Siêu Cấp Đại Gia

Chương 11




Chương 11

Ngô Lương nhướn mày, khuôn mặt để lộ sự kinh ngạc.

Người chưa từng kinh ngạc trước ai như Ngô Lương, lần đầu mất đi thần thái.

“Cậu… cậu Thẩm!” Ngô Lương hắng giọng, đôi mắt mở to!

Tam quan sụp đổ!

Người thừa kế của gia đình tàn nhẫn lại đến thành phố Bình An ship đồ ăn!

Khoảng cách lớn như vậy khiến anh ấy không thể tin nổi!

Thẩm Lãng khẽ gật đầu, để lộ chút chán ghét: “Mộc Hồng Diệp nói tôi đến tìm anh lấy xe, thực là, đột nhiên muốn tôi lái siêu xe. Gặp lại tôi phải tụt quần cô ta mới được.”

Ngô Lương đổ mồ hôi, Mộc Hồng Diệp là nữ hoàng kinh doanh. Cô ta một tay phụ trách công ty đầu tư mạo hiểm lớn nhất Trung Quốc. Tướng mạo xinh đẹp, mê hoặc lòng người, người con gái như bước ra từ trong truyền thuyết, đừng nói đến con trai ông trùm bất động sạn như anh không dám mạo phạm, đến bốn ông trùm ở Kyoto cũng không dám động đến.

Nhưng Thẩm Lãng lại tỏ vẻ chán ghét với Mộc Hồng Diệp, còn nói tụt quần Hồng Diệp, đây…

Ngô Lương cũng hiểu, Thẩm Lãng chắc chắn có tư cách nói như vậy.

Mọi người nói Mộc Hồng Diệp trước giờ luôn là cô gái làm ấm giường cho Thẩm Lãng, mối quan hệ giữa hai người vô cùng thân mật.

“Được rồi cậu Thẩm, mời cậu đến phòng trà trên tầng hai để uống trà, nghỉ ngơi. Tôi đi lấy sẽ giúp cậu.”

Ngô Lương đối với Thẩm Lãng vô cùng cẩn trọng, không dám cẩu thả.

Nữ tiếp tân và cô bạn thân rất ngạc nhiên, bối rối khi thấy cảnh này.

Cậu Ngô thường ngày kiêu ngạo, mãnh mẽ, đẹp trai, sao trước mặt chàng trai ship đồ này lại thể hiện sự khách khí, ngoan ngoãn như một chú cừu nhỏ. Thậm chí còn có chút khiêm nhường!

“Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy? Cậu Ngô dù sao cũng là con trai của ông trùm bất động sản mà?” Nữ tiếp tân kinh ngạc hỏi.

“Nhưng mà, sao giờ tôi lại cảm thấy chàng trai ship đồ ăn kia lại đẹp trai hơn nhỉ?” Cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt phát sáng, nói.

“Nhìn vẻ mê muội của cậu kìa!” Nữ tiếp tân mỉa mai cô bạn, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãng, đôi mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.

Thẩm Lãng nói: “Không cần uống trà, tôi còn có chuyện khác phải làm.”

Thẩm Lãng khuông muốn lãng phí thời gian, muốn quay lại mua vài bộ quần áo mới.

Ngô Lương thở dài một hơi, nuối tiếc vì không thể mời cậu Thẩm ở lại dùng trà.

Đây có lẽ là cơ hội nghìn năm có một, Ngô Lương thực ghen tị với bạn bè của Thẩm Lãng.

Nếu có thể trẻ lại vài tuổi, nói không chừng anh có thể tiếp cận với Thẩm Lãng tại trường học.

“Cậu Thẩm, cậu yên tâm, cô Hồng Diệp đã căn dặn chúng tôi, nói cậu không thích phô trương, chuyện này chúng tôi sẽ giữ bí mật giúp cậu. Còn nữa, nếu cậu có yêu cầu gì, cứ việc nói ra, đây là danh thiếp của tôi.”

Nói xong, Ngô Lương rút ra một tờ danh thiếp, đưa cho Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng cầm lấy, tùy ý cho vào túi.

“Nếu anh thực sự muốn tìm việc gì đó để làm, vậy hãy giúp tôi đi chiếc xe điện nhỏ bên ngoài cửa kia về nhà mình, coi như tặng lại anh, tôi không thích lãng phí.” Thẩm Lãng nói.

“Được được, cậu Thẩm, món quà cậu tặng tôi, tôi rất thích.” Ngô Lương gật đầu.

5 phút sau, chiếc xe Hennessey Venom từ từ được đưa xuống từ thang máy.

Thẩm Lãng bấm chìa khóa xe, cánh cửa hải âu nhẹ nhàng mở ra, giống như đôi cánh đang xòe ra vậy.

Đến giờ, nữ tiếp tân mới hiểu, tại sao chàng trai ship đồ đó nói đến lấy xe, chứ không phải mua xe.

Hóa ra, chàng trai ship đồ đó chính là chủ sở hữu của chiếc siêu xe phiên bản giới hạn hàng đầu thế giới này!

Thực sự không ngờ đến, cô ta đã bỏ lỡ cơ hội tiếp cận với cậu chủ giàu có.

Mặc dù không biết thân phận thực sự của Thẩm Lãng, nhưng nữ tiếp tân cũng hiểu.

Đến cậu Ngô luôn tôn trọng người khác, cô ta cũng không thể tiếp cận.

Nghĩ đến thái độ khinh miệt ban nãy của mình với chàng trai ship đồ đó, cô ta cảm thấy có lỗi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.