Đánh giá: 8.7/10 từ 3 lượt
Tên Hán Việt: Triều triều dữ mộ mộ - Thanh Bình Khách (清平客)
Thể loại: Ngọt sủng, Đơn hướng yêu thầm, song khiết, HE
Bìa: Nấm (Sạp Ngâm Muối).
Biên tập: Ở Đây Có Một Cô Bé Tên Nhã. (Nhã)
Văn án
Hai người thật sự rất có duyên phận, Khương Mộ Vân và Mạnh Triều Huy sinh ra trong hai gia tộc có quan hệ mật thiết với nhau, cùng một ngày ra đời, có điều Mộ Vân là sáng sớm, Triều Huy sinh khi chạng vạng
Lúc còn nhỏ hai người từng gặp nhau, nhưng lại kết thù, thành oan gia.
Tới khi trưởng thành gặp lại, Khương Mộ Vân là người trong giai đoạn phản nghịch, tóc nhuộm, mặc áo ngắn, ương ngạnh, không nghe lời, mà Mạnh Triều Huy thành đứa bé con nhà người ta, hiểu chuyện, đẹp trai, ngoan ngoãn, học giỏi.
Thế là hai người càng không ưa nhau
Khương Mộ Vân cũng từng phát lời thề độc với hội chị em bạn dì: Dù cho đàn ông trong thế giới này chết sạch, tôi cũng không thèm thích Mạnh Triều Huy.
Không đợi một tháng sau, Khương Mộ Vân say rượu, không cẩn thận kéo bảo bảo Mạnh Triều Huy ngoan ngoãn lên giường.
Cô sau vụ này cũng không còn mặt mũi nào gặp các phụ lão ở Giang Đông[1], bỏ trốn mất dạng, xuất ngoại đi du học.
[1] 无颜见江东父老 – Vô nhan kiến Giang Đông phụ lão: dùng để ví von chuyện bản thân xấu hổ hoặc vì thất bại mà không có mặt mũi nào gặp người khác. Giang Đông, chỉ phía đông của Ô Giang 乌江, có sự khác biệt trong khái niệm địa lí tồn tại trong hiện tại. Điển cố này liên quan đến Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ 西楚霸王项羽. Câu nói có xuất xứ từ trong Sử kí – Hạng Vũ bản kỉ 史记 – 项羽本纪 của Tư Mã Thiên 司马迁 thời Tây Hán
Sau sáu năm, Khương Mộ Vân về nước, trời xui đất khiến thế nào mà lại làm trợ lý dưới cấp của Mạnh Triều Huy.
Người trong công ty ai cũng đồn, Mạnh tổng vô cùng chán ghét cô trợ lý mới tới, không chỉ trách cứ cô nàng trước mặt mọi người, mà còn sai cô đến mức không còn một giây một phút nào nhàn tản.
Khương Mộ Vân kiên trì được đúng một tháng, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ném đơn từ chức xuống, cô muốn bỏ việc!
Vừa hay bị Mạnh Triều Huy bắt được, anh làm trò trước mặt mọi người, bóp eo cô, đè cô lên quầy lễ tân ở công ty: “Sao lại không chịu trách nghiệm gì hết vậy, lại muốn chạy à?”
Khương Mộ Vân: “…”
Sau khi biết được chân tướng đêm đó, Khương Mộ Vân dùng tay nhỏ đấm anh: “Hay cho câu bảo bảo ngoan ngoãn, rõ ràng là một con sói đuôi to!”
Mạnh Triều Huy bắt được tay cô nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, nói nhỏ bên tai cô: “Thật ra con sói đuôi to này đã đánh chủ ý lên em từ rất lâu rồi.”
*
Khi mười tám tuổi, Mạnh Triều Huy có viết nhật ký:
Triều Triều thích Mộ Mộ từ lâu, Mộ Mộ hình như không thích Triều Triều. Nhưng mà Triều Triều nhất định sẽ ở bên cạnh Mộ Mộ, Triều Triều và Mộ Mộ, đây là chuyện hết sức tốt đẹp.
Bề ngoài lạnh lùng nho nhã nhưng kỳ thật là một con sói đuôi to phúc hắc bá đạo X bề ngoài thanh lệ ương ngạnh kỳ thật lại là chú cừu non có trái tim hồn nhiên.
Truyện này còn có tên là: 《 sớm tối 》
Lưu ý của tác giả:
Lưu ý trước khi đọc: Nam thích nữ trước, yêu thầm nữ; nữ chính giai đoạn trước có người cô thích, từng có một quãng thời gian qua lại với người kia.
Tag: Đô thị tình duyên, ngọt văn
Từ khoá tìm kiếm: Nhân vật chính: Khương Mộ Vân, Mạnh Triều Huy ┃ vai phụ: Tân Thần ┃ cái khác:
Một câu giới thiệu vắn tắt: Ở cạnh em sớm sớm chiều chiều là điều tốt đẹp nhất.
Lập ý: Tình yêu và sự trưởng thành.
Bình luận truyện