Siêu Cấp Đại Gia

Chương 88




Chương 88

Cảm nhận được lửa giận của ông ta, Thẩm Lãng càng khó chịu.

Ông đây là người mà Triệu Thiết Sơn có muốn cũng không thể giữ lại, là truyền nhân của thần y, các người vốn nên trân quý có cơ hội được trò chuyện với ông, thế mà lại dám tỏ thái độ này!

Phản ứng của Thẩm Lãng, thật ra cũn rất bình thường.

Hắn không xúc phạm đám chuyên gia này, lại lấy được phê chuẩn của viện trưởng Triệu, chủ nhiệm Diệp bỗng dưng nổi giận, đúng là không nên.

“Đuổi tôi ra ngoài? Ông còn không có tư cách đó!” Giọng nói Thẩm Lãng đầy sự lạnh lùng.

“Cậu là một sinh viên đại học, có thể nghe hiểu mấy câu? Đây là cuộc hội chẩn của chuyên gia, người ngồi ở chỗ này đều là chuyên gia giải phẫu lâm sàng, cậu muốn nghe sách trời sao?!” Chủ nhiệm Diệp gầm thét.

“Chỉ là lâm sàng, có cái gì mà nghe không hiểu, biến hóa bao nhiêu thì bản chất vẫn vậy, tôi nhất định phải ngồi nghe!”

Thẩm Lãng đi qua, ngồi tại bên cạnh chủ nhiệm Diệp.

“Có truyền nhân của thần y ở đây, các người chuyên gia không nổi, thứ cho tôi nói thẳng, những người ngồi ở đây đều là đàn em của tôi!”

Chủ nhiệm Diệp bị ép tới tê cả da đầu, mặt đỏ lên, ánh mắt nhìn Thầm Lãng tràn đầy sắc bén, giống như một con diều hâu cực kỳ hung ác.

“Tốt! Cậu lớn mật! Làm chậm chễ bệnh tình của mẹ bạn học câu, cậu gánh không nổi đâu!”

Nhưng mà Thẩm Lãng lại cười lạnh.

“Tự tôi có thể đi, để chuyên gia các người hội chẩn, chẳng qua tôi chỉ là đi ngang qua sân khấu!”

“Ngạo mạn! Dốt nát!”

Diệp Lâm Phong đột nhiên vỗ lên bàn, hét lên phẫn nộ.

Những chuyên gia y học khác cũng tỏ vẻ khinh thường Thẩm Lãng.

“Thằng nhóc này sao dám nói như vậy, các vị đang ngồi đây đều là những chuyên gia y học lâm sang nổi tiếng nhất bệnh viện này!”

“ Đúng là thổi bay cả con bò lên trời(*), không biết trời cao đất rộng!”

(*)吹 牛 Chuī niú: Thổi bay con bò: nói khoác, chém gió, không thực tế. Ý trong câu này là siêu nói khoác.

“Những người trẻ tuổi đúng thật là ngông cuồng, cậu có biết ca giải phẫu này khó khăn thế nào không?!”

Lúc này, Thẩm Lãng chỉ nhẹ nhàng nói, “Tôi cũng không nói là sẽ làm giải phẫu.”

“Tôi nhìn cậu là biết cậu chưa giải phẫu bao giờ!” Diệp Lâm Phong cười khẩy.

“Tại sao lại phải giải phẫu? Không cần giải phẫu, tôi cũng có thể chữa khỏi!” Thẩm Lãng tự tin nói.

“Cậu chữa bằng cái gì? Bệnh nhân bị bệnh về tim mạch và mạch máu não, hơn nữa còn bị mắc từ lâu, cậu đừng có nói bậy!” Diệp Lâm Phong phản bác lại.

“Tôi tới đây không phải để gây gổ, bể học vô hạn, tôi muốn nghe những vị chuyên gia này một chút, để xem cuối cùng có thể thảo luận ra phương án gì!” Thẩm Lãng nhìn Dạ Lâm Phong.

Đây là Thẩm Lãng đã nói khiêm tốn, hắn là truyền nhân của thần y, lại được Đạo gia Trương Thiên Ý truyền dạy cho ngũ thuật Đạo gia, có được tinh hoa từ cả đôi bên, thấu hiểu thông suốt.

Đừng nói là thành phố Bình An, cho dù là chuyên gia y học của Kyoto, Thẫm Lãng cũng không hề thua kém.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.