Siêu Cấp Đại Gia

Chương 78




Chương 78

“Cô Tống, sao cô lại đi cùng loại người bần hàn như thế này? Cô xem toàn thên của anh ta kìa, ngay cả đồ hiệu cũng không có, nghèo quá thể đấy. Sao gu của cô có thể thấp đấn như thế được chứ?”

Tống Từ bị Đỗ Thiên Lượng nói như vậy, cô không hài lòng lắm nhưng cảm xúc của cô đột nhiên lại trở nên phức tạp hơn.

Cũng đúng, cô đường đường là cô chủ của nhà họ Tống, sao cô có thể đi dạo phố cùng một người bình thường, không tên không tuổi.

Sao gu của Tống Từ cô lại trở nên thấp đến như vậy?

Lúc ấy Tống Từ rơi vào mớ hoài nghi của chính mình.

Đỗ Thiên Lượng thấy Tống Từ cau mày trầm tư, vẻ mặt anh ta lập tức lộ ra ý cười.

“Tôi thấy vẻ mặt của anh ta, trong giới con cháu nhà giàu ở thành phố Bình An này hình như không có anh ta, đừng nói với tôi là anh đa đến từ tỉnh lẻ đấy, cậu chủ tỉnh lẻ biết mặc đồ giá rẻ à?”

Đỗ Thiên Lượng đục nước béo cò, anh ta phân tích thân thế của Thẩm Lãng.

“Cô Tống, cô đúng là quý tộc thật đấy! Nhà họ Tống ở tỉnh nổi danh ở thành phố Bình An chúng tôi lắm, không lẽ cô không thấy những thằng đầu đường xó chợ như anh ta không xứng với cô à?”

“Tôi…”

“Không giàu, không có địa vị, ngay cả buộc giày cho cô anh ta cũng không xứng!”

Đỗ Thiên Lượng càng nói càng mạnh mồm, nhưng Tống Từ không bị mất hết lý trí.

“Vậy thì sao? Dù anh ta có không xứng thì anh xứng à? Nhà họ Đỗ cũng không có phúc phần được buộc dây giày cho tôi đâu!” Tống Từ biết ông mình rất coi trọng Thẩm Lãng.

Cô nghi ngờ năng lực của Thẩm Lãng, cũng cảm thấy Thẩm Lãng không có tư cách được ông coi trọng như thế, nhưng cô càng ghét loại người tiểu nhân như Đỗ Thiên Lượng.

Tuy Tống Từ phóng khoáng nhưng trong thâm tâm cô vẫn có chút đồng cảm với những kẻ yếu thế hơn.

Trong mắt cô, Thẩm Lãng là kẻ yếu.

“Ít nhất thì tôi hơn thằng nhóc kia! Nhà họ Đỗ tôi tuy là không có bề dày như nhà học Tống của cô, nhưng chúng tôi giàu có, so về tiền bạc, nhà họ Đỗ cũng không kém cạnh gì!”

Đỗ Thiên Lượng đắc ý nói, anh ta chỉ tay vào chiếc đồng hồ Patek philippe trên quầy.

Chiếc đồng hồ đó có giá sáu tỷ, là một trong những chiếc đồng hồ đắt nhất trong cửa hàng.

“Tôi lấy cái đồng hồ này, mau gói lại cho tôi!”

Lời vừa nói xong, ba người nhân viên nhanh chóng gật đầu như chim chích.

Đỗ Thiên Lượng là khách quý thường xuyên lui tới đây, anh ta rất có uy tín, chỉ một động tác nhẹ của anh ta cũng khiến những nhân viên ở đây run người.

Hai anh em nhà họ Đỗ ở thành phố Bình An, ai mà không biết họ thì đúng là không biết gì cả.

Ba nhân viên nữ cung kính đưa chiếc đồng hồ cho Đỗ Thiên Lượng như thể anh ta là thần tài vậy.

“Xem chưa, đây chính là thực lực!”

Đỗ Thiên Lượng cực kỳ làm màu, ánh mắt của anh ta quét qua người Thẩm Lãng.

Tống Từ rất tức giận, cô rất ghét những người có hành động khoe khoang như Đỗ Thiên Lượng.

Nhưng cô cũng không biết làm gì, dù gì người bị Đỗ Thiên Lượng châm chọc cũng là Thẩm Lãng, mà thực lực kinh tế của Thẩm Lãng đúng là kém xa Đỗ Thiên Lượng.

Tống Từ thất vọng lắc lắc đầu.

Chiếc đồng hồ sáu tỷ đúng là không thể tuỳ tiện mua được, Thẩm Lãng đúng là không thể so sánh nổi.

Nhưng lúc này Thẩm Lãng mới nói với nhân viên trong cửa hàng: “Chiếc đồng hồ mà anh ta mua vừa nãy đó, đem vài chiếc ra đây cho tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.