Siêu Cấp Đại Gia

Chương 124




Chương 124

Tất cả khách hàng trong cửa hàng đều cảm nhận được loại cảm giác áp bách này, chỉ là bọn họ không rõ rốt cuộc vì sao lại có loại cảm giác này.

“Tôi tận mắt nhìn thấy, hơn nữa khoảng cách của hai người đến đồ chạm ngọc kia là gần nhất, không phải hai người thì là ai? Chẳng lẽ là do đồ chạm ngọc kia tự mình rơi xuống sao?”

“Xem camera ghi hình không phải xong rồi sao, nếu tôi làm rơi, tôi nhất định sẽ bồi thường! Nếu không phải tôi, ông hãy lo hậu quả cho tốt đi!”

Để giải quyết vấn đề, không nhất thiết phải sử dụng vũ lực, Thẩm Lãng cậu có biện pháp.

Ông chủ cửa hàng Vô Hạ – Người căn bản không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, giận dữ hét lên: “Bồi thường? Cậu bồi thường nổi sao?!”

“Bao nhiêu tiền?” Thẩm Lãng bình tĩnh hỏi.

“5 triệu! Anh không đền nổi đâu!”

“Chút tiền mọn mà thôi, nhưng tôi sẽ không bồi thường!”

Thẩm Lãng rất cứng, cũng không phải là anh đập nát vậy tại sao lại muốn anh đều bù?

Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là nguyên tắc, người có tiền không phải là loại ngu si không có đầu óc.

Lúc này, ông chủ của Vô Hạ cười lanh, giễu cợt nói: “Chút tiền nhỏ? Tôi thấy anh là khẩu khí lớn hơn trời thì có!”

“Bớt nhiều lời, check lại camera giám sát nhìn vào là biết ngay” Thẩm Lãng lười nói nhiều, đơn giản trực tiếp đề cập.

Nhưng lúc này ông chủ Vô Hạ lại có chút chần chừ, do dự.

Nếu như đồ trang trí ngọc bích điêu khắc đó thật sự không phải do Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn đánh vỡ như vậy ai sẽ là người đền bù 5 triệu tổn thất này đây?

Đó là 5 triệu đấy! Doanh thu 3 tháng của cửa hàng!

Người trẻ tuổi trước mặt đây, chính là đối tượng ụp nồi (vu oan giá họa) tốt nhất không phải sao?

“Haha, chỗ này là góc chết của Camera, cơ bản là không tài nào quay được. Tôi kinh doanh cửa hàng này đã được 20 năm, thương hiệu lâu đời xem trọng nhất là danh dự và chữ tín, tôi sẽ không vì 5 triệu mà đi lừa người khác!”

“Có thật vậy không? Sao ban nãy tôi vừa nghe ông nói 5 triệu là rất nhiều mà.” Thẩm Lãng cười.

Ông chủ cửa hàng trong lòng có ý đồ gì, anh đã sớm nhìn ra.

Anh trăm phần trăm xác định, miếng ngọc điêu khắc 7 vị hiền triết trong rừng trúc này vỡ vụn trên mặt đất không có liên quan gì đến anh, cũng không liên quan gì với Lâm Nhuyễn Nhuyễn cả.

“Đó… Đó là đối với cậu mà nói là rất nhiều!” Ông chủ cửa hàng lúc này nói chuyện rõ ràng là có sự chột dạ.

Nhìn những ánh mắt nghi hoặc của những người xung quanh, ông chủ cửa hàng càng thêm chột dạ hơn, ánh mắt có ý lảng tránh.

“Mọi người đừng bị anh ta lừa, anh ta rõ ràng là đánh trống lảng sang chuyện khác! Chính anh ta là người làm vỡ miếng ngọc điêu khắc này, chính là anh ta! Anh ta nhất định phải bồi thường thiệt hại cho cửa hàng của tôi!”

Ông chủ cửa hàng che giấu sự hoảng loạn của mình, chỉ tay vào Thẩm Lãng nói xấu anh, chuyển trọng tâm chú ý của khách hàng sang người của Thẩm Lãng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.