Thông tin truyện

SỐ LẺ

SỐ LẺ

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Nguồn:

Sưu Tầm

Trạng thái:

Full
Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này!
Mỗi con người là một mảnh ghép, sẽ không có ai là phần dư hay số lẻ...!





Tôi còn nhớ rất rõ cái ngày đầu tiên Nghĩa chuyển vào lớp tôi, Nó bé tí gầy gò trông đến tội. Cả lớp đang bàn tán dầm dộ về cô bạn mới sắp chuyển đến thì sự suất hiện của cô chủ nhiệm phá tan đi bầu không khí náo nhiệt



Cô dắt theo 1 đứa con gái bé xíu bước vào lớp rõng rạc tuyên bố:



Cô Vân: đây là Nghĩa học sinh mới của lớp ta, Nghĩa chuyển từ dưới quê lên đây để tiếp tục theo học chương trình lớp 12



Cô Vân chỉ xuống chỗ cái Phương và tiếp tục nói:



- Em sẽ ngồi kế bạn lớp trưởng, Phương ngồi xích vào cho bạn ngồi. Cô mong là trong thời gian tới đây các em sẽ hoà đồng với bạn và giúp đỡ bạn nhiều hơn để bạn có thể thích nghi với môi trường mới.



Nghĩa vẫn cúi đầu đáp nhỏ



- Chào mọi người, mình là Nghĩa, mong rằng mọi người sẽ giúp đỡ mình trong thời gian tới, rất vui khi được làm quen với mọi người



Cả lớp im phăng phắc không ai đáp lại, có lẽ mọi người thấy vẻ quê mùa của Nghĩa nên không ai muốn kết giao

Cái Phương vẻ mặt hơi khó chịu nhưng cũng chẳng dám mở lời từ chối, nó chỉ làu bàu li nhí trong cổ họng tỏ vẻ ghét bỏ.

Nghĩa đi xuống cười hớn hở, nó định nói gì đó với Phương nhưng có lẽ nó thấy vẻ khó chịu của Phương nên thay đổi sắc mặt đang tươi như hoa 10 giờ bằng vẻ mặt gượng gạo an toạ vào vị trí. Sau khi giới thiệu Nghĩa với lớp cô Vân chở về văn phòng để lớp tự quản và có không gian làm quen với bạn mới. Cô vừa bước ra ngoài Linh đã phá lên cười khanh khách, kèm với đó là câu nói đầy mỉa mai



- Haha nhỏ nhà quê , ở quê mày đi chăn trâu cắt cỏ nhiều lắm hả sao mày đen như than thế



Hưởng ứng câu nói của Linh cả lớp dộ lên cười, Nghĩa chỉ biết ngại ngùng cúi xuống đất không nói lời nào



Cái Phương đang ngồi liền quay ngắt sang đẩy Nghĩa ra



- Mày ngồi xa tao ra 1 chút, tao không muốn ám mùi nhà quê của mày đâu



Nghĩa hơi chững lại, ánh mắt đượm buồn lẳng lặng ngồi ra xa đáp nhỏ:



- Xin lỗi bạn, mình không cố ý



Cả lớp cứ vậy hùa nhau nói Nghĩa là nhà quê đầy tham vọng rồi thì con gái gì mà tên con trai, da thì đen thùi lùi như hòn than. Nó không phản ứng lại chỉ lặng thinh. Nó biết đây chỉ là bắt đầu, nó còn phải học ở đây 1 năm nữa nên nó chỉ có thể nhẫn nhịn, bố mẹ nó ở quê chỉ vì muốn nó có thể học tốt ở môi trường tốt hơn nên đã bắt chị nó nghỉ học để nhường lại phần học cho nó. Tôi thấy thương nó quá, dù sao thì nó cũng là con người như mấy mươi đứa trong lớp này. Sao có thể nói ra những lời đó với 1 đứa con gái chân ướt, chân dáo lên thành phố nhưng 1 mình tôi làm sao có thể đấu lại với 29 cái miệng kia chứ. Tôi thấy mắt nó ươn ướt, nước mắt chỉ chực chờ trào ra lăn dài trên gò má. Nó lấy tay lau vội giọt nước mắt.Cổ họng nghẹn ứ không thành lời.



Cả buổi học ngày hôm đó nó cứ lầm lũi ngồi trong lớp không bước chân ra ngoài phần vì sợ ánh mắt dò xét của mọi người, phần vì sợ chỉ cần nó nói sai 1 câu gì đó thì mọi người sẽ được dịp trêu chọc nó. 29 con người túm 5 tụm 3, đứa thì chỉ chỏ, đứa thì liếc nhìn nó rồi cười khúc kích như thể nó là sinh vật ngoài hành tinh vậy.

Trống trường điểm từng hồi cuối cùng 5 tiết học cũng trôi qua đầy nặng nề.



Vừa rứt hồi trống nó lao ra khỏi lớp, chạy thật nhanh về phía nhà xe. Chưa bao giờ nó thấy tủi thân như lúc này, chẳng lẽ nó sinh ra ở nông thôn là do nó muốn sao, nó cũng đâu muốn phải học ở đây - một ngôi trường lạ lẫm, chẳng có lấy 1 bóng dáng quen thuộc. Đạp xe về phòng trọ tuy chỉ cách trường 6km nhưng nó thấy như xa hàng ngàn cây số, nó chỉ muốn phi với bố mẹ, ôm lấy mẹ mà khóc nức nở để thoải những ấm ức tủi hờn trong lòng.

Các chương mới nhất

Bình luận truyện