Sổ Tay Bạch Liên Hoa Lừa Người

Chương 27+28




Chương 27: Người thay thế

Cô sai rồi, cô thật sự sai rồi, cô không nên ở đây để nhắn tin cho người khác lúc đêm khuya thế này. ///yeungontinh.vn///

Đây không phải là quả báo sao?

Trong phòng bật điều hòa, Lâm Linh mới vừa từ trong chăn bò dậy đã cảm thấy có chút lạnh, từ phía sau nhiệt độ ấm áp, dễ chịu của Giang Ngộ không ngừng truyền đến.

Lâm Linh nằm trong vòng tay của anh xem tin nhắn Ngô Phỉ gửi cho cô.

Chuyên gia tình cảm xuất sắc đương thời: “Cậu đã ngủ chưa?”

“Dậy chi sớm vậy?”

“Mau ra đây giúp tớ chọn một cái đi. Cả ba chiếc túi này tớ đều thích hết. Cậu giúp tớ chọn xem cái nào đẹp nhất đi. Hôm nay, taobao sẽ có sự kiện, nếu tiêu trên hai vạn tệ sẽ được giảm mười tệ, lại có quà chưa từng có dành cho nhà G. Chỉ một ngày hôm nay thôi, số lượng có hạn, ai đến trước bán trước, online chờ gấp!”

“Nhanh nhé, trong vòng nửa tiếng cậu phải trả lời tớ nếu không chúng ta tuyệt giao. Tớ báo trước rồi đấy!”

Sau khi liên tục gửi một loạt tin nhắn, Chuyên gia tình cảm xuất sắc đương thời lại gửi liên tiếp mấy cái link taobao đến.

“Phù hợp với biệt ngữ này, mở kho báu của bạn hoặc nhấp vào một vài liên kết để lưu lại [nhà G/Túi xách thời trang cổ điển nhung Chu Đan] ”

“[Nhà C/Túi nữ thu đông vuông ngang màu xanh lá]”

“[Nhà G/Túi xách đơn giản màu nâu nhạt phối với đen có dung tích lớn]”

Lâm Linh:…

Mua hai vạn được giảm mười tệ lỗ vốn như vậy mà cô ấy còn kể với cô, hơn nữa còn không thương tiếc đánh thức cô chỉ vì mười tệ này? Lâm Linh đổi điện thoại sang tay khác, sau đó tặng cho Ngô Phỉ một phong bì mười một nhân dân tệ màu đỏ để cô ấy mở to mắt chó của mình hiểu được thế nào là giàu có và hào phóng thực sự.

Quả nhiên chưa đầy một giây, Ngô Phỉ đã nhanh chóng đưa cho cô một cái biểu tượng cảm xúc.

Chuyên gia tình cảm xuất sắc đương thời: “Phun nước bọt.jpg.”

“Kêu cái bíp, mau chọn cho tớ đi!”

Người này thật là, có biết cảm ơn hay không?!

Lâm Linh vươn tay che miệng ngáp một cái, sau đó nhấp vào cái link đầu tiên để kiểm tra xem chiếc túi cô gửi có đẹp bao nhiêu.

Đẹp thì cô cũng mua một cái.

Hmm … cũng không tệ lắm, thiết kế rất có cảm xúc.

Nhấp vào link thứ hai, ừm … cũng tạm được. Cô rất thích cái màu này.

Bấm vào cái link thứ ba, rất đẹp, không tệ chút nào.

Nếu không thì mua hết tất cả?

Nhìn mấy cái túi này xong, Lâm Linh không còn buồn ngủ chút nào nữa, là cái túi không đẹp hay là không tốt?

Lâm Linh nhiệt tình trả lời tin nhắn của Ngô Phỉ.

Thịnh thế bạch linh: “Đúng là ánh mắt của Chuyên gia tình cảm xuất sắc đương thời của chúng ta tinh tường. Ba chiếc túi này đều rất đẹp tớ rất thích chúng. Cảm ơn tâm địa đen tối của cậu.”

Cô lại gửi cho cô ấy ba nhân dân tệ làm “phí cảm ơn”.

///yeungontinh.vn///Chuyên gia tình cảm xuất sắc đương thời: “Tớ bay tới là cho cậu một đấm, đánh cậu đến mức mẹ cậu cũng không nhận ra!”

“Cậu mau chọn cho tớ một cái đẹp nhất đi. Cậu thì mua hai cái còn lại luôn đi nghe thấy không?!!!”

Thịnh thế bạch linh:“ Hu hu hu hu cậu thật là hung dữ, người ta sợ quá!”

Nói tới nói lui Lâm Linh vẫn bấm vào ba cái link một lần nữa, suy xét một lúc vẫn cảm thấy mình thích cái túi đầu tiên nhất. Khí chất tương đối phù hợp với cô, đừng nhìn Ngô Phi kỳ quái, thô lỗ, nhưng cô ấy là một mỹ nhân cổ điển. Dung mạo dịu dàng tiêu chuẩn vùng sông nước Giang Nam rất hợp với cái túi đầu tiên hơn.

Cô miễn cưỡng mua hai cái còn lại. Ai bảo cô có khí chất đa năng làm chi?

Thịnh thế bạch linh: “Cái đầu tiên, nhanh lên đặt hàng đi! Tớ mua hai cái còn lại! Lần sau gặp mặt sẽ cho cậu xem!”

“Nhân tiện, có quà gì vậy, tớ vào trang xem chi tiết mà sao không thấy vậy? Có phải gọi đến bộ phận chăm sóc khách hàng để nói một mật mã hay gì không?”

Chuyên gia tình cảm xuất sắc đương thời: “Có rảnh mới đi gửi cho nó. Cậu chờ lúc nhận hàng là có thể thấy rồi.”

Lâm Linh: “…”

Được rồi, cô chịu thua được chưa?

Sĩ biệt ba ngày phải nhìn bằng cặp mắt khác, Ngô Phi con nhỏ chết tiệt này, mới mấy ngày không gặp, chỉ số chiến đấu lại tăng vọt!

Tuy nhiên, Ngô Phỉ đã trực tiếp thô bạo treo máy, không giống như với con đường ngụy biện của cô ấy. Cô ấy không thể không có lương tâm mà buộc tội cô ấy.

Nhưng mà…

Trong đêm càng nói chuyện thì đầu óc cô càng tỉnh táo, Giang Ngộ sớm đã chìm vào giấc ngủ lần nữa, căn phòng tối om ngoại trừ ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động. ///yeungontinh.vn///

Trong bóng tối thì nguồn cảm hứng luôn dễ dàng bùng phát, cô đã nghĩ ra một ý tưởng hay.

Thịnh thế bạch linh: “Chị gái, tớ muốn nhờ cậu một việc.”

Chuyên gia tình cảm kiệt xuất đương thời lạnh lùng từ chối cô: “Cút.”

Thịnh thế bạch linh: “Chiếc túi tớ vừa mới mua cho cậu.”

Chuyên gia tình cảm xuất sắc đương thời “Đụ chị em tốt của tớ, chị muốn em làm gì thì em cũng làm, kẻ hèn bất tài, từ bà tám mươi tuổi đến đứa trẻ ba tuổi em cũng có thể dạy dỗ cho chị! ”

Lâm Linh rất hài lòng.

Cô hẹn với Ngô Phỉ lần sau gặp nhau để thảo luận các biện pháp đối phó xong thì thỏa mãn chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Ngô Phỉ lại gửi tin nhắn: “Chờ một chút, cái túi này đắt như vậy, chắc là hàng xịn đi. Hôm nay tớ đến tiệm chính hãng mua thì báo hết hàng, tớ vừa nghĩ lên taobao xem thử, đây chắc không phải là hàng giả chứ?”

Lâm Linh liếc mắt, không cần suy nghĩ trả lời lại cô ấy: “Cậu có phải là kẻ ngốc không vậy? Đây là trang web chính thức nhất định là -”

Là chính hãng?

Lâm Linh sững sờ một lúc, trong đầu nhanh chóng lóe lên một chữ, chẳng trách cô cứ mơ hồ có cảm giác mình đã quên cái gì mà mãi không nhớ ra.

Chiều hôm qua, cô dường như nghe được một chữ từ miệng của Hạ Viện Viện, lúc đó cô ta đang nghĩ cách dùng lời nói áp đảo cô. Hơn nữa cô ta lại nói ra, phần lớn đều là chế nhạo cô nên cô vô tình bỏ qua.

Khi Ngô Phỉ vừa nhắc đến cái từ chính hãng này cô mới nhớ ra.

Những gì Hạ Viện Viện nói lúc chiều là giả?!!!

Tại sao cô ta lại nói ra từ hàng giả này?

Hàng giả có nghĩa là lấy đồ giả bắt chước đồ thật, thường bắt chước là các sản phẩm rẻ tiền hoặc giả mạo. ///yeungontinh.vn///

Hạ Viện Viện nói câu này sau khi nghe Lưu Sở nói rằng Giang Ngộ thích cô, cô ta lại biết Giang Ngộ, sau đó nói cho người phụ nữ mà Giang Ngộ thích là hàng giả …

Đó không phải là đang nói cô là đồ thay thế sao? ! ! !

Chửi thề một tiếng!

Nhưng cô cẩn thận nhớ lại, hình như hồi cấp ba cô chưa từng nghe nói đến anh thích người nào chứ đừng nói đến bạn gái.

Chẳng lẽ là ở trường đại học?

Theo như cách nói của Hạ Viện Viện chính là: trong lòng anh ấy có người phụ nữ khác, chẳng lẽ Lâm Linh cô chỉ là người thay thế?

…… Đây là loại kịch bản người thay thế cẩu huyết của tổng tài bá đạo?

Không được, không được, đầu nhỏ của cô nhất định là choáng váng rồi, cô tin Giang Ngộ nhất định không phải loại người này. Anh ấy sao có thể làm ra chuyện vô lương tâm như vậy?

Lâm Linh đang tự an ủi bản thân là cô nghe nhầm, hoặc là Hạ Viện Viện đang nói bậy bạ, cô ta không quen với Giang Ngôn thì cô ta biết cái quái gì!

Sau khi tự an ủi bản thân mình như vậy cô liền đi ngủ…

Qua vài phút, cô vẫn không chịu nổi, lấy tay gối đầu, khống chế sức lực của bản thân, không nhẹ cũng không nặng cắn một cái lên cánh tay anh để lại một cái dấu răng nhàn nhạt.

Cô cảm thấy vẫn chưa hết giận, chuẩn bị cắn một cái nữa.

Sau lưng đột nhiên có chút động đậy, Giang Ngộ có lẽ đã tỉnh.

Cô vội vàng giả vờ ngủ không phát ra tiếng động nhưng lỗ tai lại đưa ra.

Anh ấy vẫn ngủ thiếp đi vì vậy tâm tư độc ác của Lâm Linh bắt đầu trỗi dậy, bất chấp cắn vào tay anh.

Nếu anh tỉnh dậy, cô sẽ cảm thấy có lỗi, hành động cắn anh khi anh đang ngủ có thể nói là lợi dụng lúc người ta gặp nguy hiểm, quả thực không phải việc của một quân tử nên làm. ///yeungontinh.vn///

Vội vàng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ cần cô cứng miệng không thừa nhận vậy thì anh không thể trách cô!

Sau một hồi lâu anh cũng không có phản ứng gì, mí mắt Lâm Linh càng ngày càng nặng, cô ngủ thiếp đi lúc nào không biết …

Sáng hôm sau đồng hồ báo thức vang lên, Lâm Linh mới ngủ được mấy tiếng đồng hồ, đang rất buồn ngủ, trên giường lại ấm áp, cả người cô tâm phiền ý loạn lăn qua lăn lại, một bên suy nghĩ nếu không thức dậy thì sẽ trễ còn bên khác lại nghĩ rất buồn ngủ muốn nằm trong chăn một chút nữa.

Lần đầu tiên Lâm Linh nảy sinh ý tưởng muốn ngủ trên giường.

Cô nhắm mắt ôm chặt eo Giang Ngộ, hai tay hai chân cũng quấn lấy anh, điều chỉnh tư thế mà cô cảm thấy rất thoải mái, rõ ràng trong đầu cô có chút ý thức nhưng cô không muốn dậy.

Cứ như vậy, thời gian từ từ trôi đi, cô vừa định đi ngủ lại thì đồng hồ báo thức lại vang lên …

Lúc này mới trôi qua năm phút đồng hồ .

Người phụ nữ bị đồng hồ báo thức gọi dậy đến hai lần hoàn toàn tỉnh dậy, đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ mơ hồ.

Cô nghi ngờ mình sắp trễ rồi!

Nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, cầm đồng hồ báo thức lên xem giờ, thở phào nhẹ nhõm, không sao vẫn còn sớm.

Cô dày vò nhiều như vậy, Giang Ngộ cũng bị cô đánh thức.

“Sáng sớm mà em đang làm cái gì vậy?” Giang Ngộ chậm rãi mở mắt ra, lông mày trầm xuống, thấp giọng nói. Vẻ mặt anh có vẻ tâm tình không được tốt lắm.

Tính tình Giang Ngộ khi thức dậy rất khó chịu, nhất là lúc ngủ không đủ giấc.

“Anh tỉnh rồi.” Mới sáng sớm Lâm Linh tỉnh dậy đã có tâm trạng tốt, cảm giác may mắn vì không bị muộn tràn ngập trong lòng cô. ///yeungontinh.vn/// Khóe miệng cong lên và khuôn mặt căng tràn sức sống đều thể hiện tâm trạng tốt của cô. “Vẫn còn sớm nha, mới sáu giờ rưỡi. Hôm nay em có cảnh diễn buổi sáng nên phải đi sớm hơn. Anh có thể ngủ thêm nửa tiếng nữa.”

Lâm Linh cười híp mắt đề nghị anh.

“Không được.” Giang Ngộ vén chăn đứng dậy, không có ý định tiếp nhận ý kiến chân thành của cô: “Anh sợ rằng có con chó con nào đó sẽ nhân cơ hội lúc anh ngủ sẽ cắn anh.”

Lâm Linh: “…”

Nụ cười trên mặt cô cứng lại.

Đáng ghét! Cô vẫn không thể phản bác anh, một khi đã phản bác không phải là cô đang thừa nhận mình là chó sao?

Rốt cuộc thì vẫn là một người chống lại tất cả mọi thứ!

Sau khi ăn sáng, Lâm Linh đột nhiên nhớ ra hôm qua xe của cô đưa cho Chu Tiểu Vân lái về.

Đã quen với việc tự lái xe nên tối qua cô quên đặt taxi.

Ở cái khu này toàn là nhà giàu hay biệt thự đắt tiền, nếu không bỏ ra số tiền lớn để đặt trước, cô có chờ đợi nửa ngày cũng không có một chiếc taxi đi qua.

Quay đầu nhìn người đàn ông đang bình tĩnh ăn sáng.

Đôi mắt long lanh nhìn anh đầy mong đợi.

Giang Ngộ ăn xong bữa sáng, quay lại thấy ánh mắt mong đợi nhìn anh của cô, không cần cô mở miệng cũng có thể nhìn ra ý đồ của cô, nói nhẹ: “Em so với anh còn bận hơn.”

Lâm Linh từ trước đến nay đều là người co được duỗi được. Tất cả yêu hận tình thù gì đó đều bị bỏ lại sau ót, nịnh nọt: “Đằng sau một người phụ nữ vĩ đại nhất định phải có một người đàn ông đức hạnh ủng hộ cô. Anh yêu của em tốt như vậy, anh nhất định là người đàn ông tốt nhất thế giới. Quay lại em sẽ lên taobao mua cho anh một cái cúp “Bạn trai mười tốt” tặng cho anh.”

” Được rồi.” Giang Ngộ không chịu nổi nữa ngắt lời cô, lạnh lùng nhìn cô: “Cầm túi xách đi.”

///yeungontinh.vn///Lâm Linh vui vẻ chạy lon ton lên tầng hai lấy túi.

Sau khi hài lòng ngồi lên xe anh, cô lại nghĩ đến những việc tối qua.

Lâm Linh ngập ngừng hỏi anh: “Người cuối tuần này bám lấy anh là chung trường đại học à?”

Chương 28: Làm chuyện lớn

///yeungontinh.vn///Vì muốn chứng tỏ rằng mình không cố tình gây sự, Lâm Linh nghĩ một chút rồi giải thích: “Ý của em không phải là bảo anh tránh xa cậu ta một chút, em biết anh và cậu ta đều trong sạch. Em chỉ muốn hiểu rõ hơn về anh, Châu Mạt là anh em tốt của anh mà còn hiểu anh hơn cả em, chuyện này không công bằng.”

Giang Ngộ nhìn cô một cái: “Em muốn hiểu hơn về anh thì hỏi Châu Mạt làm gì?”

Lâm Linh không cẩn thận buột miệng nói thật: “Bởi vì em muốn đối phó với cậu ta, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà…”

Nói được một nửa cô nhận ra mình đã lỡ miệng, Lâm Linh ngẩng đầu nhìn anh một cái, thấy anh không giận dữ mới thở phào nhẹ nhõm.

Rất tốt, điều này chứng tỏ vị trí của cô vẫn cao hơn so với tên Châu Mạt kia trong lòng anh.

Thật ra cô cũng rất bất lực, nếu so sánh với người khác, hiện tại “kẻ thứ ba” duy nhất xuất hiện trong đời sống tình cảm của cô lại là Châu Mạt con hàng này, chính là Châu Mạt con hàng này, không ngừng “đập gạch dỡ ngói” trong thế giới tình cảm của cô… Ngàn phòng vạn phòng, cướp nhà khó phòng.

Cô đã sớm muốn đi dạy dỗ cậu ta một trận, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội mà thôi.

Lần trước nếu không phải cậu ta, đại chiến giữa trà xanh và hoa sen trắng, cô thua cậu ta chỉ một chiêu, cô không thể chịu ủy khuất như vậy.

Cô nhất định phải thẩm vấn cậu ta, bức cung trừng phạt nghiêm khắc cậu ta.

Lần trước trong nhóm lớp cấp ba, chuyện mọi người chế giễu cô, cô nhìn thấy rất rõ mọi người đều đang nói lúc tốt nghiệp cô gửi thư tình cho Giang Ngộ nhưng bị anh từ chối, lúc ấy chỉ nhìn rồi bỏ qua, không để ở trong lòng, bây giờ ngẫm lại cũng không thể nào là bọn họ vì muốn chế giễu cô mà nói những lời như thế. Còn có chuyện hôm qua Hạ Viện Viện nói cô là đồ dỏm, cô nhất định phải tìm Châu Mạt hỏi ra manh mối, cậu ta không nói thì đánh cậu ta đến lúc nào nói ra thì thôi. ///yeungontinh.vn///

Nhìn mặt cô như thể sắp lao tới chiến trường gay go đẫm máu, xem cái chết như không.

Giang Ngộ: “…”

Hai người họ vẫn chưa thôi hả?

“Chưa.” Giang Ngộ trực tiếp nói cho cô, “Hồi đại học Châu Mạt không cùng một trường với anh, không phải em nói thành tích của cậu ta rất kém sao, không đạt được yêu cầu của trường anh, có điều vẫn ở trong một thành phố, khoảng cách giữa hai trường cũng không quá xa, thỉnh thoảng ngày nghỉ thì gặp mặt nhau một chút.”

“Ờ…” Lâm Linh có chút ghen tị, “Vậy tình cảm của hai người thật sự rất tốt đó.”

Giang Ngộ: “…”

Bỏ đi, coi như anh không nói gì.

Với cái tư duy khác người có thể khiến trời đất giật mình, ma quỷ cảm động của cô thì anh không thể nào khống chế được, kệ cô vậy.

Dù sao cảnh tượng bắt anh nghiêm túc giải thích với cô rằng anh và Châu chỉ là bạn bè bình thường…

Giang Ngộ nhịn không được nhíu mày, anh không làm được.

Không đến nửa tiếng đồng hồ.

Chiếc xe đỗ ở dưới tầng hầm của phim trường.

Trước khi xuống xe, Lâm Linh lại nhìn chung quanh một lúc lâu, thấy bãi đỗ xe không có người, cô vội vàng nói với Giang Ngộ: “Em đi trước đây, anh về đi.” Sau đó mở cửa xe xuống xe chạy đi giống như hận không thể tránh xa Giang Ngộ mười vạn tám nghìn dặm.

Hình ảnh sinh động đã giải thích rõ ràng thế nào là ‘vô tình’!

///yeungontinh.vn///Sau khi Lão Trịnh nhìn thấy hình ảnh Lâm Linh biến mất ở bãi đỗ xe qua gương chiếu hậu, lên tiếng hỏi, “Ông chủ, đã sắp xếp xong xuôi vệ sĩ rồi, là hai đứa cháu trai nhà tôi, một tuần trước thông qua nhân sự thông báo tuyển dụng, dựa theo yêu cầu của cô Lâm Linh, mới tìm người khá biết đánh nhau là hai đứa nó, hai đứa cháu trai của tôi, ngoại trừ hơi cố chấp thì không có tật xấu nào cả, một đứa là quán quân Taekwondo, một đứa vô địch toàn quốc boxing. Đã đi theo bên cạnh cô Lâm Linh bảo vệ cô, chắc là sẽ không có vấn đề gì.”

“Ừ.” Giang Ngộ hững hờ trả lời một tiếng, “Về công ty.”

“Vâng.”

Về phía Lâm Linh, vừa chạy ra bãi đỗ xe, cô nhạy bén cảm nhận được có hai người từ phía sau lưng cô chạy tới.

Cô lập tức quay đầu, nhìn thấy hai tên vệ sĩ mặc đồ đen.

Òa, lúc trên đường cô còn nói chú Trịnh rằng hai tên vệ sĩ chú tìm cho cô không đến đúng giờ gì cả.

Vốn cho rằng vẫn còn sớm quá, vệ sĩ chưa đi làm, xem ra là cô lo lắng quá rồi.

Dừng lại đợi hai người bọn họ một lát.

Chờ bọn họ chạy đến chỗ cách cô không đến năm mét, Lâm Linh có lòng tốt nhắc nhở bọn họ: “Không có việc gì không có việc gì, hai người chạy chậm thôi, không cần vội vàng.”

Hai tên vệ sĩ không nói một lời, đối mặt với chủ thuê tốt bụng chu đáo như Lâm Linh cũng không biểu hiện ra bất cứ sự cảm kích nào cả.

Hai người đàn ông cao to vạm vỡ chia nhau ra đi bên trái bên phải Lâm Linh, mắt nhìn về phía trước, ngậm miệng không nói.

Trong đôi mắt lạnh lùng của bọn họ, hình như Lâm Linh nhìn thấy vẻ ngạo mạn chẳng thèm ngó tới cũng không coi ai ra gì.

Trông bọn họ không giống là đến để bảo vệ cô mà là đến thu tiền bảo vệ của cô! ///yeungontinh.vn///

Mấu chốt nhất chính là hai người kia giống hệt hai người máy, Lâm Linh đi một bước bọn họ đi một bước, Lâm Linh dừng lại bọn họ dừng lại.

Còn nhất định phải đi hai bên Lâm Linh, giống như hai ông thần canh cửa vậy.

Đi vài bước cô thật sự là chịu không được, đề nghị bọn hắn: “Hai ngươi đi sau lưng tôi được không?”

“Không được.” Một tên vệ sĩ cuối cùng cũng lên tiếng: “Chú Trịnh nói rồi, phải đi bên cạnh, không thể cách cô quá một bước.”

Lâm Linh: “…”

Chú Trịnh tìm đâu ra hai tên ngốc nghếch này?

Cô hối hận rồi, vô cùng hối hận.

Mang theo hai tên vệ sĩ đi vào phim trường, không chừng mọi người sẽ ở sau lưng chế giễu cô mất.

Chú Trịnh thật là, làm việc thế nào thế, hôm qua cô còn khen chú làm việc rất tốt, hôm nay lại tìm ra hai tên ngốc này cho cô?

Đương nhiên cũng có thể là hôm qua cô nói thêm với chú Trịnh rằng cô muốn tìm người càng vạm vỡ càng tốt, hỏng hết việc rồi.

Có không muốn như thế nào thì tốt xấu cô cũng phải để hai người họ đi theo cô hết ngày hôm nay, mặc dù hai tên vệ sĩ này trông có vẻ không thông minh lắm, nhưng nhìn cơ thể vạm vỡ săn chắc, chắc đánh nhau rất ok, không thể nào thua hai tên vệ sĩ kia của Hạ Viện Viện.

Nếu hôm nay Hạ Viện Viện còn làm khó cô, vậy thì cô sẽ… moi móc vài chuyện từ miệng cô ta. ///yeungontinh.vn///

Cô không tin cái kiểu nói đồ dởm vật thay thế từ trong miệng cô ta, trong thời gian hai năm cô và Giang Ngộ ở bên nhau, ngoại trừ “kẻ thứ ba” Châu Mạt mà cô tự bịa ra thì cô chưa bao giờ thấy cô gái trẻ nào gọi điện cho anh, thỉnh thoảng thấy anh nghe điện thoại của mấy cô gái, nhưng đều nói chuyện công việc.

… Trong sạch vô tội đến mức Lâm Linh không dám nghi ngờ.

Nếu như giống ‘vật thay thế’, ‘đồ rởm’ từ miệng Hạ Viện Viện thốt ra, cô rất khó tưởng tượng, với địa vị gia thế của Giang Ngộ, anh không ở bên hàng thật mà ở bên đồ dởm như cô là vì cái gì? Là bởi vì… Là bởi vì cô uy hiếp anh sao ha ha ha ha ha.

Hình như nói như thế này cũng rất ok?

Không được không được, không được suy nghĩ nữa, nếu còn tiếp tục suy nghĩ sẽ xảy ra chuyện mất.

Hạ Viện Viện nhất định là nói hươu nói vượn nói tào lao, cô ta và Giang Ngộ còn chẳng nói với nhau được mấy câu, cô ta biết cái quái gì chứ.

Lâm Linh hung hăng lắc lắc đầu của mình, vứt bỏ hết những suy nghĩ kỳ quái trong đầu mình đi.

Đầu lúc nào cũng suy nghĩ linh tinh là bệnh, cần phải chữa trị.

Lúc đến phim trường đã có nhân viên đang ở phim trường dựng bối cảnh rồi. Có nhân viên nhìn cô một cái, sau đó thu ánh mắt của mình rồi lại liếc nhìn. Không nói lời nào, nhưng ánh mắt không thể tin được thì không cần nói cũng biết. ///yeungontinh.vn///

Lâm Linh: …

Cô biết bên cạnh có hai vị thần thật sự rất thu hút ánh nhìn của mọi người.

Nhân viên trang điểm vẫn chưa đến, Lâm Linh lấy kịch bản trong túi xách ra, chuẩn bị xem lại lời thoại trong đó.

Chu Tiểu Vân cầm trên tay chìa khóa xe của Lâm Linh đi tới, đến lúc nhìn thấy rõ tình hình bên chỗ Lâm Linh, cô cười chảy nước mắt. “Ha ha ha ha ha người chị em à, cậu phạm tội à? Sau hai bên lại có hai người đàn ông lực lưỡng thế, sợ cậu chạy trốn đúng không ha ha?”

“…” Lâm Linh đặt kịch bản trong tay xuống, khó khăn giải thích: “Mặc kệ cậu có tin hay không, bọn họ thật sự là người mà tớ thuê đến để bảo vệ tớ.”

“Tớ không tin.” Chu Tiểu Vân vừa trả lại chìa khóa xe cho cô vừa cười ngặt nghẽo, “Tớ nói cậu vẫn còn chưa hiểu chuyện đó, không mời hai ông anh ăn cơm đúng không, nhìn hai ông anh chẳng vui chút nào ha ha ha ha ha!”

“Sáng sớm đã khiến tớ cười đến mức đầu toàn là mồ hôi rồi nè.” Lau cái trán chẳng có chút mồ hôi nào cả, Chu Tiểu Vân lại giả vờ nói một câu.

Lâm Linh: …

Mặt mũi đều mất hết vì hai ông anh này rồi.

Chu Tiểu Vân ôm bụng cười nghiêng ngả, hai tên vệ sĩ cứ như mắt mù tai điếc rồi, động tác không hề thay đổi một chút nào.

Khá lắm, nhất định là đệ tử của anh Trịnh đúng không?

Lâm Linh thực sự không nhịn nổi nữa, chuẩn bị dạy cho hai tên vệ sĩ một bài học. ///yeungontinh.vn/// Cô chỉ vào một cái cây đại thụ cành lá xum xuê ở phía bên kia, nói với hai tên vệ sĩ: “Nhìn thấy cái cây kia không?”

Hai tên vị sĩ đứng yên bất động như núi.

Lâm Linh hít một hơi thật sâu: “Vệ sĩ không làm như hai người đâu, hai người đi đến chỗ đó đi, luôn luôn chú ý đến tình hình ở chỗ tôi, thấy có tình huống bất thường thì hai người đi đến bảo vệ tôi!”

“Hai ngươi như thế này không phải là bảo vệ tôi mà đang giam giữ tôi.”

Tên vệ sĩ bên tay phải cuối cùng cũng lên tiếng giải thích: “Thật xin lỗi, đây là lần đầu tiên hai anh em chúng tôi làm nhiệm vụ, không có kinh nghiệm, xin cô thông cảm.”

Lâm Linh cũng không phải là người không nói lý, gật đầu tỏ ra là đã hiểu: “Không sao đâu, hai người thu dọn một chút rồi đi qua chỗ kia đi.”

Nghĩ một hồi, cô nói với hai người họ: “Đợi lát nữa sẽ xuất hiện một người phụ nữ, cô ta cũng mang theo hai tên vệ sĩ ở sau lưng, hai người chỉ cần đề phòng bọn họ là được, những người khác không cần quan tâm đâu.”

Hai tên vệ sĩ cuối cùng cũng đã đi.

Lâm Linh thở phào nhẹ nhõm.

Chu Tiểu Vân nhìn hai người bọn họ đi xong, lấy ra một nhúm hạt hướng dương từ trong túi áo đưa cho Lâm Linh, giọng nói vui vẻ: “Bọn họ cuối cùng cũng đi rồi, hôm nay tớ đi hơi vội, mang không nhiều hướng dương, bọn họ cứ đứng ở đây, tớ cũng ngại nếu không chia cho bọn họ.”

Lâm Linh nhận lấy, vừa sáng sớm đã ăn hướng dương với cô rồi.

///yeungontinh.vn///Lúc này Tiểu Tình thở hồng hộc chạy tới, nói với Lâm Linh và Chu Tiểu Vân: “Chị Lâm ơi chị Chu ơi, hôm nay không quay nữa, nữ chính không đến, đạo diễn đang nổi trận lôi đình rồi!”

Lâm Linh ăn hướng dương xong phủi tay, phủi bỏ hết vỏ hướng dương mắc trên áo rồi mới nhìn Tiểu Tình, giọng điệu có chút kinh ngạc: “Hạ Viện Viện không tới, tại sao?”

Chu Tiểu Vân nói tiếp: “Không phải là nhìn thấy cậu tìm hai tên vệ sĩ lợi hại nên sợ chứ?”

“Cái này…” Lâm Linh không tin, “Không thể nào, tớ mang theo hai tên vệ sĩ chỉ là để bản thân mình mạnh dạn hơn thôi, hơn nữa cô ta là người có tiền, nhà có tiền có thế lực, sẽ sợ hai tên vệ sĩ này sao?”

Có sợ thì cũng là cô sợ mới đúng chứ? Hạ Viện Viện sợ cái gì?

“Không phải đâu.” Tiểu Tình giải thích, “Là cô ta bị ốm nên xin nghỉ một ngày.”

Chu Tiểu Vân rất hiếu kỳ, “Bị ốm? Hôm qua trông cô ta vẫn hùng hổ muốn ra tay đánh nhau với Lâm Linh, không đến một ngày đã ngã bệnh rồi? Bị bệnh gì?”

“Cảm cúm.” Tiểu Tình nói với giọng chắc nịch: “Trợ lý của cô ta gọi điện thoại tới nói cô ta bị cảm.”

Lâm Linh: “…”

Chu Tiểu Vân: “…”

Hôm nay tất cả cảnh được dựng đều để quay nữ chính, nữ chính không đến được, những cảnh này coi như phí công vô ích rồi.

Đã như vậy, Lâm Linh nghĩ, mang theo Ngô Phỉ đến quán bar của Châu Mạt, đánh cậu ta trở tay không kịp. ///yeungontinh.vn/// Nói hết lời, cuối cùng Lâm Linh cũng bảo được hai tên vệ sĩ cố chấp kia đi.

Sau khi ra khỏi phim trường, Lâm Linh nhắn tin cho Ngô Phỉ: “Chị em tốt, mau dậy đi, đến lúc thể hiện võ thuật của cậu rồi!”

Mười phút sau, cô vẫn không trả lời.

Lâm Linh bấm gọi video, video kêu rất lâu, màn hình điện thoại cuối cùng cũng xuất hiện khuôn mặt tiều tụy tóc tai bù xù ánh mắt mệt mỏi của Ngô Phỉ.

“Cậu bị bệnh à, vừa sáng sớm đã làm phiền giấc ngủ của người khác sẽ bị trời đánh đấy! Cậu là loại chị em đểu gì thế, tớ muốn cắt đứt quan hệ với cậu!”

Hửm? Tối qua không phải cô nói như vậy sao?

Lâm Linh không hề chột dạ, cô nói: “Gần mười giờ rồi cậu còn ngủ? Cậu cứ tiếp tục như thế này thì không được đâu, ngủ sớm dậy sớm người khỏe mạnh, chị đây đưa em đi chạy bộ một chút.”

Ngủ, lúc này mà cậu vẫn còn ngủ được sao? Bạn tốt của cậu sắp bị ‘kẻ thứ ba’ hại chết rồi, cậu vẫn còn có mặt mũi để ngủ?

Ngô Phỉ hung dữ trừng mắt với cô: “Cậu đi chết đi!”

Lâm Linh cười cười: “Đúng, chính là như vậy, lát nữa duy trì khí thế này, cùng tớ đi làm chuyện lớn, một tiếng sau, tớ ở dưới nhà đợi cậu, không gặp không về nha.”

Một tiếng sau.

///yeungontinh.vn///Ngô Phỉ tranh thủ từng giây từng phút thay đồ trang điểm rồi ngồi vào xe của Lâm Linh, hỏi cô: “Người chị em tốt đi làm chuyện lớn gì thế, tớ chuẩn bị sẵn sàng rồi!”

Lâm Linh nói rõ chuyện đã xảy ra lúc trước và kế hoạch tiếp theo của cô.

Mấy phút sau, Ngô Phỉ nghe xong hết quá trình của sự việc: “…”

Thế nên việc lớn mà Lâm Linh nói là gọi cô đi tóm kẻ thứ ba?

Lại còn là một người đàn ông!

Cậu thật sự rất đỉnh!!!

Nghĩ một hồi Ngô Phỉ vẫn nghĩ không thông, “Không phải, tại sao cậu không hỏi trực tiếp bạn trai cậu? Còn phải thông qua cái tên trà xanh Châu Mạt kia, nói không chừng cậu ta chẳng biết gì cả?”

Tại sao không trực tiếp hỏi Giang Ngộ, Lâm Linh do dự một hồi, nghĩ đến lần trước đứng ở bến tàu điện ngầm những lời mà Từ Vũ Ngưng nói, lúc đó Lâm Linh thật sự cảm thấy có điều gì kỳ lạ, cô lập tức hỏi anh.

Chẳng phải là không hỏi được điều gì sao?

Hơn nữa tên khốn Châu Mạt kia chắc chắn là biết, tốt nghiệp cấp ba đã xảy ra chuyện gì, cậu ta biết rõ mồn một!

Bằng không tại sao cậu ta lại luôn nhìn cô với bộ mặt đó?

Cô tìm cậu ta, không chỉ muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện mà còn chuẩn bị dạy hắn một bài học.

Cô nhìn hắn không thuận mắt lâu lắm rồi!

Một mình cô thì nói thật, thực lực không bằng Châu Mạt, lần trước đang chuẩn bị moi móc tin tức từ miệng cậu ta thì Giang Ngộ đến, chưa moi ra được lời nào đã bị cậu ta chơi một vố, thù này cô nhất định phải trả!

Lần này cô đưa Ngô Phỉ theo, cô đã nghĩ kỹ, nếu không nói lại được Châu Mạt, cô sẽ bảo Ngô Phỉ nhục mạ cậu ta, điên cuồng nhục mạ cậu ta!

Cái gì mà hoa sen trắng trà xanh chứ, đều không đấu được với tinh hoa của đất nước.

——///yeungontinh.vn///

Đến quán bar của Châu Mạt, sau khi đỗ xe xong, Lâm Linh đưa Ngô Phỉ đi vào.

Ngô Phỉ còn có chút lo lắng sẽ đi công cốc một chuyến, giữa ban ngày quán bar lại không mở cửa, nhỡ Châu Mạt không ở bên trong thì sao?

Lâm Linh an ủi cô, “Đừng sợ, tớ bấm ngón tay tính toán rồi, bây giờ cậu ta nhất định đang ở bên trong, tuyệt đối không chạy được.”

“…” Ngô Phỉ cạn lời, “Cậu tính toán hết rồi? Một cái bạt tai của tới là được rồi, nếu cậu ta không có ở bên trong, tớ xem cậu sẽ làm như thế nào? Không phải tớ nói cậu, tại sao cậu làm việc chẳng kỹ càng tỉ mỉ chút nào thế, đến người ở đâu cậu cũng…”

“Cậu ngậm miệng lại đi.” Lâm Linh ngắt lời nói liên miên lải nhải của cô, thành thật khai báo: “Cậu ta ở chỗ này tán gái, tớ nhìn thấy trên tường của cậu ta.” ///yeungontinh.vn///

Ngô Phỉ: …

Thế cậu còn giả vờ bói toán gì chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.