Siêu Cấp Đại Gia

Chương 22




Chương 22

“Lại nói xe này còn tốt hơn cả của Chu Tử Hào nữa, thiết nghĩ là xe của ông lão nào đó.”

“Nếu nói đẳng cấp, đây là cấp bố của Chu Tử Hào mới lái loại xe này.”

Thẩm Lãng thấy cảnh này, bất lực nhún vai, nhiệm vụ cấp bách hiện tại là nhanh chóng mua một căn nhà.

Siêu xe bản giới hạn toàn quốc này dừng trước cổng trường bắt mắt quá rồi.

Thẩm Lãng từ bên cạnh đi tới, cảnh tượng đột nhiên thay đổi, lập tức kéo theo bàn tán.

“Tội phạm hiếp dâm tới rồi, quản lý tốt bạn gái của mày đi.”

“Tên này sao không giao đồ ăn nữa? Lại còn thay bộ đồ xưa nay chưa từng thấy.”

“Hàng đống mà thôi, giống adidas tôi vừa mua đó.”

“Sống như Thẩm Lãng đây không bằng chết đi.”

“Nói cũng phải, vốn dĩ bài thắng bị cậu ta đánh thành thua thảm hại, số một khoa chuyên ngành bây giờ đến công việc cũng không tìm được.”

Nghe bạn học bàn tán, Thẩm Lãng lại rất bình thản.

Với thân phận của anh, không cần giải thích với đám sâu bọ này.

Lúc này, anh nghĩ ra cửa xe còn chưa khóa, thế là đưa tay vào túi quần khẽ ấn khóa xe.

Chỉ nghe thấy chiếc xe Hennessey Venom phát ra một tiếng còi nhức tai, khiến đám sinh viên đại học Bình An cạnh xe bị giật mình không biết chuyện gì xảy ra, rơi vào trạng thái hoang mang.

“Chưa từng thấy sự đời.”

Sau đó, Thẩm Lãng điềm tĩnh đi vào cổng trường.

Đúng lúc này, bệnh viện nhân dân số một thành phố Bình An xảy ra phốt lớn.

Ông lão Tống vốn dĩ được thông báo là chết, lại sống lại!

Ông lão Tống là người tai to mặt lớn của tỉnh, đồng thời cũng là người có tiếng văn minh của toàn tỉnh, độ nổi tiếng đặc biệt cao.

Vừa mới mở ba cửa hàng đồ cổ ở thành phố Bình An, vì làm việc quá đọ mới đổ bệnh.

Lúc này ông lão Tống nằm trên giường, tinh thần đã rất ổn rồi.

Miệng ông lão không ngừng lẩm nhẩm một cái tên.

Thẩm Lãng!

“Ông ơi, Thẩm Lãng là ai?” cháu gái của ông lão Tống Từ mặt đầy nghi hoặc, khó hiểu hỏi.

Sắc mặt ông lão Tống nghiêm túc nói: “Cậu ấy là ân nhân cứu mạng, bằng mọi giá phải tìm được cậu ta, cảm ơn hậu hĩnh, nhất định phải tìm được cậu ấy!”

Cháu gái Tống Từ không cho là đúng, theo mô tả của ông, được biết người tên Thẩm Lãng đó chạc tuổi cô, sao có thể có bản lĩnh lớn như vậy.

Hơn thế, nếu thật sự có năng lực như vậy, còn ở phòng Thái Bình làm việc sao?

“Ông à, ông có thể sống lại, nên cảm ơn chủ nhiệm Lưu của khoa ngoại tim mạch, ông ấy mới là ân nhân cứu mạng ông.” Tống Từ nói.

“Tiểu Từ, cháu không hiểu đâu, mười hai huyệt thiên tinh của ta được cậu ta đả thông trong chớp mắt, hơn nữa là trong tình trạng không cần bất cứ dụng cụ châm cứu nào, cậu ta là cao nhân, cao nhân giấu nghề!”

Ông lão Tống tỉnh táo, hết sức chắc chắn.

Tống Từ thấy ông vẫn đang bệnh nên hồ đồ rồi, bất lực khẽ lắc đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.