Siêu Cấp Đại Gia

Chương 35




Chương 35

“Em sẽ suy nghĩ.” Thẩm Lãng trả lời mà sắc mặt không đổi.

Đột nhiên giáo sư Hách chau mày vì điều này khiến thầy rất kinh ngạc.

Rõ ràng Thẩm Lãng đã đi vào đường cùng rồi mà bây giờ có người cứu vớt, vốn không nên có lý do từ chối mới đúng chứ.

“Em Thẩm à, em phải biết trường ta có hàng nghìn sinh viên học Đông y không, họ đánh nhau vỡ đầu cũng không thể vào được viện nghiên cứu của thầy mà trong khi đó em là người đầu tiên thầy mời gia nhập!” Nét mặt giáo sư Hách nặng nề.

“Bây giờ em biết rồi.” Thẩm Lãng nhẹ nhàng đáp.

“Vậy em có gia nhập không?”

“Ba ngày sau em cho thầy đáp án.”

Thẩm Lãng rất bình thản.

Những bạn học khác liều mạng cũng không vào được viện nghiên cứu mà Thẩm Lãng lại rất thờ ơ.

Ban đầu thầy Linh Xu lập ra Liên Tâm Đường, tập hợp các danh y Đông y tụ hội lại một nơi, tên là Giao Lưu Dược Lý, thật ra xưng tên là “Thần Y”.

Thẩm Lãng lấy một địch trăm, đánh bại các danh y khác, bảo vệ thành công danh tiếng của Liên Tâm Đường và Thần Y.

Có cục diện nào mà ta đây chưa thấy qua?

Khi đã trèo qua đỉnh núi mà lại nhìn thấy sườn dốc nhỏ lòng sẽ bình thản như nước, không còn muốn leo nữa.

Thẩm Lãng quay người đi, để lại giáo sư Hách tâm sự nặng nề.

Người có thể nhẹ nhàng nói ra phương thuốc đã thất truyền, tuyệt đối không phải là hạng đầu đường xó chợ.

“Có lẽ đây chính là thiên tài nên thực sự có sự kiêu ngạo của thiên tài. Ai mà chưa từng có tuổi trẻ chứ!”

…………….

Thẩm Lãng chuyển nhà tới khu dân cư Vân Thủy Sơn, ban ngày có tiết thì có mặt ở trường, tối đến lại trở về khu ở giàu có.

Tắm xong, Thẩm Lãng nằm xuống nghỉ ngơi một lát, nghĩ tới việc ngày mai phải triệu tập hội nghị cổ đông khách sạn.

Vừa tiếp quản khách sạn năm sao lớn nhất thành phố Bình An nên cần tiếp nhận một số hạng mục.

“Không biết sau khách sạn năm sao còn những tài sản nào, thôi cứ từ từ, ngay cả cậu chủ nhà họ Thẩm như tôi cũng không đếm hết tài sản nhà mình, thật đau đầu.”

Thẩm Lãng thầm than thở.

Nói không ngoa chứ chưa biết chừng những sản phẩm dùng trong ăn ở, ngủ nghỉ, đi lại đều có cổ phần của nhà họ Thẩm.

Thẩm Lãng nghỉ ngơi hai tiếng liền nhận được điện thoại từ bệnh viện, mà còn là viện trưởng Triệu đích thân gọi tới.

“Ồ, viện trưởng à, có chuyện gì? Việc bên nhà xác, tôi không làm nữa.”

Thẩm Lãng không thể đi tới nhà xác nữa, nói đùa chứ nơi đó không khác gì kho đông lạnh thịt lợn.

Mỗi ngày không có gì hơn ngoài việc vận chuyển xác chết ra vào, vị trí không cần kỹ năng này như vậy, vô cùng nhàm chán.

“Tiểu Thẩm à, hôm nay tìm cậu là chịu sự nhờ vả của người khác, cậu tới bệnh viện một chút đi, ông Tống muốn gặp cậu.” Viện trưởng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.