Siêu Cấp Đại Gia

Chương 99




Chương 99

Sở dĩ phải lịch luyện ở thế tục, không chỉ vì phải thừa kế gia sản của Hạng gia, một gia tộc hàng đầu, mà còn để hắn hiểu được lòng người hiểm ác cùng tình người ấm lạnh trong thế tục.

Chớp mắt, danh tiếng Diệp Lâm Phong trong bệnh viện đã vang xa.

vốn là chuyên gia lâm sàng nổi danh tại bệnh viện, bây giờ còn ‘thành công’ hoàn thành một cuộc phẫu thuật khó khăn vô cùng, hắn tất nhiên sẽ khoe khoang trắng trợn.

Đầu tiên là lan truyền trong nhóm chuyên gia, sau đó truyền tới tai bác sĩ chủ nhiệm từng khoa, rồi đến bác sĩ chủ trị, cuối cùng tới chỗ bác sĩ phổ thông và y tá.

Chứ thế, Diệp Lâm Phong như diều gặp gió, chỉ trong nửa ngày, đã truyền khắp toàn bộ bệnh viện.

Nhân viên y tế các khoa nói chuyện phiếm với nhau cũng nói về ông ta.

“Nghe gì chưa, chủ nhiệm Diệp vừa hoàn thành một ca phẫu thuật hoàn toàn không thành công được đấy!”

“Đúng là thần, nghe nói mảnh kính vỡ nhãn cầu người bị thương có chút xíu, phẫu thuật như thế hoàn thành kiểu gì được?”

“Y thuật tỉ mỉ đến vậy, chắc phải luyện ba mươi năm!”

“Diệu thủ hồi xuân, là tấm gương của chúng ta!”

Nhất thời, Diệp Lâm Phong trở thành tấm gương của toàn bộ bệnh viện, hưởng các kiểu thanh danh tốt đẹp.

Ban đầu Diệp Lâm Phong còn cảm thấy xấu hổ, nhưng sau bao bợ đỡ ca ngợi, ông ta mụ mị trong đó, lâng lâng không thoát ra nổi.

Nhưng không lâu sau khi ông ta trở thành nhân vật bậc thần của bệnh viện, lại truyền đến tin tức khiến ông ta kinh hoàng và sợ hãi.

Mắt Đỗ Thiên Minh bị nhiễm trùng, máu chảy không ngừng còn mưng mủ, mắt trái hoại tử hoàn toàn!

Bên mắt bị thương kia, chỉ trong nửa ngày, hoại tử ngay trong hốc mắt, mắt trái mù rồi!

Diệp Lâm Phong sau khi biết tin, sợ đến mức đứng ngồi không yên, chỉ có thể húy thuốc để làm dịu đi áp lực, tàn thuốc lá chất đầy cả một cái gạt tàn.

Mà Đỗ Thiên Minh lúc này, gần như phát điên rồi!

Mắt trái hoại tử hoàn toàn, trở thảnh một mớ thịt nát, sau này Đỗ Thiên Minh thành kẻ một mắt, đương nhiên hắn không thể nào chấp nhận được.

“Mẹ kiếp! Mắt tao!”

“Vì sao? Thế này mẹ nó là thế nào?!”

“Thẩm Lãng, thằng khốn khiếp này!”

“Thì ra, tất cả đều nằm trong kế hoạch của mày!”

“Thẩm Lãng, mày mẹ nó thật đáng chết!”

Trong phòng bệnh, Đỗ Thiên Minh vừa tru lên như chó điên. vừa đập đồ, thậm chí đến cả cửa sổ kính của bệnh viện cũng bị gã đập vỡ.

Trút giận xong, Đỗ Thiên Minh tìm ra phòng bệnh của mẹ Lâm Nhuyễn Nhuyễn, nổi điển chạy tới, nhào về phía Thẩm Lãng, khiến Lâm Nhuyễn Nhuyễn giật mình kêu lên.

Có điều, chưa kịp làm gì đã bị Thẩm Lãng đá bay, nằm trên đất không đứng dậy nổi nhưng vẫn không quên tiến hành công kích ngôn ngữ với Thẩm Lãng.

“Thẩm Lãng, mày dám hại tao, Đỗ Thiên Minh tao nhất định sẽ khiến mày biến mất khỏi thành phố Bình An!”

“Ha ha, phẫu thuật cho mày là Diệp Lâm Phong, chính miệng mày nói thế, cả bệnh viện đều biết, mày tìm tao làm gì, lừa tao à?” Thẩm Lãng cười lạnh.

“Mày mẹ nó bẫy tao, mày nhất định phải chết!” Đỗ Thiên Minh tức giận như thằng động kinh, nằm rạp trên đất run rẩy.

“Tao không chết được, nhưng mày thì mù được!” Thẩm Lãng nghiêm mặt nói: “Tự làm tự chịu, không trách tao được!”

Nguyên do trong chuyện này, chỉ có Thẩm Lãng rõ nhất.

Nói đến thì,Thẩm Lãng cũng đâu cố ý, thật sự là Đỗ Thiên Minh tự tìm đường chết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.