Sổ Tay Bạch Liên Hoa Lừa Người

Chương 31+32




Chương 31: Đánh người rồi

Hội nghị đang đến hồi kết, giám đốc thị trường đang báo cáo kế hoạch nửa cuối năm nay của phòng thị trường. ///yeungontinh.vn///

Điện thoại ở trên bàn của Giang Ngộ vẫn rung lên.

Anh còn tưởng rằng người nào đó gửi “lời ngon tiếng ngọt” từ một website không biết ở đâu.

Không định để ý đến nó.

Điện thoại di động vẫn rung lên.

Giang Ngộ day lông mày, đưa tay cầm điện thoại lên.

Bất ngờ nhìn thấy trên màn hình trong điện thoại là tên Trần Mạt Bắc, đôi mắt không che dấu được vẻ ghét bỏ, anh ta có chuyện gì phải gửi tin nhắn cho anh?

Mở tin nhắn ra, phát hiện Trần Mạt Bắc gửi tin nhắn thoại cho anh trước, thấy anh không phản hồi, lại gửi thêm mấy tin nhắn nữa.

Trần Mạt Bắc: “Người anh em, vô cùng khẩn cấp, mau nhận điện thoại.”

“Nhanh lên! Chậm một chút nữa có lẽ Châu Mạt bị giày vò đến chết mất! Chà chà, thằng bé đáng thương này, đau lòng quá!”

“Thật đấy, bạn gái cậu dẫn một người phụ nữ khác đến gây sự với Châu Mạt, trông rất đáng sợ, lúc tôi ra ngoài, Châu Mạt đã bị đẩy ngã dập mông, hai người kia quá hung ác!”

Có lẽ thấy anh vẫn chưa trả lời, lát sau lại gửi thêm một tin nhắn nữa: “Nếu cậu thấy chết mà không cứu thì quên đi, dù sao xã hội văn minh, cậu ta không chết được.”

Giang Ngộ xem xong mấy tin nhắn của Trần Mạt Bắc, không nói gì, Trần Mạt Bắc này sau khi về nước lăn lộn với Châu Mạt một thời gian cũng trở nên không đứng đắn rồi. ///yeungontinh.vn///

Một việc nhỏ cũng bị anh ta phóng đại như thế.

Suy nghĩ một lát, chậm rãi phản hồi một câu: “Cậu đang ở bên cạnh không giúp cậu ta, còn chỉ trích tôi thấy chết không cứu? Trần Mạt Bắc, cậu ngứa da à?”

Trần Mạt Bắc vội vàng nhắn lại giải thích: “Tôi có thể làm gì, tôi có thể giúp Châu Mạt đáp trả bạn gái của cậu à? Khi về cậu có tỉa tôi không? Hơn nữa nếu cô ấy cũng không hợp mắt với tôi vì Châu Mạt thì tôi nên làm gì, trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, tôi chạy luôn rồi!”

Từ ngữ chính xác, vẻ chính nghĩa.

Giang Ngộ suýt chút nữa đã tin rồi.

Phản hồi Trần Mạt Bắc: “Việc nhỏ.”

Ý của anh là mặc kệ.

Thật ra cũng không có gì phải quan tâm, cô nói miệng là đi tìm Châu Mạt tính sổ, nhưng hai người này không gây chuyện lớn gì.

Cùng lắm là chiến tranh miệng thôi.

Trần Mạt Bắc chưa từng va chạm xã hội, không hiểu mâu thuẫn giữa hai người họ, quan tâm mù quáng.

Giang Ngộ để điện thoại xuống, chẳng thèm quan tâm Trần Mạt Bắc không chịu bỏ cuộc ở bên kia.

Mà lúc này giám đốc thị trường cũng báo cáo xong kế hoạch nửa cuối năm.

Giang Ngộ khẽ vuốt cằm, liếc nhìn văn kiện trong tay, lạnh lùng nói: “Tan họp.”

Một đám quản lý cao cấp ngồi trong phòng hội nghị không nhịn được thở phào một hơi, nhanh chóng thu dọn văn kiện chuẩn bị phòng họp.

Khi mọi người đến cửa phòng họp, đều vểnh tai nghe thấy di động tổng giám đốc vang lên. ///yeungontinh.vn/// Một giây sau liền nghe thấy một tiếng hét chói tai của đàn ông như lợn bị chọc tiết truyền tới từ loa điện thoại của tổng giám đốc: “Giang Ngộ con mẹ nó chứ mau đến đây, vợ anh muốn giết người, đá kia mẹ nó chứ ngăn cái cô Ngô Phỉ đanh lại giúp tôi được không, coi như ông đây cầu xin cô…” Giọng nói quá to đến mức không mở loa ngoài cũng nghe thấy giọng nói không hề nhỏ.

Sau đó một giọng con gái ngang tàng: “Anh cầu xin tôi cũng không giúp đâu.”

Giang Ngộ: “…”

Im lặng một lát, nói với đầu bên kia: “Cậu cho cô ấy uống rượu?”

Châu Mạt tức giận đến mức giậm chân: ” Câu đầu tiên không hỏi ông đây có bị thương không đã trách tôi cho vợ cậu uống rượu, cậu có còn là người không? Cũng đâu phải tôi cho cô ấy uống, tôi ước gì cách xa cô ấy ngàn dặm ấy chứ? Mẹ kiếp vợ cậu cho cửa hàng rượu ngon nhất của tôi tỏa sáng còn đánh em nữa, ông đây đã tạo nghiệp gì, mẹ nó, cậu mau đến đây xử lý cô ấy…”

Điện thoại bị ngắt.

///yeungontinh.vn///Tình hình trong điện thoại như thế nào, trợ lý Triệu cũng nghe thấy, đúng lúc tiến lên báo cáo tổng giám đốc lịch trình tiếp theo: “Buổi tối anh phải tham gia một bữa tiệc cũng không quan trọng lắm, tôi đã từ chối rồi ạ.”

“Ừ.” Giang Ngộ để điện thoại di động xuống, day lông mày, bình tĩnh đáp lại một tiếng: “Đến quán bar của Châu Mạt.”

Trợ lý Triệu đáp: “Dạ, tôi sắp xếp ngay.”

Còn những quản lý cấp cao đang đứng ở cửa phòng họp, nghe thấy điện thoại tổng giám đốc vang lên thì không di chuyển chút nào bây giờ chỉ nghĩ.

Tổng giám đốc kết hôn?

Đợi khi Giang Ngộ đi rồi, một đám người vây quanh trợ lý Triệu, giám đốc kinh doanh quyền lực ngày thường rất thành thục cũng không khỏi tò mò với tin tức chấn động như này. Đặc biệt, những quản lý nữ sẽ rất lo lắng.

Ngàn câu hỏi vây quanh trợ lý Triệu.

“Tổng giám đốc kết hôn bao giờ, sao tôi không biết thế?”

“Chắc không đâu, chuyện kết hôn lớn như thế công ty không thể không có ai không biết chứ?”

“Nhưng chính tai tôi nghe thấy người đàn ông phát điên trong điện thoại nói vợ tổng giám đốc?”

“Trợ lý Triệu anh nói mau đi, chúng tôi đảm bảo không kể lung tung.”

“Phật tổ phù hộ, tổng giám đốc kết hôn giả, là giả.”

“Trợ lý Triệu xem tôi có cơ hội không?”

Trợ lý Triệu: “…”

Là một trợ lý đúng tiêu chuẩn, luôn chấp hành chính sách “ba không”, đó là: “Không biết, không hiểu, không quan tâm chuyện của các người!”

Mọi người vây xem: …

Trở lại thời gian trước khi Châu Mạt bị chịu đòn.

Châu Mạt bị Ngô Phỉ chửi đến mức tức giận vừa chuẩn bị đánh hai đòn với cô ấy thì bị hai câu của Lâm Linh ngăn lại, vô cùng uất ức.

///yeungontinh.vn///Mà Lâm Linh nhìn thấy gương mặt uất ức của Châu Mạt, trong lòng vô cùng vui vẻ, tâm trạng khó chịu vì Châu Mạt cũng dịu lại một chút.

Cô an ủi bản thân, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Coi như hồi cấp ba Giang Ngộ không thích cô, vậy cũng không sao cả, cô đã biết từ lâu, quan trọng là hiện tại, chỉ cần bây giờ anh thích…

Đúng rồi, hai ngày nay cô bị đau đầu, Giang Ngộ đối xử với cô tốt hơn, không còn thờ ơ lạnh nhạt nữa, cô cũng không phân biệt được phương hướng Đông Tây Nam Bắc.

Rõ ràng còn có người nói, cô là hàng giả.

!!!

Nghĩ đến đây, Lâm Linh lập tức điều chỉnh lại vẻ đắc ý trên mặt, nở nụ cười hiền lành, chân thành với Châu Mạt: “Châu Mạt, tôi hỏi cậu một chuyện, cậu trả lời thì chúng ta hết nợ, chuyện cậu hãm hại tôi ở câu lạc bộ sẽ không truy cứu nữa, cậu thấy thế nào?”

Lâm Linh có việc cần giúp, Châu Mạt ngược lại như nô lệ xui xẻo bị chèn ép, vươn lên làm chủ nhân, quên hết tất cả mà kiêu ngạo ngẩng đầu lên: “Làm sao, lại có chuyện cầu xin tôi? Tôi cho cô biết, cậu chủ Châu tôi không nói nữa, tôi cũng không lằng nhằng, tôi nói thẳng cho cô biết, cô đi ra ngoài quẹo trái, không tiễn!”

Nụ cười của Lâm Linh cứng lại, nắm đấm vừa buông lại vung lên.

Mà Ngô Phỉ không hổ là chị em tốt của cô, đưa tay kéo đầu của Châu Mạt rồi hô lên: “Đừng vòng vo với tôi, nói mau!”

Châu Mạt che đầu mình lại, không dám tin nhìn Ngô Phỉ giơ tay đánh cậu ta: “Cô dám đánh tôi?”

Ngô Phỉ hùng hổ nói: “Muốn đánh thì đánh thôi, còn phải chọn ngày tháng à?”

///yeungontinh.vn///Châu Mạt dứt khoát không đáp, mẹ nó chứ hôm nay cậu ta thật đen đủi, gặp phải hai cô gái không nói đạo lý như thế này.

Một ngón tay chỉ vào Ngô Phỉ, Châu Mạt hỏi Lâm Linh: “Các người có bệnh à? Không phải các người tự nói mình sao? Tôi muốn nói sẽ nói, không muốn nói cũng không cưỡng ép. Chẳng phải mấy phút trước các người nói câu này, bây giờ tôi không muốn nói, các người lại bắt đầu đánh người rồi à? Các người là kẻ cướp à? Bạn cô vừa tát tôi một cái, việc này không nhỏ đâu, cô nói phải giải quyết như nào?”

Lâm Linh nhìn Châu Mạt một lát, không thấy dấu vết gì trên mặt cậu ta, Ngô Phỉ chắc chắn không đánh mạnh đến mức đó, chỉ muốn uy hiếp thôi, mà cũng khiến cậu ta coi là chuyện to lớn lắm.

Nghĩ một lát, cô nói: “Châu Mạt, sức lực của một cô gái không lớn, như này đi, nếu cậu không nuốt trôi cơn giận này, lại đây, cậu tát tôi một cái, tôi cho cậu xả giận được chứ? Cậu muốn đánh thì đánh tôi, đừng làm hại bạn tôi.”

Nhìn Ngô Phỉ một chút, Ngô Phỉ nhìn ánh mắt của cô vội vàng tiến lên kéo Lâm Linh lại, đau lòng nói: “Lâm Linh cậu làm gì thế, tớ là người đánh, là tớ không đúng, tớ quá xúc động! Việc này có liên quan gì đến cậu đâu, hơn nữa làn da trắng nõn của cậu nếu bị đánh để lại dấu vết thì phải làm sao, cậu là diễn viên mà! Cậu không giống Châu Mạt, mặt dày mày dạn, nếu bị đánh thì tớ sao ăn nói với bạn trai cậu đây hu hu hu…”

Rồi nói với Châu Mạt: “Xin lỗi Châu Mạt, tôi không cố ý, do tôi lỡ tay, không cố ý đánh cậu đâu!”

Nói qua nói lại rồi hai người con gái ôm nhau khóc rống lên.

Châu Mạt: “…”

Được, được lắm, hai người diễn trò này bây giờ không mắng người nữa, bắt đầu diễn kịch rồi hả? Kịch Quỳnh Dao cũng không phải để các cô diễn như thế!

Cậu ta sao lại xui xẻo đụng vào hai cô như vậy?

Đừng diễn nữa, bé cũng sảng rồi.

“Được rồi!” Châu Mạt lườm một cái, nhìn hai cô gái thích đùa kia nói: “Tôi nói được chưa hai chị, tôi nói là được chứ gì?”

///yeungontinh.vn///Khi Lâm Linh và Ngô Phỉ tách nhau ra, cô xoa đôi mắt không có giọt nước mắt nào, hỏi thẳng cậu ta: “Người anh em Châu Mạt, tôi hỏi cậu, hồi đại học Giang Ngộ có quen bạn gái không, hay có bức ảnh nào không để tôi nhìn một chút?”

Ngược lại cô muốn nhìn xem, bạn gái trước kia của anh có vẻ ngoài như nào, mà khi Hạ Viện Viện nhìn thấy mặt cô lại bảo là “hàng giả”.

“Đại học?” Châu Mạt thật sự không nhớ ra, trên mặt toàn dấu chấm hỏi: “Bạn gái thời đại học hình như…”

“Không có à?” Lâm Linh thấy dáng vẻ suy nghĩ khổ sở của Châu Mạt thì vui mừng hô lên: “Không có đúng không?”

“À, có một.” Châu Mạt rốt cục cũng nghĩ ra: “Hình như là hồi năm nhất, cũng có chút giống cô, chỉ là không biết sao lại chia tay rất chóng vánh, làm tôi không nhớ đến.”

Châu Mạt suy nghĩ một hồi cũng nghĩ ra, Lâm Linh đột nhiên lại hỏi cậu ta chuyện của một năm trước, cậu ta cũng cố gắng suy nghĩ lắm mới nhớ ra. Hơn nữa, lần này cậu ta miêu tả khách quan, không hề thêm mắm dặm muối, lần này Lâm Linh và cô bạn chua ngoa không thể mắng cậu ta nữa nhỉ?

Cũng không biết là ai lắm mồm nói đến bạn gái cũ tồi tệ. Nói thật, có gì cần thiết đâu, ngay cả một tên khốn khiếp như cậu ta cũng nghĩ mãi mới ra cô bạn gái trước, nói gì đến tổng giám đốc Giang bận bịu, quen bạn gái chưa đến một tháng, chia tay xong cũng không thấy anh và người đó liên lạc lại, phương thức liên lạc cũng bị xóa sạch, còn không thèm nhìn người ta, cô gái Lâm Linh này đúng là nghĩ nhiều, hỏi cô ta làm gì? Có gì hay mà hỏi?

Nghĩ đến đây, Chẩu Mạt ngẩng đầu nhìn phản ứng của Lâm Linh một chút. ///yeungontinh.vn///

Chỉ là não của đàn ông và phụ nữ khác nhau, Châu Mạt cảm thấy quan trọng, còn Lâm Linh không thèm để ý, cậu ta cảm thấy chẳng đáng, đồ diễn trò Lâm Linh… làm sao lại uống tiếp nữa?

Mẹ kiếp, đấy là rượu quý nhất trong cửa hàng của cậu ta!

Mẹ kiếp rượu của cậu ta!

Sau một hồi nhốn nháo, Châu Mạt trúng vài bạt tai cũng cướp lại được Tiểu Quai Quai trong tay của Lâm Linh, cậu ta đau lòng sờ thân bình, vất vả cho em rồi.

Còn may là cô còn biết rót rượu vào cốc để uống, nếu cô dám làm bẩn bình rượu của cậu ta, vậy cậu ta không để yên đâu!

Ngô Phỉ lườm Châu Mạt một cái, không nhịn được quát: “Cậu chỉ mất một bình rượu, Lâm Linh của chúng tôi khổ sở vì tình yêu của cô ấy, cậu có tình người hay không?”

Châu Mạt khiêu khích nhìn cô: “Cô ta khổ sở liên quan quái gì đến tôi, tôi gọi bạn trai cô ta đến là đã hết lòng giúp đỡ rồi, hơn nữa, cô ta đau khổ thì có thể uống rượu đắt tiền ở chỗ tôi?”

Ngô Phỉ tức đến không nói được gì: “… Cậu đúng là chó má, dù sao hai người cũng là bạn cấp ba còn gì?”

“Bạn cấp ba thì sao, bạn học của tôi cả một đống!”

“Cậu!”

Ngô Phỉ và Châu Mạt tranh luận kịch liệt có nên giúp đỡ bạn học hay không.

Mà Lâm Linh ngồi một mình dưới quầy bar, dưới mông là mặt đất lạnh lẽo, gương mặt đỏ ửng vì uống rượu, mặt nóng mông lạnh, hơn nữa vừa uống nhiều rượu nên cô thấy bụng khó chịu, co người lại.

///yeungontinh.vn///Uống rượu xong đầu óc hỗn loạn, trong lúc mơ màng có một cánh tay cứng rắn bế cô lên. Lâm Linh ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Giang Ngộ, rồi kề sắt gương mặt của mình vào người anh, cảm nhận nhiệt độ lồng ngực đó.

Anh ôm cô, giọng nói trầm thấp: “Sao ngồi ở đây?”

Ngửi được hương thơm quen thuộc trên người anh, Lâm Linh oan ức nghĩ, rốt cục anh đã tới.

Cô sắp tức chết rồi!

Chương 32: Không phải

Lâm Linh uống say khướt đến mức không biết mình đang làm gì, chỉ cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, cô muốn đánh người, rất muốn đánh người.

Trong lúc mơ màng, cánh tay của cô như bị nắm lấy, rồi sau đó… cô mất đi ý thức. ///yeungontinh.vn///

Giang Ngộ cởi áo khoác ra che cho cô, rồi ôm người đã mê man ôm vào trong ngực, lạnh lùng dò xét Châu Mạt: “Cậu đã nói gì với cô ấy?”

Châu Mạt đang có hơi ngạc nhiên, anh em tốt của cậu ta sao có thể tránh được nắm đấm của người thích diễn trò kia một cách hoàn mỹ, còn có thể trấn an được cô nữa chứ.

Hai năm qua cậu ta chắc chắn… đã chịu khổ rất nhiều nhỉ?

Ngô Phỉ cũng nghĩ giống như cậu ta.

Cô ấy đã sớm phát hiện ra, Châu Mạt gọi điện qua cũng không nói bạn thân của cô uống rượu, anh ta lại biết từ câu đầu tiên.

Nếu không phải hôm nay thấy như vậy, Ngô Phỉ cũng không biết Lâm Linh có thói quen đánh người khi say, chẳng trách bốn năm đại học cô lại rất ít khi uống rượu, dù muốn thì cũng chỉ nếm qua một chút, cô chưa từng thấy dáng vẻ uống say của Lâm Linh.

Xem ra bạn trai của Lâm Linh thật sự hiểu rõ thói quen của cô.

Lâm Linh nói rất đúng, bạn trai cô đẹp trai còn rất chu đáo như vậy, chờ cô tỉnh sẽ nhắc nhở cô chuyện này ngay…Phải lấy wechat của Trần Mạt Bắc, cô ấy cũng muốn có bạn trai.

Nghe thấy câu hỏi của Giang Ngộ, Châu Mạt bỗng trở nên bi quan: “Cô ấy đến đây hỏi tôi trước, tôi không nói thì cô ấy gọi bạn đến đánh tôi.” Vừa nói vừa chỉ Ngô Phỉ, sau đó giải thích cho mình tiếp: “Tôi còn bị cô ấy mắng một trận, tát một cái đây này.”

“Đừng phí lời.” Giang Ngộ đá cậu ta một cái, không kiên nhẫn nghe những chuyện này của cậu ta: “Cậu đã nói gì?”

Châu Mạt suy nghĩ một lát: “Là chuyện tốt nghiệp trung học của cậu, cả chuyện đại học…” Nhìn thấy sắc mặt Giang Ngộ càng trầm xuống, Châu Mạt càng nói chậm hơn: “Chuyện bạn gái cũ…”

///yeungontinh.vn///Hôm nay cậu ta gặp chuyện gì thế? Cả hai người họ đều chạy đến bắt nạt? Tên khốn Trần Mạt Bắc kia còn chạy mất nên cậu ta là thảm nhất!

Giang Ngộ rất bất ngờ, cô lại biết chuyện xưa của một người bạn gái cũ râu ria, tâm trạng hơi trầm xuống, cúi đầu liếc nhìn cô gái đang ngủ trong lòng anh, cô nghe ngóng được gì?

Không cần nghĩ cũng rõ, Hạ Viện Viện nói cho cô biết.

Giang Ngộ hơi đau đầu, nếu biết Hạ Viện Viện gây nhiều phiền phức như vậy, anh sẽ không đồng ý với nhà họ Hạ.

“Nhiều chuyện.”

Giang Ngộ lạnh lùng bỏ lại một câu, rồi nhìn về Ngô Phỉ, giọng nói nhẹ nhàng: “Cô Ngô, hôm nay đã làm phiền cô, lát nữa có người sẽ đưa cô về.”

Ngô Phỉ xua tay, cười đáng yêu: ” Không phiền, chuyện nên làm mà.”

Giang Ngộ khẽ gật đầu, ôm Lâm Linh đi.

Ngô Phỉ và Châu Mạt ở lại thì chỉ nhìn nhau, cảm thấy rất ngứa mắt.

Lâm Linh cảm giác đã ngủ rất lâu, lúc mở mắt ra trời vẫn còn sớm, chưa đến sáu giờ.

Khẽ xoa đầu hơi ong ong, hẳn là di chứng do ngủ quá lâu.

Ý thức của cô chỉ dừng ở lúc Giang Ngộ đến đón, khi ấy cô rõ ràng tức đến sắp phát điên, sau đó… không nhớ gì cả.

Lâm Linh không ngủ được, ngồi quỳ bên giường, rồi lấy tay đỡ đầu, cẩn thận quan sát anh.

Anh vẫn ngủ, lông mi dày hắt bóng dưới mi mắt, sống mũi cao thẳng,… Lâm Linh nhìn một lát không nhịn được bắt đầu sờ soạng, sao người đàn ông này lại vậy, lông mi còn dài hơn cô, xem cô có cắt đi không!

Bạn gái cũ à? Trông khá giống cô? Hay lắm, hôm nay cô muốn trả thù!

///yeungontinh.vn///Nói là làm, Lâm Linh định đi lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc kéo nhỏ, phải nhanh chóng không được sợ, âm thầm cắt mất lông mi của anh, cắt xong lông mi thì đến tóc rồi đấm anh một cái, sắp xếp xong kế hoạch chà đạp anh rồi cô lẻn mất.

Tưởng tượng rõ hay, nhưng cô vừa quay người, hai bàn tay ở phía sau giơ ra ngăn cô lại, sau đó dễ dàng ôm cô vào ngực.

Lâm Linh muốn giãy dụa, Giang Ngộ khẽ vỗ vào mông cô: “Đừng nhúc nhích.”

Lâm Linh… không động đậy.

Anh lại ngủ tiếp, một tay đệm dưới vai cô, một tay khác đặt trên eo để ôm cả người cô vào ngực, giữ chặt không cho cô lộn xộn. Lâm Linh tránh mấy lần nhưng không được nên không cố nữa, chỉ duỗi tay ôm cổ, đùi gác lên eo còn đầu thì dựa vào ngực anh, cả người treo lên người anh… Không cho cô động đậy, cô đè chết anh!

Đè ép một lúc không thấy anh phản ứng lại, Lâm Linh khẽ ngáp một cái, rồi ngủ thiếp đi…

Tỉnh lại thì trời đã sáng choang.

Có đôi tay vuốt ve mặt cô, rồi nắm chặt, Lâm Linh khẽ lắc đầu để tránh ra nhưng lại bị giữ lấy, thấy không tránh được nên cô khẽ tức giận, bất đắc dĩ mở mắt ra, thở hổn hển: “Anh làm gì thế? Em muốn ngủ!”

Giang Ngộ bóp khuôn mặt mềm mại của cô một cái rồi ung dung nói: “Bảy giờ bốn mươi, người chăm chỉ như em nên đi làm rồi.”

“Còn nữa, em đè anh.”

Lâm Linh nghĩ, anh mới đè em ý.

Lúc trước anh tìm một bạn gái trông giống em chắc không nghĩ đến sẽ có ngày này chứ?

Do đó, cho đến nay cô thật sự đã hiểu lầm rồi, không phải anh ở cùng cô do bị đe dọa, mà là do cô hơi giống với bạn gái trước nên mới không vật lộn mà ở cùng cô.

Mẹ kiếp, đây là kiếp nạn gì!

Càng nghĩ càng tức… Vốn cứ nghĩ cô mưu mô bắt được anh, không ngờ còn có một người đóng thế đang chờ cô? ///yeungontinh.vn///

Lâm Linh cô rạng rỡ cả một đời, cô không thể nuốt trôi cơn giận này!

Thế là Lâm Linh không chỉ không rời đi mà còn cố tình nhoài người đè lên anh, lén lút giữ cổ họng lúc anh không nhìn thấy, tỏ vẻ đáng thương: “Em vừa nghĩ tới chuyện Châu Mạt nói hôm qua, em đau lòng lắm, không thể nào nguôi. Có lẽ cô ấy rất tốt, trong lòng anh, em vĩnh viễn không thể so sánh được với cô ấy…” Giọng điệu có phần nghẹn ngào, cô vờ thút thít hai cái: “Thế nhưng.. không sao cả, coi như em là một người thay thế, chỉ cần anh ở bên em là được rồi, anh đồng ý với em đừng tìm cô ấy nữa được không?”

Cô nghiến răng nói ba chữ “người thay thế”.

Lâm Linh đã chuẩn bị xong tâm trạng của mình, chờ anh trả lời cô.

Mau nói em không phải người thay thế, nếu không em bóp chết anh!

Cũng may Giang Ngộ không phụ lòng cô, cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh của anh ở trên đầu: “Không phải, em không phải người thay thế.”

Không ngờ anh lại nói thẳng như vậy, không còn dáng vẻ đánh giá cô theo khuôn phép như trước nữa, giống ngày xưa anh hay làm những hành động cưng chiều, nũng nịu.

Từ ngữ anh dùng để tấn công cô cũng thật phong phú.

Lâm Linh ngạc nhiên ngẩng đầu lên từ ngực anh, nhìn thẳng: “Thật sao?”

“Nhưng Châu Mạt nói, vẻ ngoài của cô ta có hơi giống em?” Lâm Linh vẫn truy hỏi anh.

Giang Ngộ đưa tay ra bế cô lên, hai người ngồi trên giường, Lâm Linh quỳ ngồi trước anh, dựa sát vào ôm lấy cổ anh không buông, muốn có một câu trả lời. ///yeungontinh.vn///

Ánh nắng buổi sáng luồn qua rèm cửa hắt vào phòng, Giang Ngộ tinh ý thấy đuôi mắt cô hơi cụp xuống, trong mắt cô chỉ có nghi ngờ, không có ý cười, nhưng anh biết khi cười, đôi mắt ấy sẽ cong như vầng trăng khuyết, vừa đẹp vừa vô tội, anh không nhịn được quay đầu đi, không nhìn mắt cô: “Trùng hợp.”

Có thể thấy được, hai từ này quá nhẹ, Giang Ngộ nói thêm: “Em là duy nhất.”

Anh không chỉ phủ nhận chuyện này, còn khen cô nữa ư? Hiếm khi nghe thấy anh lại cổ vũ cô, người đàn ông này đã hiểu chuyện hơn rồi?

Lâm linh bất giác trừng mắt nhìn anh, lát sau trong lòng bỗng rất vui mừng.

Nói cách khác, hôm qua cô đau lòng vô ích, hoàn toàn không có chuyện thay thế.

Hiểu rõ điều đó, sự phiền muộn về người thay thế tối qua đã tan biến, Lâm Linh vui mừng nhào vào lòng anh, hôn lên môi anh một cái, dáng vẻ thong dong: “Anh đã nói vậy thì em cũng cố gắng tin anh là người tốt.”

Lâm Linh vùi đầu vào cổ anh, che giấu ý cười trong mắt.

Không thể để cho anh thấy cô dễ dụ, hôm qua cô thật sự tức giận.

Giang Ngộ cười với cô, ôm cô vào ngực rồi không nhịn được véo eo cô, trêu ghẹo: “Ừ, không nhìn ra gần đây em rất hay nói lý.”

Nụ cười của Lâm Linh cứng đờ: “…”

Ý của anh là trước đây cô không nói lý sao?

Nhạt nhòa, tình cảm phai nhạt rồi.

Đàn ông hiểu chuyện cái gì, đều là lừa đảo!

Có được đáp án mình muốn, sau khi ăn sáng xong Lâm Linh vội vàng lái xe đến đoàn kịch. ///yeungontinh.vn///

Cả đoạn đường tâm trạng rất tốt. Mãi đến khi Ngô Phỉ gọi điện thoại tới.

Vừa may có đèn đỏ, Lâm Linh nhận điện thoại, mở loa ngoài.

Giọng nói oang oang của Ngô Phỉ vang lên trong điện thoại: “Như nào rồi chị em? Hôm qua cậu đã giải thích hết cho bạn trai chưa?”

Lâm linh nhíu mày, cô ấy nói đến chuyện hồi cấp ba kia à?

“Không, tớ không giải thích. Ngược lại anh ấy cũng không muốn nhận tấm lòng của tớ, sao tớ phải giải thích, để bị nhục nhã lần nữa à? Không được!”

“Hơn nữa” Lâm Linh nói: “Nhờ hôm qua tớ cũng hiểu được, tại sao lúc đó anh ấy không muốn nhắc đến chuyện hồi cấp ba, không phải lúc đó kiêu ngạo nên bị mất mặt vì bị tớ từ chối à, nếu vậy, độ thiện cảm đối với anh ấy của tớ lại giảm một bậc, chưa kể dù sao thì trong chuyện này tớ cũng là một bạn gái hiểu chuyện mà?”

Ngô Phỉ trầm mặc một lát, bỗng không tìm được kẽ hở trong lời nói của cô, quả thật cô nói rất có lý?

Vì vậy Ngô Phỉ cũng không nghĩ nhiều, đáp: “Cậu vui vẻ là được.”

“Ừm!” Lâm Linh thật sự rất vui vẻ, lại nói với Ngô Phỉ chuyện bạn gái cũ của Giang Ngộ: “Anh ấy nói tớ không phải người thay thế, tớ nói mà, làm sao một người đẹp hào phóng như tớ lại đóng thế cho người khác được. Chẳng thực tế gì ha ha.”

Ngô Phỉ cũng vui vẻ cho cô: “Vậy thì tốt, tớ còn sợ là đồ thay thế máu chó đấy, vậy thì cậu xui xẻo quá, không phải là tốt rồi!”

“Đúng rồi, bạn trai cậu nói sao về chuyện cậu khá giống bạn gái cũ?”

“Anh ấy bảo là trùng hợp.” Lâm Linh đáp lời không chút do dự, giọng nói không giấu được sự vui vẻ.

Mà Ngô Phỉ ở bên kia lại nghi ngờ, lý do trùng hợp này quá qua loa, Lâm Linh cũng tin ư?

Suy nghĩ một lát, Ngô Phỉ vẫn nói ra ý mình: “Cậu có cảm thấy lý do trùng hợp này có hơi…”

///yeungontinh.vn///Lâm Linh biết cô ấy muốn tốt cho cô, nói thẳng: “Ôi, đầu óc cậu cứ nói chuyện đâu đâu, nghĩ nhiều rồi. Bạn trai tớ nói anh ấy sẽ không lừa tớ, còn nói tớ là bé cưng duy nhất của anh ấy nữa.”

Ngô Phỉ: …” Không ngờ bạn trai Lâm Linh nhìn thì lạnh lùng mà cũng tình thú gớm?

Cúp điện thoại, Lâm Linh đến trường quay với tâm trạng vui vẻ.

Đã loại bỏ được hiểu lầm, việc hiện tại cô muốn làm là nhắc anh chuyện cưới xin một cách tự nhiên và uyển chuyển nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.