Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 40




Edit: Hà Thu

Lai Ngộ Hỉ nhận mệnh, đang muốn lui ra ngoài thì Uất Trì Việt bỗng nhiên nói:

- Đợi đã.

Lúc này hắn đoán chắc là ba nữ tử này đang dùng đồ ăn sáng, cung nhân mang cua cũng chưa tới. Nếu bây giờ hắn lo lắng chạy tới, cùng lắm là bảo ba người bọn họ giải tán, nhưng như vậy lại khiến cho Thái tử phi không vui.

Uất Trì Việt dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào chén canh, khoé miệng bỗng dưng giương lên:

- Tạm thời sẽ không đi Thừa Ân điện, ngươi sai người tới chỗ nhà bếp, lúc nào món cua được mang tới Thừa Ân điện, lập tức đến báo cho ta.

Lai Ngộ Hỉ làm sao không đoán ra được chủ ý của hắn là gì, ngoài miệng tuân mệnh, trong lòng lại thầm thở dài. Thái tử điện hạ bên ngoài đối với công việc chính sự khôn khéo như vậy, nhưng không biết tại sao lại chẳng hiểu gì về chuyện nữ nhi tình trường. Rõ ràng là muốn chăm sóc cho người ta, nhưng đến lúc làm lại thành đi quấy rối.

Nhìn thời niên thiếu hắn cùng Hà cửu nương ở chung, cũng nên hiểu cách làm thế nào để lấy lòng tiểu nương tử rồi chứ. Tại sao tới Thái tử phi, thì hắn lại giống như đã biến thành người khác vậy.

Nhưng mà mỗi ngày đều nhìn thấy Thái tử tràn đầy hứng khởi thay đổi các biện pháp đi trêu chọc Thái tử phi, tâm Lai Ngộ Hỉ cũng sinh ra một chút ranh mãnh. Nói cho cùng những việc như thế này người bên ngoài cũng chẳng thể giúp được, chỉ có thể để Thái tử điện hạ tự mình nghiên cứu lĩnh ngộ thôi.

Mấy ngày nay Thái tử không đến, cả người Thẩm Nghi Thu vừa nhàn nhã lại thoải mái, đã vậy còn có hai vị lương đệ tới làm bạn, cuộc sống mỗi ngày trôi qua so thần tiên thì còn tiêu diêu tự tại hơn nhiều.

Lúc này, nàng với hai vị lương đệ vừa dùng bữa sáng xong, liền sai cung nhân chuyển bàn ăn thành giường thưởng trà, tỷ muội ba người uống một cốc trà Dương Tiện. Trong lúc nhàn rỗi, Thẩm Nghi Thu liền sai cung nhân đi mở khố phòng, quay sang hai người nói:

- Sắp tới Tết Trùng Dương* rồi, hôm trước ta đã sai người chọn vài tấm vải tốt, trâm cài trang sức. Bây giờ không có việc gì, các muội cứ chọn đi. Hai ngày sau ta sẽ đưa vải tới phường thêu để họ may đồ mới cho các muội, bữa tiệc đêm Trùng Dương trong cung phải ăn mặc lộng lẫy một chút.

Tết Trùng Cửu, cũng gọi là tết Trùng Dương theo phong tục của người Trung Quốc là vào ngày 9 tháng 9 theo Âm lịch hàng năm.

Tống lục nương cùng Vương thập nương nói:

- Mỗi lần tới đều lấy của a tỷ bao nhiêu là đồ tốt, quả thực rất hổ thẹn.

Thẩm Nghi Thu nói:

- Những vật này để lâu trong kho cũng chả thấy ánh sáng mặt trời, bây giờ được các muội mang trên người, ta còn có thể thưởng thức mọi lúc mọi nơi. Lại nói ta dùng đồ của các muội còn ít sao? Ta đã bao giờ khách khí với các muội chưa?

Nàng ngừng một chút lại nói tiếp:

- Hương hoa mai của Thập nương lần trước ta dùng cũng sắp hết rồi, đang nghĩ nên làm thế nào để xin muội cho ta hộp nữa đây.

Vương thập nương ngày thường ăn nói rất có ý tứ, lúc này mặt cũng đỏ ửng lên:

- A tỷ không chê th0 tục là tốt rồi.

Tống lục nương thở dài:

- Ta lại không khéo tay giỏi giang như Vương tỷ tỷ, cái gì cũng chẳng biết làm.

Thẩm Nghi Thu cười một tiếng, đưa vào miệng nàng một miếng bánh sữa giòn xốp:

- Muội còn nhỏ, cứ ăn uống cho tốt là được rồi.

Tống lục nương dùng tay áo che đi hai má đang nhai phồng lên, nhồm nhoàm nói:

- Phải chừa bụng lại một chút, tí nữa còn phải ăn hai con cua.

Thẩm Nghi Thu nhìn nàng một cái:

- Biết ngay là muội đang nghĩ tới cái này mới cho muội ăn nhiều thêm mấy miếng bánh. Cua là vật lạnh, nữ tử không thể ăn quá nhiều. Một ngày chỉ được ăn tối đa hai con thôi, các muội ngày mai hãy lại tới ăn tiếp.

Tống lục nương đành phải nói:

- Muội biết rồi, a tỷ.

Nhắc tới cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng Thái tử phi chỉ lớn hơn nàng có hai tháng, thế mà khi nói chuyện lại cực kỳ giống với trưởng tỷ trong nhà, giống như là lớn hơn nàng tận mười mấy tuổi. Vương tỷ tỷ rõ ràng là người nhiều tuổi nhất, nhưng đôi khi nàng cũng coi tỷ ấy giống như tiểu hài tử mà trêu đùa.

Nói đến con cua, gương mặt ba người đều sáng lên. Đây là những con cua đầu tiên trong năm, tối hôm qua mới từ Bồng Lai cung đưa tới. Loại vật như thế này thì lương đệ sẽ không có phần được hưởng, chỉ có Thái tử với Thái tử phi mỗi người được chia hai sọt.

Thẩm Nghi Thu biết Tống lục nương thích nhất là món này nên mới không kịp chờ mà ngay lập tức mời bọn họ tới ăn cùng. Cũng là để xem chừng Tống lục nương luôn, nàng ấy tuổi còn nhỏ nên rất ham ăn, vậy nên nàng cũng chẳng dám cho Tống lục nương ăn quá nhiều. Nàng đã vô cùng khổ sở vì cơ thể lúc nào cũng lạnh lẽo, bây giờ cũng không muốn nàng ấy phải chịu phần tội này.

Chưa tới một giây sau, nhóm cung nhân đã mang vải gấm, các loại trang sức và son phấn dâng lên.

Thẩm Nghi Thu sai người trải mấy tấm vải ra, để trang sức và son phấn lên bàn lớn rồi gọi hai người các nàng tới chọn lựa.

Hoa văn của vải vóc phần lớn là các loài hoa của mùa thu như hoa cúc, cây thục quỳ, hoa ngọc lan... Chất liệu vải được dệt từ gấm Tứ Xuyên, còn có nhũ kim loại bùn bạc sa lăng điểm xuyết, với đủ các loại màu sắc đa dạng, được trải đầy dưới sàn nhà. Chỉ nhìn một lát mà Tống lục nương cùng Vương thập nương đều cảm thấy hoa cả mắt, bối rối không biết nên chọn như thế nào.

Thẩm Nghi Thu liền nhìn ngắm thay bọn họ, nàng cầm một tấm vải gấm màu đỏ có thêu một bụi cúc, choàng lên người của Tống lục nương rồi ngắm nghía hỏi:

- Cái này trông thế nào?

Vương thập nương vỗ tay nói:

- Lúc trước ta cảm thấy màu sắc này quá nổi bật, nhưng giờ khoác lên người Tống lục nương trông lại rất xinh đẹp và thanh tú.

Tống lục nương cũng cảm thấy rất thích.

Thẩm Nghi Thu lại chọn thay cho Vương thập nương một dải lụa màu vàng đỏ có hoa văn gợn sóng, phía trên được thêu một đóa hoa ngọc lan rất lớn.

Vương thập nương chưa từng mặc màu này, nàng đem ra gương đồng ngắm nghía rồi tự dưng cảm thấy vô cùng phù hợp với mình. Nàng nói ra lời từ tận đáy lòng:

- Ánh mắt của A tỷ đúng là rất tốt.

Thẩm Nghi Thu lại thay hai người chọn thêm mấy tấm nữa để may phù hợp với từng vật như quần áo, váy, thắt lưng, khăn choàng,... Hai người đứng ở một bên tán thưởng, nhắc:

- A tỷ vẫn chưa chọn cho mình đâu.

Thẩm Nghi Thu chỉ vào một tấm vải màu vàng thêu cây thục quỳ:

- Màu này trông như thế nào?

Hai người đồng lòng lắc đầu:

- Cái này không được, trông quá già dặn.

Tống lục nương sau đó lại nói:

- A tỷ trời sinh đã đẹp, bình thường đã thịt lại trắng nõn không tì vết. Loại màu sắc này trông rất hợp với tỷ.

Vương thập nương cũng cười nói:

- A tỷ chọn cho người khác thì chuẩn xác như vậy, tại sao tới lúc chọn cho mình thì lại chọn cái trông già dặn như vậy?

Sau đó nàng chọn một tấm vải có thêu hoa râm bụt rồi đặt lên tay Thẩm Nghi Thu:

- Cái này trông rất được.

Thẩm Nghi Thu nhìn vào trong gương đồng, có chút bối rối:

- Cái này trông có vẻ rực rỡ quá rồi...

Hai người lại đồng thời lắc đầu:

- Nào có đâu, là do bình thường a tỷ ăn mặc quá mộc mạc thôi.

Sau khi chọn xong chất liệu vải, Thẩm Nghi Thu liền sai cung nhân mang chúng tới phường thêu. Sau đó nàng mở các hộp trang sức to nhỏ trên bàn ra để bọn họ lựa chọn trâm cài ngọc bội, ba người bận rộn tới mức quên cả trời đất. Cuối cùng Tống lục nương chọn một đôi trâm vàng kim có khắc hình hoa cúc và một đôi trâm bảo thạch nạm hoa thù du. Vương thập nương cũng chọn một đôi trâm dương chi bạch ngọc khắc hình hoa ngọc lan với một đôi kẹp tóc màu vàng bảo điền hình hoa cúc xinh xắn.

Vừa đúng lúc này, có cung nhân tiến lên bẩm báo, hai người nhạc nhân ở giáo phường đã được triệu tới đây rồi.

Thẩm Nghi Thu liền tuyên bọn họ đi vào. Hai người tới từ giáo phường kia là một cặp nam nữ, đều đặc biệt xinh đẹp thanh tú. Nhất là nam tử kia, mặt mày mi thanh mục tú, dáng người phiêu dật, dung mạo lẫn cử chỉ đều toát lên vẻ tao nhã lịch sự. Thực sự nhìn không hề giống một người nhạc nhân tới từ giáo phường chút nào, ngược lại trông hắn giống như một công tử tuấn tú của một gia đình quyền quý nào đó.

Trong lòng Thẩm Nghi Thu âm thầm cảm thấy kinh ngạc, còn Vương thập nương cùng Tống lục nương rất hiếm khi nhìn thấy nam tử bên ngoài. Lúc này hai nàng đều cúi đầu xuống rất thấp, gò má đỏ bừng.

Thẩm Nghi Thu biết hai người không được tự nhiên nên sai cung nhân đem một bức bình phong bằng gỗ tới, để hai nhạc công tấu nhạc ở bên ngoài bình phong. Hai người Vương thập nương cùng Tống lục nương lúc này mới khôi phục trạng thái bình thường.

Thẩm Nghi Thu nói với hai vị lương đệ:

- Hôm trước Hoàng hậu nương nương mới sai người đưa son phấn cùng bột mỡ dưỡng lông mày mới điều chế từ nội phường đến đây. Hai người có muốn thử không?

Tống lục nương vô cùng kích động, xắn tay áo ngoài lên nhét vào áo kim xuyến bên trong:

- Để ta trang điểm cho a tỷ.

Vương thập nương liếc nàng một cái, tức giận nói:

- Ngươi đó, làm ơn đi. Gương mặt của ta hằng ngày bị ngươi giày xéo thì cũng thôi đi, bây giờ còn muốn hại cả nương nương nữa hả?

Vừa nói nàng vừa nhẹ nhàng xoa tay:

- Để muội tới phục vụ a tỷ cho.

Không đợi Thẩm Nghi Thu lên tiếng từ chối, hai người đã ba chân bốn cẳng đem nàng ấn xuống trước gương trang điểm. Vương thập nương lựa chọn son phấn, Tống lục nương tiến tới cởi búi tóc trên đầu Thẩm Nghi Thu ra:

- A tỷ, để muội giúp tỷ chải một kiểu tóc mới nhé.

Vương thập nương nói:

- Lại nữa rồi. Ngươi nhớ cẩn thận một chút, đừng có lỡ tay giật tóc làm đau a tỷ.

Tống lục nương nghe thế liền bĩu môi:

- Tóc của a tỷ vừa mềm lại vừa mượt, không có rối mù giống như tóc ngươi đâu.

Vương thập nương nhúng đầu ngón tay vào hộp phấn rồi quệt tay bôi một cái lên mặt Tống lục nương. Ngay lập tức trên khuôn mặt tròn trịa của Tống lục nương lập tức xuất hiện mấy vệt dài đỏ hồng, nhưng nàng vẫn không hề hay biết. Nàng ở một bên vừa chải tóc cho Thẩm Nghi Thu, một bên thao thao bất tuyệt với Vương thập nương về mái tóc vừa dài lại vừa mượt của Thái tử phi.

Nhóm cung nhân đang đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi cảm thấy buồn cười. Hai vị lương đệ này thường xuyên tới Thừa Ân làm bạn cùng Thái tử phi, đây chính là cho dù Thẩm gia có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng không hề mảy may ảnh hưởng gì tới thái độ của các nàng, ngược lại là hai người bọn họ có vẻ càng quan tâm tới Thái tử phi nhiều hơn.

Tố Nga cũng nhìn ở trong mắt, trong lòng cũng bất giác buông lỏng cảnh giác và thành kiến. Nàng cũng ngẫu nhiên cảm thán, hai vị lương đệ này, tuy là thiếp thất của Thái tử nhưng nhìn lại giống như là tỷ muội ruột thịt của Thái tử phi hơn là mấy vị tiểu nương tử đang ở Thẩm gia kia.

Vương thập nương điều hòa son phấn, tỉ mỉ bôi lên má Thẩm Nghi Thu từng tầng một. Tiếp đó nàng nghiền hoa nhài cùng trân châu khô thành bột phấn mịn, sau đó mở hộp gỗ mun đen khảm ngọc trai ra, lấy đầu bút nhỉ nhỏ chấm một chút vào hộp mực vẽ lông mày. Nàng bảo Thẩm Nghi Thu nhắm mắt lại, ngẩng mặt lên. Một tay nhẹ nhàng đỡ lấy cái cằm của Thái tử phi, một tay lại tinh tế vẽ lông mày cho nàng:

- Lông mày a tỷ bình thường trông đã rất đẹp rồi, bây giờ muội cũng không biết phải hạ bút ở chỗ nào. Lúc này giống như là đang vẽ rắn thêm chân vậy...

Lời vẫn còn chưa dứt, tiếng tỳ bà bên ngoài bình phong đột nhiên dừng lại, tiếp theo là tiếng cung nhân ở bên ngoài vang lên:

- Nô tỳ xin thỉnh an Thái tử điện hạ.

Ba người bây giờ mới biết hóa ra là Uất Trì Việt tới.

Vương thập nương còn chưa kịp gác bút xuống, Uất Trì Việt đã vòng qua bình phong đi tới.

Uất Trì Việt liếc mắt nhìn lướt qua xung quanh điện, chỉ thấy tơ lụa, son phấn hương thơm trải đây dưới nền nhà. Thái tử phi của hắn thì đang tóc tai bù xù ngồi trước gương đồng, hai vị lương đệ kia, một người chải đầu cho nàng, một người thì thay nàng vẽ chân mày. Bên ngoài có người của nhạc phường đang tấu tỳ bà, ba nữ tử bên trong đang vui vẻ hòa thuận tới mức hắn đi tới cũng chẳng phát hiện ra.

Ba người lúc này đã lấy lại tinh thần, Vương thập nương cùng Tống lục nương cuống quýt bỏ bút cùng lược trong tay xuống, vội vàng đứng dậy hành lễ. Thẩm Nghi Thu nhìn thấy sắc mặt khó chịu của Uất Trì Việt, nàng bất giác tiến lên phía trước một bước, che chắn cho hai vị lương đệ ở sau lưng:

- Thần thiếp bái kiến điện hạ. Là thần thiếp vô ý, điện hạ tới cũng quên mất không đi ra cửa điện nghênh đón. Xin điện hạ trách phạt.

Uất Trì Việt nhìn ở trong mắt, không nói ra được trong lòng bây giờ là cảm giác gì.

Theo lý mà nói, chuyện thê thiếp chung sống hòa thuận là chuyện mà nam tử khắp nơi cầu còn chẳng được. Nhưng mà một thê hai thiếp này của hắn lại hòa hợp một cách quá đáng, ba nữ tử này vô cùng thân mật khắng khít, người làm phu quân như hắn ngược lại giống y như người ngoài.

Hắn phát ra từng tiếng chua chát:

- Đứng lên đi.

Thẩm Nghi Thu và hai vị lương đệ lúc này cũng cảm thấy vô cùng oan ức. Ngày thường lúc này, Thái tử không phải là ở Thái Cực cung thì cũng là ở thư phòng trước viện. Nếu sớm biết hắn sẽ tới hậu cung, các nàng cũng chẳng dám vui chơi đến quên hết cả trời đất như thế.

Ba người đứng dậy rồi ngồi xuống. Uất Trì Việt liếc mắt nhìn bọn họ một chút, chỉ thấy trên mặt Thái tử phi bôi bôi chát chát nửa đỏ nửa trắng, hai má đỏ bừng, lông mày mới vẽ được một nửa, một bên đậm một bên nhạt. Không cần thay quần áo cũng có thể trực tiếp đi diễn tuồng được rồi.

Trên mặt Tống đức phi thì điểm mấy vết đỏ nhỏ, hình như nàng còn chưa nhận ra. Đời trước Tống thị vô cùng nhát gan, thấy hắn cũng giống như chuột gặp phải mèo, lúc này chỉ hận không có cái hố để chui xuống.

Mà Vương hiền phi cho dù đang cúi đầu rất thấp, nhưng cái cổ vẫn ngang ngạnh không chịu khuất phục. Vương thị này mặt mày hay thần thái điều rất giống tổ phụ của nàng, chỉ hận không thể đem chữ "mạo phạm giết không tha" dán lên trên trán. Mỗi lần Uất Trì Việt nhìn thấy nàng, luôn cảm thấy chỉ cần một lời không hợp là nàng sẽ rút kiếm ra cứa cổ đối phương ngay.

Ba nữ tử đều có suy nghĩ riêng, Uất Trì Việt nhéo nhéo mi tâm, nói với Thẩm Nghi Thu:

- Mấy ngày nay Thái tử phi cơ uống thuốc đúng giờ không? Thân thể đã khỏe hơn chút nào chưa?

Thẩm Nghi Thu nói:

- Tạ điện hạ quan tâm, đã tốt hơn nhiều rồi ạ.

Uất Trì Việt lạnh nhạt nhìn nàng một cái:

- Thái tử phi tuyệt đối đừng xem nhẹ, cuối thu trời giá rét, mép nước gió lạnh. Vẫn nên ít ra vườn thì hơn.

Ánh mắt Thẩm Nghi Thu khẽ động, hạ thấp người xuống nói:

- Thiếp tuân mệnh.

Đúng lúc này, có tiếng cung nhân vang lên bên ngoài bình phong:

- Khởi bẩm điện hạ, nương nương. Người của nhà ăn mang cua, rượu quế gừng cùng hoa quả tới.

Thẩm Nghi Thu chưa kịp nói lời nào, mặt Uất Trì Việt đã sa sầm, nhíu chặt mày nói:

- Thân thể Thái tử phi yếu ớt mang hàn khí, sao có thể ăn cái này?

Hắn liếc mắt nhìn hai vị lương đệ:

- Các nàng hầu hạ nương nương, tại sao cũng không biết đường khuyên ngăn nàng ấy?

Tống lục nương cùng Vương thập nương vội vàng cúi đầu tạ tội.

Thẩm Nghi Thu dở khóc dở cười, người này căn bản là muốn gán tội cho người khác, cũng không sợ không có lý do đây mà. Nàng vội nói:

- Việc này không liên quan tới hai vị lương đệ, là thần thiếp tự mình muốn ăn.

Uất Trì Việt quay ra nói với cung nhân đứng bên ngoài bình phong:

- Đi tới nhà ăn nói một tiếng, từ nay về sau, những đồ ăn lạnh mang tính hàn tuyệt đối không được đưa tới Thừa Ân điện nữa.

Hắn ngừng một chút lại nói:

- Cua kia đã nấu xong rồi, bây giờ cũng đang rảnh, cô sẽ ăn thay nàng.

Bả vai Tống lục nương lập tức xụ xuống, cúi thấp đầu, trong mắt đã ầng ậng một tầng nước mắt.

Thẩm Nghi Thu nhìn thoáng qua, cảm thấy vô cùng đau lòng. Nàng biết tất cả những chuyện oái oăm Uất Trì Việt làm này đều là hướng về phía mình, nàng đành phải nói:

- Sức khỏe điện hạ mặc dù rất tốt nhưng ăn nhiều quá cũng có hại cho cơ thể. Mặc dù thiếp thể hư, nhưng hai vị muội muội cũng gọi thêm rượu hoa quế để dung chung rồi. Cho nên là có dùng một hai con, chắc cũng không sao đâu.

Uất Trì Việt biết rõ là nàng đang nói thay cho hai vị lương đệ, nhưng những lời nói nhẹ nhàng ấm áp này vẫn khiến hắn có chút hưởng thụ, hắn bèn gật đầu nói:

- Vậy thì đưa ba cặp cua tới Thục Cảnh viện.

Tống lục nương nhẹ nhàng hít sâu một hơi, cùng vương thập nương cúi đầu tạ ơn:

- Tạ điện hạ ban thưởng.

Trong lòng hai người đều cảm thấy không phục. Đây rõ ràng là cua của Thái tử phi, ân tình này cũng không phải là bọn họ nhận của Thái tử. Vị Thái tử điện hạ này đúng là thật biết cướp công của người khác.

Thẩm Nghi Thu thừa dịp Uất Trì Việt không nhìn về hướng bọn họ, liền nhanh nhẹn liếc mắt ra ý một cái. Hai người kia hiểu ý, lập tức cáo lui.

Uất Trì Việt lại nói:

- Từ hãy đi. Cô có một việc muốn nhờ đến hai vị lương đệ.

Hai người biết rõ trong lòng là chẳng có chuyện gì tốt, nhưng cũng chỉ có thể nói:

- Xin điện hạ cứ việc phân phó.

Uất Trì Việt nói:

- Từ đầu mùa thu tới nay, bệnh cũ của Quách Hiền phi lại bắt đầu phát tác. Nhưng ta lại bận rộn việc triều chính, không có thời gian mà tới chăm sóc người. Hai vị lương đệ có vẻ rảnh rỗi, vậy làm phiền hai người tới ở trong viện ăn chay, niệm phật, sao chép kinh văn, cầu phúc cho Hiền phi, thay ta tận hiếu với người.

Nói hoa mĩ thì là cầu phúc, chứ nói thẳng toẹt ra thì chính là đang cấm túc. Tống lục nương với Vương thập nương cũng chẳng rõ mình đã làm gì khiến cho thái tử không vui. Trong lòng tuy không cam tâm nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhận mệnh tạ ơn.

Hai người trở lại Thục Cảnh viện, cho lui hết cung nhân rồi đóng kín cửa lại. Tống lục nương sau đó liền bĩu môi:

- Đã hứa ngày mai sẽ cùng nương nương chơi trò ném thẻ vào bình rượu, nhưng tiếc là bây giờ không được chơi nữa rồi.

Vương thập nương cũng thở dài:

- Đừng than thở nữa, cứ thành thật mà chép kinh đi. Chép xong sớm thì ra sớm.

Tống lục nương mở rèm cửa sổ bên trên ra:

- Chín mươi chín lần đó! Chép tới khi nào mới xong chứ!

Nàng chán nản nâng má nói:

- Vừa nãy sắc mặt của Thái tử điện hạ thật đúng là dọa người. Bây giờ nhớ lại mà tim ta vẫn đập nhanh tới mức muốn nhảy ra ngoài. Thế mới thấy bình thường cuộc sống của nương nương cũng chẳng dễ dàng chút nào...

Vương thập nương cũng thấy như vậy. Tính tình Thái tử vui buồn thất thường, tới nàng cũng chẳng ngờ được. Cũng may mà tính tình của Thái tử phi rất tốt, nếu đổi lại là nàng, chỉ sợ không tới ba ngày là sẽ sợ hãi sinh bệnh luôn mất.

Bấy giờ ở bên trong Thừa Ân điện, Uất Trì Việt nhìn Thẩm Nghi Thu một chút nói:

- Đúng lúc hôm nay cô có nửa ngày nhàn rỗi, Thái tử phi có muốn đi ngắm hoa không? Để ta đi cùng với nàng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.