Siêu Cấp Đại Gia

Chương 139




Chương 139

Thứ Trầm Lãng hiểu biết còn nhiều lắm, chẳng qua ở thành phố Bình An, không đáng để anh thể hiện.

Lúc này, Tống Từ về chỗ của mình, giận muốn khô cả miệng lưỡi, ôm bực tự rót trà uống, trong miệng còn lầm bầm mấy mánh khóe lừa gạt đều là động tác võ thuật bắt mắt thôi.

Cùng lúc đó, người Đỗ Kim Thủy cử đi điều tra, đang báo cáo tình huống xảy ra ở quán trà.

“Gì? Thằng nhóc đó hôn môi con gái nhà họ Tống?” Đỗ Kim Thủy nghiêm túc.

Thằng này khá, chuyện lớn rồi đây, chẳng lẽ là cháu rể Tống Tri Viễn? Không đúng, cháu rể quái gì đưa lại cô gái khác đi dạo phố, người trẻ tuổi bây giờ đều thích chơi bời vậy sao?

“Ông Đỗ, không phải hôn môi, là cãi nhau…”

“Ừm, là cãi nhau à.” Đỗ Kim Thủy lúng túng, “Là kiểu cãi nhau bình thường, hay cãi kiểu trêu đùa tán tỉnh?”

“Là kiểu không vừa mắt nhau, tên nhóc kia còn tạt nước trà cô Tống.”

“Thật? Gan lớn vậy? Dù sao nhà họ Tống cũng là danh môn vọng tộc ở tỉnh khác!” Đỗ Kim Thủy khiếp sợ.

“Hoàn toàn là thật, ông Đỗ!”

“Tiếp tục theo dõi! Thời gian cấp bách, có tin tức gì trực tiếp gọi điện!” Đỗ Kim Thủy có ý đứng lên.

Ông cau mày, thâm trầm lẩm bẩm, “Dám tạt nước trà cháu gái Tống Tri Viễn, chán sống rồi, để Tống Tri Viễn biết chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó tên nhóc kia nhất định sẽ bị lột da.”

Thời gian Thẩm Lãng cho Đỗ Kim Thủy, còn chưa tới bảy phút…

Đợi Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi vệ sinh, Thẩm Lãng ngồi im thấy nhàm chán, lấy điện thoại ra, bắt đầu chơi trò chơi.

Anh không thích mấy trò chơi hành động phổ biến hiện nay, chỉ thích chơi các trò chơi trí tuệ.

Vốn tưởng trong quán trà sẽ yên tĩnh, nhưng Thẩm Lãng thấy thất vọng.

Một đôi tình nhân trẻ tuổi, bước tới trước mặt anh.

Người đàn ông trong đó, dùng chất giọng cao cao tại thượng nói với Thẩm Lãng: “Tôi muốn ngồi chỗ này!”

Hình như thấy tình hình bất ổn, nhân viên phục vụ quán trà lập tức đến hòa giải.

“Anh đẹp trai, trong quán trà thiếu gì chỗ tốt, đâu nhất thiết phải ngồi chỗ này, tôi tìm giúp anh vị trí tốt hơn nhé.”

“Mày thì biết gì! Mới vào làm hả! Chỗ này dành riêng cho ông đây, tuần nào ông cũng tới!” Người đàn ông khó chịu nói.

Nói ra, chỗ Thẩm Lãng ngồi hiện tại sát cửa sổ, bên ngoài có hồ nước giữa công viên, tầm nhìn rộng rãi, là nơi đặc biệt thích hợp để thưởng thức trà ngắm cảnh.

Chỉ là, người tới trước kẻ đến sau.

Tới trước thì ngồi trước, nào có cái gì mà “Chỗ dành riêng”.

“Anh đẹp trai, ở đây còn thừa nhiều chỗ ngồi gần cửa sổ, đẹp hơn chỗ này nhiều, tôi giúp anh sắp xếp ha.”

Nhân viên quán trà không bắt Thẩm Lãng phải nhường chỗ.

Trước hết anh ta không làm chủ được, mấy loại yêu cầu vô lí này sẽ làm hỏng hình tượng quán trà.

“Đám thấp bé trong xã hội, còn không mở to mắt ra mà nhìn? Không biết ông đây là ai? Dương Tiểu Văn này từ bao giờ phải cần mày tới chỉ dạy?”

Nói xong, người đàn ông tên Dương Tiểu Văn, chợt liếc mắt tàn bạo, xuống tay định tát vào mặt nhân viên phục vụ.

May mắn, bàn tay hắn vừa định đánh xuống, liền bị Thẩm Lãng đưa tay trái bắt lấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.