Siêu Cấp Đại Gia

Chương 70




Chương 70

Thấy Thẩm Lãng do dự, Tống Tri Viễn liền mỉm cười, nói: “Tiểu Thẩm, hãy nhận lấy đi, bức tranh này rất đẹp, nó là tác phẩm của học giả trẻ và tài năng Đường Bá Hổ.”

Tống Từ đứng bên cạnh, tỏ ra rất không bằng lòng.

“Ông, ông thật sự muốn tặng bức tranh này cho cậu ta sao? Giá của bức tranh này không hề rẻ đâu!”

Tống Từ biết rõ, ông nội cô ấy đã phải bỏ ra hơn 30 tỷ để mua bức tranh của Đường Bá Hổ, hơn nữa, bức tranh này hoàn toàn không thể đo được bằng tiền, mà giá vị văn hóa nghệ thuật của nó còn lớn hơn.

Bỗng nhiên, Tống Từ chu môi ra, nói với Thẩm Lãng: “Anh không xứng đáng! Tôi không đồng ý!”

Tống Từ cứ nghĩ mình nói như vậy sẽ chọc tức Thẩm Lãng, nhưng nhìn vào đôi mắt anh lại chỉ thấy đầy sự coi thường.

Chỉ là một bức tranh giả, mà cô nói tôi đây không xứng ư? Cho dù bức tranh ấy có thực sự là của Đường Dần đi chăng nữa, thì trong mắt Thẩm Lãng tôi, nó cũng chỉ là một món đồ trang trí bình thường thôi, chứ đừng nói gì tới báu vật quốc gia.

“Còn giả vờ sao? Trong lòng rõ ràng đang khao khát muốn có được nó, ấy vậy còn làm ra vẻ không quan tâm, tôi lại chả đi guốc trong bụng anh rồi!” Tống Từ nghĩ rằng mình có thể nhìn thấu tất cả.

Lúc này, Tống Tri Viễn vô cùng nổi giận.

“Tiểu Từ! Ông đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, không được nói chuyện với Tiểu Thẩm một cách vô phép tắc như thế, ông đã quyết định tặng Tiểu Thẩm bức tranh này xem như là quà gặp mặt rồi, không một ai được phép ngăn cản!”

Nhìn thái độ nghiêm nghị ấy của Tống Tri Viễn, có vẻ như vẫn chưa biết bức tranh này là đồ giả.

Thẩm Lãng có điều không hiểu.

Tống Tri Viễn tới thành phố Bình An để buôn đồ cổ, nhưng tại sao một người nổi tiếng về văn hóa trong thế giới đồ cổ như ông ấy lại dễ dàng bị bức tranh này qua mắt đến vậy?

Ngay sau đó, Tống Tri Viễn nói với Thẩm Lãng bằng giọng ân cần: “Tiểu Thẩm, là ông không biết dạy nó, thật ra Tiểu Từ còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, tính cách có hơi ngang bướng một chút, còn về bức tranh này, cháu hãy nhận đi, ông nghĩ nó còn có giá trị và ý nghĩa hơn nhiều so với lời từ biệt.”

Không còn cách nào khác, Thẩm Lãng đưa tay ra nhận lấy.

Anh hiểu ý tốt của Tống Tri Viễn, nhưng chỉ là đây thực sự là một bức tranh giả.

“Ông Tống, bức tranh này có vấn đề.”

Vừa nghe Thẩm Lãng nói vậy, Tống Từ lại càng khó chịu hơn.

“Anh đúng là có voi đòi tiên, bức tranh này của ông tôi trị giá hơn 30 tỷ, ban đầu định sưu tầm, cuối cùng lại phải cắn răng tặng nó cho anh, vậy mà anh còn chê sao?”

“Hơn 30 tỷ? Thật đáng tiếc.” Thẩm Lãng lắc đầu.

Mặc dù tranh của Đường Dần thật sự cũng phải lên tới cái giá này, nhưng đây là đồ giả, cứ cho như là đồ giả cao cấp đi chăng nữa, thì giá cũng chưa bằng 1/10 giá thật.

“Rốt cuộc anh đang làm cái quái gì vậy? Không lẽ anh không hiểu gì về đồ cổ ư?” Tống Từ hỏi bằng giọng khinh thường.

Cô con gái cưng của nhà họ Tống này, từ nhỏ đã được chịu ảnh hưởng của Tống Tri Viễn, có chút hiểu về đồ cổ, vậy nên cô ấy mới dám kiêu ngạo.

“Kiến thức còn nông cạn, quà của ông Tống, cháu xin nhận nhưng cháu không thể không nói, bức tranh này nhất định là đồ giả!” Thẩm Lãng rất kiên quyết.

“Anh thì hiểu cái gì! Làm sao ông nội tôi có thể bị qua mắt được, anh thật đáng ghét! Tặng anh quà mà anh còn không biết điều, đúng là đồ đạo đức giả!” Tống Từ kiêu căng ưỡn ngực ra.

Đôi mắt của Thẩm Lãng sắc lạnh, nhìn Tống Từ lạnh lùng nói: “Năng lực hiểu biết của cô có vấn đề sao? Tôi vừa nói, tôi xin nhận ý tốt của ông Tống, nhưng đồ giả thì vẫn là đồ giả thôi!”

“Anh nói phải thì là phải chắc? Anh nghĩ mình là cái thá gì, mà còn đòi dạy đời chuyên gia!” Miệng Tống Từ lại nhọn hoắt lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.