ô che mưa, chịu đựng đau nhức trên đùi, bước từng bước đến trước mặt Sở Du.

Ô che mưa đặt trên người Sở Du, che đi mưa to, lúc này Sở Du mới phát hiện trước mặt có người tới. Nàng ngẩng đầu lên, thấy thiếu niên tay cầm ô che mưa, thân cao đứng thẳng, trên gương mặt anh tuấn còn mang theo nét trẻ con, khóe mắt hơi nhếch lên, mang theo vài phần phong lưu trời sinh.

Ánh mắt hắn rơi vào người nàng, vẻ mặt dịu dàng.

“Đại tẩu,” hắn chắn gió che mưa cho nàng, giọng nói nhẹ nhàng, như sợ quấy rầy nàng, khẽ nói: “Chúng ta về nhà thôi.”

Về nhà thôi.

Sở Du đột nhiên tỉnh táo lại, tất cả quá khứ kia như bị gió to thổi sạch, nàng bình tĩnh nhìn thiếu niên trước mắt.

Đúng rồi, đời này đã khác.

Nàng không gả cho Cố Sở Sinh, nàng vẫn chưa bị mài mòn góc cạnh, nàng là Thiếu phu nhân Vệ phủ, nàng còn có gia đình.

Trong lòng nàng mềm nhũn, nhìn ánh mắt kiên cố lại ôn hòa của thiếu niên kia, bỗng có từng mảng lớn uất ức dâng trào, nàng đỏ mắt, trong mắt chứa đầy hơi nước.

“Đệ có thể thấy...” Nàng tùy ý kiếm một lý do để che giấu nội tâm rối loạn thảm hại vào giờ khắc này: “Ta quỳ ở đây, đau quá.”

“Vậy tẩu vịn tay ta đứng dậy,” Vệ Uẩn vươn tay ra, nghiêm túc nói: “Đại tẩu, ta đã trở về.”

Hắn đã sống trở về, cả đời này, cũng sẽ không để người nhà hắn chịu cảnh khổ sở này nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.