Siêu Cấp Đại Gia

Chương 3




Chương 3

Khi có việc gì xảy ra, vẫn may có người anh em đến thăm, đây là sự an ủi duy nhất với Thẩm Lãng.

Sắc mặt Trần Kiệt có chút phức tạp, hồi hộp lại có chút phấn khích.

Chỉ nghe anh ta thấp giọng, lạnh lùng nói: “À, cậu yên tâm, tôi sẽ làm chứng cho cậu, chứng minh cậu phạm tội hiếp dâm!”

Nghe những lời này, Thẩm Lãng lập tức biến sắc, trong lòng rối bời.

“Trần Kiệt, cậu có ý gì? Đừng đùa vào lúc này nữa!”

Thẩm Lãng luôn coi Trần Kiệt là anh em tốt, như thể chân tay.

“Cậu đừng trách tôi, mấy người có địa vị cao đó đã đến, nói tôi tốt nghiệp xong có thể trực tiếp đến khách sạn của thiếu gia nhà họ Chu làm quản lý, cơ hội thay đổi vận mệnh đang ở trước mặt tôi, đó là một khách sạn năm sao đấy ha ha!”

Ban đầu anh ta còn có chút hối lỗi, nhưng nghĩ đến tương lai tươi sáng, sự xấu hổ trong mắt Trần Kiệt đã bị nuốt chửng bởi sự tham lam, phấn khích.

“Trần Kiệt, anh giúp tên Chu Tử Hào đó khai man, lương tâm anh đâu? Để cho chó gặm rồi sao?”

Thẩm Lãng nổi giận, lửa giận đã lên đến cổ họng, anh cố gắng kìm nén nó xuống, nếu không phải đang ở trong tù, anh nhất định sẽ điên cuồng la hét.

“Lương tâm? Có thể ăn được sao? Tôi không muốn mãi mãi sống dưới đáy xã hội, à đúng rồi, có chuyện tôi muốn nói cậu biết, để cậu ngồi tù vui vẻ, biết tại sao suất học thạc sĩ của cậu trên tỉnh lại bị cắt không?”

“Vì sao?”

Chẳng lẽ còn lý do nào khác?

“Cậu cũng không nghĩ sao, chuyên ngành chúng ta chỉ có một suất, gần đây Bạch Vi Vi liếc mắt đưa tình với trưởng khoa, hơn nữa Chu Tử Hào là anh họ của Bạch Vi Vi, loại cậu ra khỏi là điều dễ như trở bàn tay, chỉ có cậu vẫn mãi là kẻ ngốc thôi!”

Nói xong, Trần Kiệt cười khẩy, bỏ đi.

Lúc này, trái tim của Thẩm Lãng như bị ngàn vạn mũi dao đâm qua!

Hai tuần sau, đại học tổng hợp thành phố Bình An.

Thẩm Lãng lại bước vào cổng trường đại học.

Luật pháp công tâm, không đủ bằng chứng nên anh được tha bổng.

Nhưng, ở trường học, anh khó mà tẩy trắng vết nhơ.

Lúc này, Bạc Vi Vi đã lên tỉnh ổn định, bắt đầu một cuộc sống mới.

Lúc Thẩm Lãng trở về khuôn viên trường nhìn anh liền tránh né, như thể họ nhìn thấy dịch hạch.

Rồi một tiếng sét lại đánh ngang tai.

Rõ ràng đã nói xong chuyện sau khi tốt nghiệp sẽ đến bệnh viện Nhân Dân Số Một làm. Nhưng họ lại gửi một email từ chối: Không bao giờ được nhận, toàn bộ các ngành đều cấm!

Đây là bệnh viện có thẩm quyền nhất ở thành phố Bình An, tỷ lệ được nhận rất thấp.

Không được nhận vào trường tốt nhất của tỉnh, bệnh viện thành phố là đường lui duy nhất của anh.

Nhưng giờ, còn có con đường khác để đi sao?

Chẳng lẽ tiếp tục đi ship đồ?

Lúc này, chuông điện thoại reo lên, Thẩm Lãng liếc nhìn ID người gọi, sắc mặt thay đổi, anh nhấn nút nghe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.