Siêu Cấp Đại Gia

Chương 132




Chương 132

“Thanh niên trẻ, đừng bỏ lỡ cơ hội chứ!”

Thẩm Lãng suýt bị mấy người này chọc cười, hoàng đế chưa gấp, thái giám đã nhao nhao lên.

Chỉ là tấm thẻ của Đỗ gia, khó mà lọt vào mắt hắn.

Thẻ chỉ có thể dùng ở thành phố Bình An, đẳng cấp không bằng Blue Century.

Ông đây cứ từ chối thì sao, nói về cơ hội, phải nói đó là cơ hội hiếm có của Đỗ gia mới đúng.

Còn mấy cái đạo lý thấy đồ tốt là nhận, dựa vào cái gì phải tuân thủ.

Bổn thiếu gia, từ khi nào phải cho Đỗ gia mặt mũi vậy?!

Đối với lời từ chối dứt khoát của Thẩm Lãng, mặt Đỗ Kim Thủy treo đầy nghi ngờ.

“Tên nhóc này ngược lại không theo kịch bản bày ra, bất ngờ đấy!”

Điều chỉnh lại tâm trạng, trong mắt Đỗ Kim Thủy thoáng hiện tia khinh thường: “Người trẻ tuổi, cậu biết tấm thẻ của chúng tôi, ở thành phố Bình An này hiếm thế nào không? Bao nhiêu người cầu mà có thể lấy sao?”

Chú ý tới ánh mắt Đỗ Kim Thủy, Thẩm Lãng kìm không được cong khóe miệng.

Đỗ Kim Thủy trước mắt, chẳng khác gì mấy đứa nhỏ trong nhà trẻ, thằng nhóc viên kẹo trong tay, khoe khoang với người khác.

“Không biết, cũng không muốn biết.” Thẩm Lãng lắc đầu.

Bậy giờ, Thẩm Lãng chỉ muốn nhanh chóng mua tặng Lâm Nhuyễn Nhuyễn một món quà vừa ý, sau đó sẽ tìm người và địa điểm thích hợp, bàn chuyện tiếp quản đại lộ Bình An với Đỗ Kim Thủy.

Lần thứ hai thực tập tại gia nghiệp, có kỳ hạn nhất định, Thẩm Lãng sẽ sớm tiếp quản cơ nghiệp của Trầm gia ở thành phố Bình An.

Chờ anh hoàn thành khảo sát nhân viên, nếu cảm thấy viên chức này có năng lực kinh doanh, sẽ tiếp tục giao việc thay mặt anh quản lí.

Nhưng nếu nhân viên không ngoan, trực tiếp bãi chức luôn.

Chu Chí Bang còn bị anh chỉnh cho vâng lời răm rắp, không dám trái ý.

Giả sử Đỗ Kim Thủy mà ngoan cố, Thẩm Lãng cũng sẽ tặng ông ta một bài học nhớ đời.

Đỗ Kim Thủy càng lúc càng thấy, thanh niên trước mặt, quá ngông cuồng.

Ở thành phố Bình An này, cho đến giờ chưa kẻ nào dám coi thường ông ta như vậy.

“Ha ha, đừng tưởng là người của Tống Tri Viễn, thì tôi không dám động đến cậu.”

Đánh vào tâm lý, Đỗ Kim Thủy kiêng dè Tống Tri Viễn, nhưng miễn không đem chuyện ra ngoài, ông ta âm thầm giải quyết Thẩm Lãng, chẳng phải việc gì khó.

“Bất kể có quan hệ gì với Tống Tri Viễn, ông ta là ông ta, tôi là tôi, đừng đánh đồng với nhau!”

Ánh mắt Thẩm Lãng rét lạnh, quét qua Đỗ Kim Thủy.

“Mồm mép lớn lắm! Thầy cậu, Tống Tri Viễn đúng là chẳng biết cách dạy dỗ, sao lại dạy ra cái loại học trò không biết trời cao đất dày như cậu nhỉ, còn mạnh miệng, tôi rút đầu lưỡi của cậu ra đấy!”

Giờ đây, Đỗ Kim Thủy bộc phát.

Trước đã cố nén giận trong lòng, sợ làm hỏng hình tượng Đỗ gia, nhưng bản tính khó dời, điệu bộ cao cao tại thượng khó sửa.

“Tống Tri Viễn là thầy tôi khi nào? Không sợ tổn thọ hả? Tôi không muốn nói nhảm với ông, bây giờ tôi cần mua quà, đề nghị ông không có gì làm đi chỗ khác đi!”

Thẩm Lãng bực mình, con ngươi đen láy sẫm màu lạnh như băng.

“Vừa hay, hôm nay tôi có chuyện quan trọng phải làm, ngáng đường tôi tiếp đãi khách quý, cậu sẽ phải hối hận!” Đỗ Kim Thủy cường ngạnh gầm lên.

Sau đó, ông ta nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, lòng thầm nhủ vị khách quý kia, chắc sắp tới rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.