Sổ Tay Bạch Liên Hoa Lừa Người

Chương 49+50




Chương 49: Cũng tại anh

Lâm Linh: “……”

Ai? Là ai để lộ câu chỉ trích cá nhân của cô thế?

Nhất định là cái bà tám Ngô Phỉ kia nói, người phụ nữ đáng chết này vì theo đuổi Trần Mạt Bắc mà ngay cả cô cũng bán đi! Người phụ nữ này đã khiến cô xong rồi. Bị sắc đẹp làm choáng váng đầu óc, cậu ta thì là phụ nữ gì chứ?

Người phụ nữ hoàn hảo nên giống như cô, thông minh dũng cảm…… Có sức lực, cô thật sự hâm mộ chính mình! ///yeungontinh.vn///

Cô không có khả năng không nói dối, đời này cũng không thể không nói dối.

Lâm Linh đứng thẳng eo, mắt ngó ngó về phía khác, tránh ánh mắt ý tứ sâu xa của Giang Ngộ: “Nói bậy, em mới chưa từng nói những lời này, rõ ràng mỗi lần nói với người khác em toàn nói bạn trai em tốt nhất, vừa cao vừa đẹp trai lại còn ôn nhu săn sóc. Ai bôi nhọ em đấy, không phải là Ngô Phỉ chứ? À, gần đây em và cô ấy cãi nhau nên trở mặt, tình cảm tan vỡ, lời nói của cô ấy anh cũng không thể tin!”

Lâm Linh quyết định về sẽ kéo WeChat của Ngô Phỉ vào danh sách đen hai ngày làm ra vẻ, nếu Giang Ngộ hỏi đến, cô cứ nói tình cảm chính là kiểu vui buồn thất thường như thế, nói trở mặt thì trở mặt, nói làm lành thì làm lành, dù sao thì một tên thẳng nam cũng không biết có phải như thế không.

Chỉ là muốn lừa anh.

Đáng tiếc Lâm Linh nhất định phải thất vọng rồi, lần này Giang Ngộ không định theo ý cô. Cái ghế xoay lại quay về phía cô, kéo Lâm Linh đến đứng trước mặt anh, nắm tay cô, thần sắc giữa hai đầu lông mày giãn ra, có hơi tò mò: “Sao lại nghĩ anh như thế, hử?”

Lâm Linh nghẹn họng một giây.

Nếu anh thành tâm thành ý đặt câu hỏi, vậy cô sẽ tốt bụng mà giải thích chút nghi hoặc của thẳng nam sắt thép này vậy.

Ở trước mặt Giang Ngộ, từ trước đến giờ Lâm Linh chính là nhân vật có thể ngồi thì sẽ không muốn đứng, may thể chất của cô tốt, không béo phì, nếu không dựa theo tính cách không kén ăn, thích ăn lại còn không vận động, đừng nói vào giới giải trí, lẫn vào ao cá cũng quá sức.

Chân lớn của Giang Ngộ bày ở trước mắt cô, Lâm Linh không khách khí gì mà ngồi lên, ngồi ở trên đùi anh, cái đầu theo thói quen thoải mái dựa vào ngực anh xong mới dùng dáng vẻ ‘Thật là không có cách nào bắt chẹt anh mà’, miệng lưỡi giải thích: “Kỳ thật anh cũng không thể trách em sao lại nghĩ vậy, anh nghĩ lại đi, có người đàn ông bình thường nào sẽ không đưa bạn gái anh ta ra ngoài, hơn nữa bạn gái anh còn xinh đẹp thế này, đúng không? Chúng ta còn ở bên nhau hai năm, ngoài một buổi cuối tuần vô tình gặp Trần Mặt Bắc. Còn những người khác, ví dụ như bạn bè khác của anh, còn có họ hàng của anh, hoặc là…… Cha mẹ của anh, từ trước đến nay anh cũng chưa giới thiệu cho em, cũng không có ý muốn giới thiệu em cho bọn họ, đương nhiên, em biết anh nhất định không phải cố ý, chỉ là cái tên thằng nam sắt thép anh không chú ý đến những việc nhỏ này mà thôi, nhưng ——”

Lâm Linh nhàm chán kéo áo khoác tây trang của anh qua, cúi đầu tay sờ sờ cúc áo không ngừng, dừng một chút, giọng điệu đột nhiên thành uất ức, “Anh không có lòng tỉ mỉ, huỷ hoại rất nhiều ôn nhu của em huhuhu……”

Giang Ngộ nghe được giọng nói của cô có phần không đúng, tuy rằng ở với nhau lâu rồi, anh cũng đã thấy rõ ràng tính chó của cô, nhưng động tác vẫn có phần vội vàng theo bản năng, nắm cằm nâng mặt cô lên.

Sau đó thấy ngay vẻ mặt tươi cười của cô, mắt cong thành hình trăng non, ngay cả khóe miệng cũng vểnh lên rất cao. Biểu cảm vui vẻ khác biệt với âm thanh đơn độc đầy uất ức của cô, không nhìn ra bất cứ dáng vẻ khổ sở nào.

Giang Ngộ duỗi tay nhéo nhéo mặt cô, “Bướng bỉnh.”

Lâm Linh dào dạt đắc ý vì xiếc nhỏ của mình, ôm eo anh, từ trong lòng ngực mà ngẩng đầu lên cười hì hì nói: “Chuyện em nói anh là đàn ông cặn bã là chuyện rất lâu về trước rồi, lúc ấy đúng là em cảm thấy anh rất cặn bã, có phải coi em là tình nhân nhỏ muốn giấu em đi không. Nhưng em đã sớm không còn nghĩ như thế, bởi vì em biết anh là người đối tốt với em nhất. Cho nên, anh tha thứ cho lời nói nhất thời mà không suy nghĩ được không?”

Đừng kéo cô đến công ty anh để tra tấn cô nữa, cô không muốn mỗi ngày đều bị người ta vây nhìn đâu!

Lâm Linh chớp chớp mắt, chờ mong nhìn anh.

Giang Ngộ trầm mặc chớp mắt một cái, vốn anh muốn giải thích với cô về những việc này, nhưng không nghĩ tới cô đã nhìn rõ, còn không tâm không phổi xin anh tha thứ. Với thái độ chân thật như thế của cô, trong khoảng thời gian ngắn anh cũng không biết nên khen cô hay là nên nói cô mới được.

Nhưng hiện tại anh cảm thấy giải thích cũng không còn quan trọng, quan trọng là cô vui vẻ là được. Buồn cười mà lắc lắc đầu, Giang Ngộ cố ý do dự một chút, quả nhiên cô nhào tới, lấy lòng mà hôn anh một cái, còn túm góc áo anh lắc lắc. ///yeungontinh.vn///

Vì thế Giang Ngộ mới miễn cưỡng gật gật đầu: “Có thể.”

Lâm Linh: A! Bắn tim! Bạn trai tốt nhất!

Động tác của Lâm Linh có hơi lớn, sau lưng đụng phải bàn làm việc của anh khiến cái bút trên bàn lạch cạch rơi xuống dưới, Lâm Linh cảm thấy tránh được một kiếp lúc nên lúc này biểu hiện rất tích cực, Giang Ngộ còn chưa mở miệng, cô đã tích cực nhấc tay: “Em! Em đi nhặt!”

Sau đó nhanh nhẹn bò từ trên đùi anh xuống, cúi người chui vào dưới bàn làm việc của anh, không gian phía dưới bàn làm việc quá lớn, Lâm Linh sờ soạng một hồi lâu mới tìm thấy cái bút ký tên màu đen bên cạnh chân bàn. Lâm Linh kích động đến nỗi quên mất mình còn đang trốn dưới gầm bàn, lập tức muốn đứng lên khiến đầu bị đập ‘ầm’ một tiếng…… Đau đến mức nước mắt cũng đã ứa ra.

Giang Ngộ vừa định lên tiếng nhắc nhở cô cẩn thận không lại đập đầu vào bàn thì đã nghe được tiếng đập đầu từ dưới bàn truyền ra, sau đó thấy Lâm Linh một tay che đầu, một tay cầm bút từ dưới nhô ra, nhoài người lên trên đùi anh, khuôn mặt nhỏ đau đớn mà nhăn lại, nước mắt sinh lý chảy xuống.

“Tổng giám đốc Giang——”

Trợ lý Triệu ở bên ngoài gõ gõ cửa một tiếng rồi thô lỗ đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái thấy tổng giám đốc đang cúi đầu, loáng thoáng có thể thấy một cái đầu ở phía dưới, thấy có người gõ cửa, người phía dưới cũng quay đầu lại, anh ấy thấy ngay vẻ mặt đầy nước mắt của cô Lâm Linh.

Tay chân nhanh lẹ của trợ lý Triệu vừa mới bị phạt tiền thưởng một tháng dùng sức với tốc độ và lực cánh tay có thể so được với quán quân thế giới đóng ‘ầm’ cửa văn phòng của tổng giám đốc vào một phát. Khiến cho một đám trợ lý làm việc bên ngoài không hiểu được.

Trợ lý Triệu ăn gan hùm à? Dám dùng bạo lực đóng cửa văn phòng tổng giám đốc?

Lúc này trợ lý Triệu đang đứng ở cửa văn phòng với tâm trạng vô cùng hoảng loạn, anh ấy thấy được cái gì? Anh ấy rất tuyệt vọng, hy vọng thăng chức của anh ấy còn không?

Mà ở trong văn phòng Lâm Linh bị các thao tác thần thánh của trợ lý Triệu làm cho sợ ngây người, hơi ngẩn người ngẩng đầu lên nhìn Giang Ngộ: “Trợ lý Triệu làm gì thế? Cậu ta sẽ không hiểu lầm gì chứ? Anh mau gọi anh ta vào đi, bằng không thanh thanh trong sạch của em sẽ bị anh ta hủy hoại mất!”

Lúc nghe được cô nghiêm trang nói rõ hai chữ trong sạch, Giang Ngộ không nhịn được cười nhẹ một tiếng, lôi tay kéo cô lên, xoa xoa đầu cho cô: “Em còn trong sạch?”

Lâm Linh nhất thời bị câu nói của anh chặn lại: “Em……”

Được rồi đúng là cô không còn thật.

Sau đó Giang Ngộ ấn vào điện thoại nội tuyến, sau khi điện thoại được nhận, Giang Ngộ nói thẳng: “Gọi trợ lý Triệu vào.”

“Vâng.”

Trợ lý nhận được điện thoại nội tuyến vội vàng đi đến chỗ của trợ lý Triệu: “Trợ lý Triệu, tổng giám đốc gọi anh vào.”

Trợ lý Triệu vừa mới mở máy tính ra, sợ tới mức giật mình, bây giờ, đi vào?

…… Anh ấy lại lầm rồi?

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, trợ lý Triệu thở dài thật sâu một hơi, hỏi trợ lý đến thông báo: “Dy, cô biết nơi nào có chùa miếu tương đối linh không? Tôi muốn đi cúi lạy Bồ Tát.” Đuổi xui xẻo gần đây đi, anh ấy muốn thăng quan phát tài!!!

Dy im lặng liếc nhìn anh ấy một cái, không để ý đến anh ấy: “Anh vẫn nên tranh thủ thời gian vào đi thôi, tôi thấy anh không cần bái Bồ Tát, bái tổng giám đốc còn có ích hơn.”

Trợ lý Triệu: “……” Nói cũng đúng!

Trợ lý Triệu gõ gõ cửa, khi nghe thấy tiếng ‘Vào’ của tổng giám đốc mới đẩy cửa ra đi vào.

Mà lúc này cô Lâm Linh đang nhoài người trên đùi tổng giám đốc, tay tổng giám đốc đang không ngừng xoa đầu giúp cô.

///yeungontinh.vn///Nước mắt trên mặt cô Lâm Linh cũng đã khô. Trợ lý Triệu ý thức được mình đã hiểu lầm cái gì nên lúc này chỉ muốn nằm yên làm cá ướp muối……

Cũng may tổng giám đốc cũng không để ý đến phân bón đồi trụy hơi hoang đường kia.

“Cậu có chuyện gì?”

Giọng nói cũng rất bình tĩnh.

Trợ lý Triệu tranh thủ trả lời: “Là thế này tổng giám đốc, tầng dưới công ty có một người đàn ông trẻ tuổi gây rối, nói nhất định phải tìm cô Lâm Linh, tôi đã kêu bảo vệ đuổi người này đi. Nhưng là chuyện liên quan đến cô Lâm Linh, tôi nghĩ vẫn nên vào báo cho ngài.”

Đầu Lâm Linh vốn đã hết đau, nhưng khi nghe được trợ lý Triệu báo xong lại nhảy một cái lập tức đứng lên ngay, không thể tưởng tượng: “Cái gì? Cái tên này còn dám tới tìm tôi? Anh ta là kẹo mạch nha của thương hiệu gì thế, chất lượng tốt đến nỗi muốn quẳng ra cũng không quăng được?” Nói xong muốn đứng dậy đi tìm anh ta tính sổ: “Anh mau dẫn tôi đi xuống, tôi muốn gặp anh ta.”

Tay áo xắn lên được một nửa thì đã bị Giang Ngộ trực tiếp kéo xuống: “Được rồi, tôi sẽ xử lý, em đừng đi xuống quấy rối.”

Giang Ngộ kéo Lâm Linh lại, lạnh nhạt dặn trợ lý Triệu: “Cậu đi tra tư liệu của anh ta, nên xử lý thế nào không cần tôi dạy cho cậu chứ.”

“Vâng.”

Trợ lý Triệu nhận nhiệm vụ tranh thủ thời gian ra ngoài làm việc.

Khiến Lâm Linh với khí thế rào rạt muốn ra ngoài làm ầm ĩ PK với Lý Nhất Gia sững sờ.

Vậy, vậy là xong rồi? Đơn giản thế á?

Không đợi Lâm Linh cảm thán công phu ngoài miệng được luyện ra trong mấy năm nay cuối cùng lại lạc hậu, Giang Ngộ chỉ cần dùng một câu đã có thể giải quyết được việc, còn cô phải nghiêm túc xử lý mấy lần với người ta đây.

Là cô thua!

Lần đầu tiên Giang Ngộ nhìn thấy tức giận trên mặt cô rõ ràng như thế, không nhịn được mà kéo cô lại hỏi: “Anh ta là ai?”

Lâm Linh quay quay uốn éo, không thật sự muốn nói. Cô luôn cảm thấy nếu nói ra việc nhỏ ở hồi cấp hai này sẽ khiến cô có vẻ yếu ớt, rất không phù hợp với hình ảnh người phụ nữ mạnh mẽ mà cô lập ra. Hơn nữa sức chiến đấu dở tệ của tên của tên Lý Nhất Gia kia cũng không bằng một tầng công lực chiến đấu hiện tại của cô, cũng không có gì hay mà nói.

Chỉ có điều Giang Ngộ cũng không nghĩ vậy, dựa vào kinh nghiệm quá khứ, có lẽ lúc này cô đã đến tố cáo từ sớm rồi.

Thấy cô nhấp miệng, vẫn là thái độ khác thường, dáng vẻ không muốn mở miệng, Giang Ngộ bình tĩnh phân tích cho cô: “Kể cả em không nói thì rất nhanh thôi, trợ lý Triệu cũng có thể tra ra được.”

Lâm Linh: “……”

Nào có bạn trai nào thế này, thật không dễ dàng gì cô mới cảm thấy không muốn làm phiền anh vì một chuyện nhỏ không quan trọng, sao anh còn buộc cô mại thảm[1] chứ?

Mại thảm[1]: là lợi dụng tình huống bi thảm của chính mình để có được sự đồng cảm của người khác.

Còn với hoài bão, ý chí muốn làm ảnh hậu tương lai lớn của Lâm Linh thì nỗi buồn này nói đến là đến, chỉ ấp ủ trong một phút, Lâm Linh đã bắt đầu uất uất ức ức miêu tả lịch sử oán hận nổi lên giữa cô và Lý Nhất Gia.

Đương nhiên trọng điểm vẫn đặt ở lúc tình thế xoay ngược, sau khi Lý Nhất Gia bị cô vả mặt, cường điệu bỗng nhiên hiện ra chính cô lợi hại thế nào, chuyện trước kia bị cô sơ lược qua.

Nhưng Giang Ngộ vẫn nghe được một số từ ngữ chói tai từ chuyện vụn vặt trong miệng cô. Biểu cảm trên mặt càng ngày càng lạnh lùng, tâm trạng cũng đã chìm xuống mức thấp nhất, đáy mắt có nỗi buồn không hiểu từ đâu, im lặng không mở miệng.

Không biết vì sao Lâm Linh càng nói càng tức giận, lẽ ra, lấy sức chiến đấu của cô hiện tại thì năm tên cặn bã Lý Nhất Gia kia cô cũng không để vào mắt, thậm chí vừa rồi ở tầng dưới với anh ta, Lâm Linh còn vô cùng vui vẻ.

Thế nhưng lúc Giang Ngộ hỏi tới, có chút uất ức từ dưới đáy lòng đột nhiên chui ra, Lâm Linh bắt đầu càn quấy: “Cũng tại anh lúc đại học muốn ra nước ngoài, nếu anh vẫn luôn ở bên em thì sẽ không như vậy……”

Đối với chỉ trích không hợp lý lẽ này của Lâm Linh, thế mà Giang Ngộ lại không phản bác cô mà còn cong lưng hôn hôn môi vỗ về cô, rất nghiêm túc xin lỗi: “Ừm, tại tôi.”

Anh không nghĩ tới, trong khoảng thời gian anh không ở đây đã xảy ra nhiều chuyện như thế, nhìn vẻ mặt tức giận của cô, mắt anh tối sầm lại, loại cặn bã này, sao anh có thể buông tha được.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong văn phòng rộng rãi sáng sủa có chút yên tĩnh. ///yeungontinh.vn///

Đối mặt với lời xin lỗi nghiêm túc của bạn trai, người luôn luôn làm đến làm đi không làm không bỏ qua như Lâm Linh hiếm thấy khi bắt đầu tỉnh lại, tuy rằng đạt được mục đích làm anh đau lòng, nhưng có phải hơi quá mức rồi không? Kỳ thật cô thật sự không uất ức chút nào cả.

Nghĩ nghĩ, Lâm Linh bày ra gương mặt tươi cười dỗ anh: “Không phải, mỗi ngày đều có anh ở đây, em cảm thấy rất hạnh phúc.”

Chương 50: Đi đâu

Ngày đầu tiên Lâm Linh đi theo Giang Ngộ tới văn phòng của anh, nếu phải diễn tả bằng từ nào đó, thì chính là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Bởi vì cô vốn dĩ không nghiêm túc ngồi xem kịch bản, cứ chốc chốc lại lấy một gói đồ ăn vặt ra, sau đó lại nghĩ tới bản thân đang giảm béo, rồi cầm chỗ đồ ăn dư ép buộc Giang Ngộ phải ăn, Giang Ngộ không muốn ăn, cô liền làm trò quấy rầy anh, không tha cho anh một phút bình yên. ///yeungontinh.vn///

Hôm nay chính là ngày làm việc kém năng suất nhất của Giang Ngộ, anh chỉ xem được một nửa số tài liệu so với yêu cầu, còn lượng đồ ăn vặt thì nhiều hơn cả hai mươi năm qua của anh cộng lại.

Lâm Linh rất thích ăn đồ ăn ngọt và nhiều dầu mỡ, còn Giang Ngộ thì hoàn toàn không thích. Lúc ăn xong lát khoai tây cuối cùng của gói bim bim thứ ba, Giang Ngộ thở dài, quyết định sau này sẽ để cô ở nhà.

Cùng lắm thì, anh sẽ trải qua thêm một lần ác mộng.

Hiệu quả mà Lâm Linh muốn chính là cái này, cô không muốn ngày mai Giang Ngộ sẽ tiếp tục đưa mình đến công ty, nếu đây là cách mà thẳng nam tuyên bố với toàn thế giới mình có tình yêu thì Lâm Linh lựa chọn làm một người cao quý, xinh đẹp, một tình nhân nhỏ không thể thấy hào quang.

Tất nhiên, cô không phải là không thích nhóm trợ lý bên ngoài kia nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng cô cảm thấy quá hư vinh, mỗi lần nghe bọn họ khẽ nói “thật đẹp” hay “thật hâm mộ”, Lâm Linh đều sẽ sinh ra sự kiêu ngạo.

Nhưng! Đồng thời cô cũng có một loại cảm giác khá vớ vẩn rằng bọn họ đang xem xiếc khỉ, Lâm Linh muốn đọc kịch bản, nhưng hết lần này đến lần khác có trợ lý đi vào đưa tài liệu linh tinh, mỗi như vậy đều liếc nhìn, thầm đánh giá cô… Cho nên, cô muốn ở nhà và không nghĩ sẽ tới đây nữa. Mỹ nữ đẹp nhất trần đời muốn tạo vẻ thần bí!

Lâm Linh liền nói chuyện này với Giang Ngộ, khéo léo tỏ vẻ không phải cô không muốn ở cạnh anh, rồi tìm đại một cái lý do, là cô nhìn văn phòng làm việc của anh cảm thấy chướng mắt, sau đó vị thẳng nam nào đó nói hết giờ làm việc sẽ cho nhân viên đổi.

Lâm Linh: …

Dùng lý do vòng vo anh nghe không hiểu, Lâm Linh liền nói thẳng, cô cảm thấy có nhiều người ra vào văn phòng quá, ảnh hưởng tới công việc của cô.

Thế rồi Giang Ngộ bảo cô cố gắng khắc phục một chút.

Lâm Linh: ???

Vậy đừng trách cô nha!

Lúc tan tầm, kết quả là, Giang Ngộ ôm theo một đống tài liệu lớn về nhà tăng ca, đến tận 12 giờ đêm. Mà Lâm Linh sau khi lắc vòng nửa tiếng, vui vẻ lên giường ngủ, ngủ còn rất ngon.

Ưu điểm lớn nhất của cô chính là đi vào giấc ngủ rất nhanh!

Lúc Giang Ngộ từ thư phòng trở về phòng ngủ, nhìn thấy cảnh tượng Lâm Linh ngủ đến mặc kệ trời đất, đá một nửa chăn ra ngoài.

Giang Ngộ khẽ thở dài một cái, giúp cô kéo lại chăn, sau khi nằm xuống, ôm cô vào trong ngực, tắt đèn ngủ.

***///yeungontinh.vn///

Thời gian trôi đi, mùa đông ở thành phố C càng ngày càng lạnh.

Nửa tháng sau, trong lúc chờ đạo diễn Vương trả lời, Lâm Linh thậm chí còn từ chối một bộ phim cung đấu nhà Thanh vai nữ ba mà người đại diễn đã giành về cho cô.

Lâm Linh đang nghĩ xem có nên thúc giục đạo diễn hay không, gây cho anh ta một chút áp lực, đạo diễn Vương đã qua nửa tháng rồi vẫn không thấy động tĩnh gì, chỉ thấy thất vọng, cuối cùng Lâm Linh vẫn là dựa trên “lợi ích hàng đầu”, “chi phí chênh lệch” mà cúi đầu.

Chiều hôm nay, Lâm Linh giành thời gian đọc xong một kiệt tác của các vị tiền bối trong giới, đang chuẩn bị viết 3000 từ nêu lên cảm nhận thì đạo diễn Vương gửi cho cô một tin nhắn.

Bố của Bội Kỳ: “Cái đó, cô có thời gian thì qua đây thử diễn đi.”

Lúc Lâm Linh nhận được tin nhắn, vui vẻ đến nỗi suýt chút nữa nhảy cẫng lên. Nhiệt tình trả lời lại tin nhắn của đạo diễn Vương: “Đạo diễn không hổ là đạo diễn, thế mà có thể phát hiện tài năng tiềm ẩn của tôi, tôi bảo đảm, bộ phim của anh, nhất định sẽ nổi!”

Bố của Bội Kỳ: “Đừng nhiều lời, tôi nói trước để cô biết, cô tới đóng phim, tiền cát-xê lao không có, cô biết không? Nếu không phải tài chính của tôi không đủ, tôi sẽ không gọi cô đóng.”

Đối với vấn đề cát-xê, Lâm Linh không quan tâm lắm, cho nên cô nhanh chóng trả lời anh ta, một giây đồng hồ cũng không hề do dự: “Không thành vấn đề!”

Nhận được tin nhắn trả lời của Lâm Linh, đạo diễn Vương có chút không tưởng tượng nổi, anh ta còn tưởng Lâm Linh bảo không cần cát-xê chỉ là nói quá, không ngờ cô thật sự thoải mái không cần một đồng nào, anh ta liền tò mò, bộ phim điện ảnh này quay phải mất ít nhất ba tháng, ba tháng không nhận bất cứ một xu nào, một nữ diễn viên tuyến mười tám như cô, công ty quản lý lại không yêu cầu cô kiếm tiền, trong nhà hẳn là có mỏ vàng, còn nữa, vì sao lại chọn một đạo diễn vô danh tiểu tốt như mình để quay phim? Chính mình cũng không dám bảo đảm, bộ phim này nhất định sẽ thành công, cô lấy tự tin từ đâu? Đương nhiên, trong giới này, không thiếu những diễn viên vì muốn nổi tiếng mà chấp nhận đóng phim không có tiền công, nhưng họ đều nhắm vào những đạo diễn nổi danh thay vì một đạo diễn vô danh, làm phó đạo diễn mười năm như anh ta.

Nếu trong nhà cô có tiền, hay là đi dụ dỗ cô đầu tư? Nói thật, theo kế hoạch của anh ta, quay bộ phim này được ăn cả ngã về không, anh ta coi như là người có dã tâm, không muốn làm một phó đạo diễn bị coi thường.

Bố của Bội Kỳ: “Bộ phim này ước chừng sẽ quay trong ba tháng, một xu cũng không có để trả cho cô, cô có muốn suy nghĩ lại không?”

Lâm Linh: “Không đâu, tôi còn tiền tiết kiệm.”

Tôi còn có bạn trai!

Ba của Bội Kỳ vốn không biết cách nói chuyện uyển chuyển nên đành nói thẳng, không hề trau chuốt ngôn từ, tùy tiện hỏi Lâm Linh: “Nếu cô có tiền, thì đầu tư vào phim của tôi đi, sau khi công chiếu tôi chia phần trăm cho cô, được không?”

Cô vốn muốn được gắn mác nữ chính một lần, thì đột nhiên bị tiền bóp cổ: “… Đạo diễn, anh không cảm thấy bản thân có chút mất liêm sỉ sao? So với anh, tôi đột nhiên cảm thấy mình là một người tài giỏi tuyệt đỉnh.” Cô làm nữ chính miễn phí cho anh ta cũng được, bởi vì cô cũng đang thiếu một tác phẩm tiêu biểu, hai người cùng có lợi, đúng không? Nhưng hiện tại cô còn chưa được xem kịch bản, vậy mà vị đạo diễn Vương dám mặt dày dụ dỗ cô đầu tư?

Không ngờ được, thật không ngờ được.

Vẫn luôn cảm thấy da mặt của bản thân là dày lắm rồi, nhưng đứng trước vị đạo diễn Vương này, Lâm Linh tỏ vẻ bái phục!

Bị Lâm Linh nói vậy nhưng đạo diễn Vương cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn nhiệt tình hơn.

Bố của Bội Kỳ: “Hai tháng qua, tôi đã được trải nghiệm sự tàn nhẫn của giới giải trí. Thực chất, tôi không dám chắc lần này mọi chuyện sẽ có kết quả tốt. Bộ phim có thành công hay không, không phải do một người quyết định, mà là do hàng ngàn hàng vạn khán giả quyết định. Lâm Linh, cô có nghĩ tới không, cô sẽ phải hy sinh khoảng thời gian ba tháng của mình, trong ba tháng này cô không chỉ không nhận được bất cứ một xu tiền nào, thậm chí nỗ lực ba tháng của cô còn có khả năng đổ sông đổ biển, cuối cùng trở thành công dã tràng?”

Lâm Linh nhìn những lời nói này của đạo diễn Vương, trong lòng cảm thấy vô cùng quen thuộc… Tỏ ra đáng thương, đây cũng là sở trường của cô!

Hơi suy tư vài giây, Lâm Linh cầm điện thoại lên bắt đầu lách cách gõ chữ: “Đạo diễn anh có nghĩ tới không, giới giải trí nổi tiếng vô tình… trong đó bao gồm cả tôi?” Nghĩ nghĩ một chút cảm thấy bản thân có hơi tàn nhẫn, sợ làm cho đạo diễn Vương bị tổn thương, Lâm Linh lại gõ thêm một câu: “Thật ra đạo diễn, anh cũng đừng nhụt chí, chúng tôi vẫn rất coi trọng anh!”

Chu Tiểu Vân lần trước cũng lập một lời thề son sắt với đạo diễn Vương, cuối cùng vẫn bỏ anh ta! ///yeungontinh.vn///

Bố của Bội Kỳ: “Tôi hiểu rồi, cô bởi vì coi trọng tôi nên mới không từ mọi giá để tham gia vào bộ phim của tôi, cảm thấy được an ủi!”

Lâm Linh do dự một lát, không dám nói cho anh ta biết sự thật.

Cô muốn tham gia vào bộ phim anh ta đạo diễn với một nguyên nhân rất đơn giản: Trước đó không được chọn, bây giờ cô muốn làm nữ chính!

Lâm Linh: “Anh vui là tốt rồi.”

Lâm Linh gần đây sự nghiệp và tình yêu đều rất tốt đẹp, vô cùng đắc ý, cô cảm giác ngôi sao may mắn đã chiếu mạng mình, chờ cô giành ngôi ảnh hậu, đi tới đỉnh cao của cuộc sống.

Đã hẹn với đạo diễn Vương là thứ tư sẽ đi diễn thử, hai ngày tới Lâm Linh tính toán sẽ bế quan tu luyện ở nhà, chuẩn bị kỹ càng hơn một chút, tinh thần trạng thái tốt hơn một chút, chuẩn bị tiếp chiêu.

Vừa mới cầm bút, chuẩn bị viết tiếp 3000 từ phát biểu cảm nhận, chuông điện thoại lại vang lên.

Lâm Linh mở ra thì thấy, Ngô Phỉ gọi video tới cho cô.

Lâm Linh tiện tay ấn nghe, màn hình điện thoại xuất hiện gương mặt say khướt của Ngô Phỉ, nhìn qua chắc là đã uống quá nhiều, hai bên má cùng khóe mắt đều ửng hồng.

Lâm Linh nhíu chặt mày: “Cậu ở đâu? Uống rượu say?”

Nhìn cảnh trong màn hình di động hình như đang ở quán bar, quán bar nào hoạt động vào buổi chiều?

Ngô Phỉ nghe được giọng của Lâm Linh, đột nhiên ‘oa’ một tiếng, khóc nức nở, khóc như bị mất hai trăm cân thịt: “Chị em… Cậu mau tới đây, bậc thầy tình cảm tớ yêu cầu cậu tới an ủi tớ, tớ thất tình…”

Sau đó Lâm Linh nghe thấy Ngô Phỉ hét lên một tiếng, mắng một câu: Hôm nay anh đối với tôi hờ hững, ngày mai tôi khiến cho anh không thể trèo cao…

Lâm Linh: “…”

Say, cô gái này chắc chắn là say đến hồ đồ, người vẫn luôn tự nhận mình là chuyên gia tình yêu, bỏ qua thân phận cẩu độc thân của mình, phân tích tình cảm cho người khác đến là hợp lý. Lâm Linh thường xuyên bị cô nói cho choáng váng đầu óc, hơn nữa từ đáy lòng phát ra sự bội phục. Sao mới mấy ngày không gặp, chuyên gia tình cảm lại lâm vào cảnh long trời lở đất, còn bị thất tình?

Cái này đại khái được gọi là lý thuyết phong phú, thực hành rối tinh rối mù.

Mà gần đây, phương diện tình cảm của Lâm Linh rất nở hoa, biểu hiện cụ thể là địa vị của cô trong lòng người ấy, nói một là một, hai là hai, chỉ hướng tây là hướng tây, cô nói bữa sáng muốn ăn cơm chiên trứng liền có ngay cơm chiên trứng, Giang Ngộ đến một chữ “không” cũng không dám nói, chỉ nhìn cô ấy làm việc một mình, không quá hai ngày lại trở về như cũ.

Thật không biết cố gắng!

Mà gần đây Lâm Linh có vẻ thích lên mặt dạy đời, hận sắt không thành thép mà thở dài một hơi, hỏi Ngô Phỉ: “Cậu ở đâu? Bây giờ tớ qua đón cậu ngay.”

Thời thế thay đổi, bây giờ đến phiên cô làm công tác tư tưởng trong vấn đề tình cảm cho Ngô Phỉ.

Nhưng Ngô Phỉ không biết cố gắng này chưa mở miệng nói câu nào, mắt ngước lên phía trên, vẫn không nói gì. Lâm Linh lo lắng mà ngồi đợi nửa ngày, trơ mắt nhìn cô bạn của mình chuyển từ gương mặt lờ đờ mông lung sang một mảng đen nhánh như mực, kèm theo một tiếng “bang” nhỏ.

Được lắm, say sắp chết luôn rồi, lại còn để điện thoại rơi xuống đất.

Lâm Linh không nghĩ được cách nào, chỉ có thể lớn tiếng gọi người, một cô gái như Ngô Phỉ, một mình ở quán bar uống đến mức say có biết bao nhiêu nguy hiểm. ///yeungontinh.vn///

Lâm Linh không yên tâm, gọi cô khàn cả giọng, may mà biệt thự cách âm tốt, nhà hàng xóm cách đó cũng xa, nên sẽ không có ai gửi đơn khiếu nại cô làm ồn. Cô hy vọng bản thân sẽ nhờ được một người phục vụ, nhờ anh ta trông chừng Ngô Phi, sau đó báo tên quán bar của họ để có thể tới đón cô.

“Có người không?!!! Cứu tôi với, cứu mạng!!! Help! SOS!!!”

Lâm Linh nói rất nhanh, lời nói bắn lia lịa, rốt cuộc cũng có người trả lời, đầu dây điện thoại bên kia truyền tới giọng của mấy lão trà xanh cuối tuần: “Cô kêu cái quái gì, cô ấy ở quán bar của tôi thì có thể xảy ra vấn đề gì, cô bị bệnh à?”

Lâm Linh ngoài ý muốn nói: “Đây là quán bar của cậu, không phải chứ, phong cách thay đổi như vậy?”

Nhưng bar vào cuối tuần khiến cô yên tâm hơn đôi chút, cuối tuần tuy rằng người không đáng tin cậy, nhưng về cơ bản là nhân cách không có vấn đề.

Cuối tuần thứ này trước sau như một miệng tiện (??? Câu này không hiểu ạ) : “Bar của tôi, phong cách muốn đổi thì đổi, liên quan quái gì đến cô, cô có muốn đón cô ấy thì tới nhanh đi, đừng làm mất thời gian của tôi!” Sau đó liền cúp điện thoại! ///yeungontinh.vn///

Lâm Linh nhạy bén phát hiện giọng nói có chút không được tự nhiên.

Không lúng túng quá lâu, Lâm Linh cầm lấy áo khoác, xuống tầng chuẩn bị đến quán bar đón người.

Đi đến huyền quan đổi giày, cửa lớn đột nhiên mở ra từ bên ngoài, Giang Ngộ đã trở lại.

Nhìn Lâm Linh trang điểm ăn mặc chỉnh tề, Giang Ngộ kéo cô qua, duỗi tay chỉnh lại cổ áo cho cô, “Đi đâu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.