Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người

Chương 20: Tôi càng thích Giản Tinh Tuế hơn




Thấy Giản Tinh Tuế cúi đầu dùng lòng bàn tay lau mặt, Từ Ân Chân liền vội vàng lấy khăn trong túi đưa cho cậu: "Đây, dùng khăn này lau."

Chiếc khăn sạch sẽ thoang thoảng mùi thơm thanh nhã, trên mặt khăn có hoa văn được thêu tinh xảo, nhìn qua xinh đẹp vô cùng. Rõ ràng đây không phải là khăn dùng để lau nước mắt.

Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói của cậu có chút nghẹn ngào, khàn khàn: "Không cần đâu ạ, phí quá..."

"Sao lại lãng phí được." Từ Ân Chân thấy cậu rõ ràng đang đau khổ lại cố nén nước mắt. Đã như vậy rồi, thế mà còn suy nghĩ cho bà. Trái tim giống như bị kim chích tới đau, bà không tự chủ được mà ngồi xổm xuống, động tác ôn nhu lau đi nước mắt của Giản Tinh Tuế, không chút sợ làm bẩn khăn trắng.

Theo động tác tới gần của bà, một hương thơm thanh đạm, ấm áp quanh quẩn chóp mũi Giản Tinh Tuế.

Không phải là cái mùi gay gắt của nước hoa, mà là cái hương thơm thanh đạm từ nhiên từ cơ thể. Dù vị phu nhân này đặc biệt xinh đẹp, nhưng giờ phút này, trong lòng Giản Tinh Tuế lại chẳng rộn ràng xuân tâm. Cậu chỉ cảm thấy bà thật ôn nhu, hương thơm trên người bà khiến cậu cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ, giống như một con nhím ngơ ngác thả lỏng cảnh giác, trong nháy mắt tâm tình trở nên bình thản lạ kỳ.

Từ Ân Chân cất khăn, nhẹ giọng nói: "Cháu cũng là thí sinh tham gia tuyển chọn lần này đúng không, phụ huynh hay bạn bè của cháu lần này có mua vé tới xem không?"

Giản Tinh Tuế chần chờ. Cậu nhớ tới Giản Trị, thế nhưng người kia đã chẳng còn là anh trai của cậu nữa. Thế nên cậu lắc đầu, thấp giọng trả lời: "Không có ai ạ."

Từ Ân Chân nhìn cậu lẻ loi ngồi ở nơi này, trong lòng không ngăn được thương tiếc, bà mở miệng: "Cháu tên gì, thật ra bác có nhớ rõ cháu, bởi vì con bác..."

Cửa bỗng bị người từ bên ngoài mở ra, có người bước vào.

Thẩm Tinh Thần mặc trang phục biểu diễn sải bước đi tới: "Mẹ, mẹ ở đây làm gì vậy?"

Đến gần mới thấy, không chỉ có mẹ của hắn, mà cả bạn hắn cũng đang ở đây. Nước mắt Giản Tinh Tuế đã lau khô từ lâu, nhưng hốc mắt vẫn còn đỏ bừng, có thể rõ ràng nhìn ra là đã khóc.

Thẩm Tinh Thần hồ nghi: "Cậu sao lại khóc thế?"

Giản Tinh Thần theo bản năng nói: "Tôi không khóc..."

"Còn nói không khóc, cậu nghĩ anh đây ngu lắm hả?" Thẩm Tinh Thần bùng nổ: "Đứa nào, là ranh con nào dám bắt nạt cậu. Mẹ, mẹ có biết ai đây không. Đây là tiểu đệ mà con vừa nhận. Thế mà lại dám bắt nạt tiểu đệ của anh đây, hôm nay dù thế nào anh đây cũng tìm tính sổ..."

Giản Tinh Tuế vội vàng cản hắn: "Không có gì, không có gì. Là vì lens của tôi bị rơi nên mắt không thoải mái thôi. Thật sự không có việc gì hết cả. Không phải chốc nữa chúng ta sẽ lên sân khấu à, còn phải quay hình nữa. Cậu làm sao mà tới được đây."

Thẩm Tinh Thần nghi hoặc: "Thật hay điêu đấy."

Giản Tinh Tuế vội vàng gật đầu.

"Cậu đúng là vô dụng mà." Thẩm Tinh Thần lập tức trề môi chán ghét.

Từ Ân Chân đứng bên cạnh nhìn bọn họ đấu võ mồm, bỗng nhiên xuất thần. Nhà của bà có hai đứa con. Con lớn bận việc đi công tác cả năm, thế nên rất ít khi trở về. Trọng trách của gia tộc cũng có khả năng cậu cả phải gánh trên vai, thế nên khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm khắc, cứng rắn. Con trai nhỏ thì tính tình tùy hứng, ăn mềm không ăn cứng, có lúc có buộc 9 con trâu cũng chẳng thay đổi nổi. Trái lại tâm tư lại vô cùng đơn thuần, rất dễ bị người xấu lợi dụng.

Nhưng đứa bé Giản Tinh Tuế này lại rất tốt. Điểm tốt nhất của cậu không phải là có thể chịu đựng được tính xấu của con bà, mà là ở việc cậu có thể nhìn thấu được sự quan tâm trong ác ngôn ác ngữ ấy. Khi an ủi Thẩm Tinh Thần, trong mắt cậu đều là sự bao dung và ôn nhu mà không có chút câu nệ hay không kiên nhẫn.

Từ Ân Chân nhẹ nhàng cười cười.

Nếu nói như vậy, người bạn này thật sự là đáng giá.

....

Sân khấu trình diễn.

Các công tác trước sân khấu đang khẩn trương tiến hành, đã có một số nhóm biểu diễn trước rồi, rất nhanh sẽ tới nhóm của Giản Tinh Tuế. Theo kịch bản, bọn họ sẽ là hai nhóm đấu với nhau. Nhóm phía trước họ biểu diễn một ca khúc sôi động. Cho nên khi tới lượt bọn họ, người xem đã dâng trào nhiệt huyết quá trời, dẫn tới việc chờ mong làn điệu quốc phong nhẹ nhàng tự nhiên giảm đi rất nhiều.

Khán giả sôi nổi đánh giá:

"Tôi thấy nhóm này được, chắc chắn thắng."

"Thật sự là quá đỉnh, các nhóm khác chắc phải chật vật mới vượt qua nổi."

"Tiếp theo hình như là nhóm diễn ca khúc quốc phong. Loại này vừa không đủ nhẹ nhàng, vừa không đủ nhiệt huyết, khó!"

Trong thính phòng náo nhiệt, giám khảo yên lặng ngồi tại chỗ. Đáng chú ý nhất hôm nay đương nhiên là Phó Kim Tiêu đang ngồi chính giữa. Hôm nay, Phó ảnh đế diện một chiếc áo sơ mi và áo khoác tối màu, anh đeo thêm một chiếc kính mạ vàng trông như một quý công tử. Nhưng anh lại lười biếng ngồi ở một chỗ, như có như không nhìn sân khấu. Cái loại lười biếng này kết hợp với phong thái quý công tử lại thêm vài phần hấp dẫn, khiến người khác không thể rời mắt.

Dưới khán đài, phần nhiều là fans của Phó ảnh đế, một số vé thậm chí còn bị nâng tới mức giá trên trời.

Các vị trí khác là mấy vị đạo sư chính của chương trình, khác biệt duy nhất là có thêm một Giản Trị bên cạnh.

Gã cũng có quyền bỏ phiếu. Lần này nhóm đạo sư bỏ phiếu không phải cho cả nhóm, mà là cho người thể hiện tốt nhất trong đó.

Trước khi lên sân, Thẩm Tinh Thần nói: "Đừng khẩn trương quá, cứ như lúc tập là được."

Khi ánh đèn sân khấu hoàn toàn tắt, tiếng đàn du dương vang lên cũng là lúc toàn bộ sân khấu chậm rãi xuất hiện các chàng trai đang đứng ở trên. Bọn họ đều mặc một thân cổ phục lam sắc, tiếng nhạc rộn ràng quẩn quanh sân khấu, khiến cho người nghe có cảm giác nhẹ nhàng.

"Đom đóm, dùng để trộm nghịch sáng,

Đầu lay động, mới có thể bối sẽ văn chương......"

......

"Ngủ gà ngủ gật, tiên sinh đánh tay ta,

Lá liễu xanh, đặt bên môi thổi khúc,

Một giọt mực, một đóa hoa mai rơi,

Nắm tay, lưu lại một làn hương."

Các chàng trai ở trên sân khấu tay cầm quạt. Hát hai câu, họ rung đùi đắc ý, đến đoạn tiên sinh, cả nhóm còn đánh đánh mấy đầu nhỏ không nghiêm túc học. Sân khấu rộn ràng tiếng nhạc, biểu diễn hấp dẫn vô cùng, khiến cho không ít người xem không tự giác mơ màng, thậm chí còn quên mất đánh giá kỹ năng nhảy.

Khi mọi người nghĩ rằng tiếng nhạc du dương, vui vẻ ấy vẫn sẽ mãi như vậy, thì làn điệu vút lên cao trào, rồi lại du dương hơn nữa, vô cùng rung động:

"Thiếu niên Trung Quốc kia thật là tuyệt vời,

Tích lũy 5000 năm kiến thức, tính tình khiêm tốn cùng sự thần kỳ,

Một thân kiêu ngạo chẳng thể che giấu, lóe lên sức mạnh trí tuệ."

Các chàng trai một nhịp trước còn la cà phất phơ, nhịp sau mọi người lại trở nên chỉnh tề dứt khoát hơn. Từng động tác thu tay xoay người vô cùng có lực, giống như thanh niên Trung Quốc đang hăng hái quật khởi, khiến cho người xem thấy được ánh sáng từ trên tỏa xuống bọn họ giống như năng lượng tràn trề.

Theo âm nhạc ngày càng cao, tiếng hát trên sân khấu cất lên làm da đầu mọi người tê dại, trong lời hát hàm chứa không chỉ nhiệt huyết mà còn là sức sống mãnh liệt:

"Thiếu niên Trung Quốc kia thật là tuyệt vời,

Lời cảm ơn như thói quen sau khi tiên phát chế nhân,

Cậu chở vô vàn hu vọng và mộng tưởng,

Thật giống con rồng bay lượn trên trời.."

Lời hát kỳ thật đơn giản, nhưng kết hợp với nhạc điệu khiến bài trở nên nhiệt huyết, chứa chan hy vọng và sức sống. Nó giống như vẽ rồng chấm mắt, khiến khác giả trong nước mắt nhìn thấy một thế hệ thanh niên vừa đẹp vừa ngầu với hy vọng ngập tràn.

Khi bài hát đến điểm cuối, khán đài im lặng một lát, rồi bùng lên từng tràng vô tay thật to.

Phòng chiếu trực tiếp nổ tung:

"Để bà đây xem ai không bầu cho [Thanh niên Trung Quốc]!"

"Ai cải biên bài này! Cầu xin xuất hiện nhanh nhanh, tôi sẽ ở đây spam đến khi nào hiện thì thôi!"

"Quá đỉnh! Mắt mị hông dừng ở trên người nào hết, vì ai trong số bọn họ cũng đều nổi bật."

Khi phần biểu diễn kết thúc, tất cả mọi người đều đổ mồ hôi, chìm đắm trong tiếng hoan hô không ngừng nghỉ.

Đạo sư Đồ Nhã trước tiên cầm lấy mic nói: "Vô cùng tuyệt vời. Các cậu trình diễn quá là xuất sắc."

Giản Trị cũng cầm lấy mic, nhưng gã không khen ngợi cả nhóm mà nhắm riêng vào một người: "An Nhiễm, vũ đạo của em rất ổn. Em đã học nhảy được bao lâu rồi?"

An Nhiễm thở phì phò: "Em học hơn mười mấy năm. Chắc từ nhỏ đã bắt đầu học ạ."

"Điệu nhảy quốc phong hẳn là rất khó học, đúng chứ." Giản Trị thở dài: "Chắc phải tốn rất nhiều mồ hôi nước mắt."

An Nhiễm rất mệt, nhưng vẫn giữ vững phong thái trả lời: "Vâng, rất vất vả đấy ạ. Ngày trước tập nhảy, nhiều lúc chân em sẽ bị thương. Khi đó còn nhỏ, em còn vừa khóc vừa tập, cảm thấy sẽ không bao giờ thích môn thể thao này, may mắn là em vẫn luôn kiên trì, cũng là việc mà em thấy bản thân vô cùng may mắn khi đã trải qua."

Bộ dáng kiên cường của hắn khiến nhiều người xem đau lòng:

"Thiên sứ nhỏ Nhiễm Nhiễm quá là tuyệt vời."

"Cậu ấy thật sự hết mình."

"Lớn lên cũng rất đẹp nhé!"

Giản Trị không ngừng giúp An Nhiễm lên hình, cũng giúp hắn giành được không ít sự yêu thích. Vốn sự chú ý của người xem đã tập trung hết về phía An Nhiễm, không nghĩ tới là Phó Kim Tiêu ở cạnh thong thả cầm mic lên. Chỉ một câu đã có thể lôi kéo sự chú ý của mọi người: "Bài hát này là do ai soạn?"

Tất cả mọi người nhìn về phía Giản Tinh Tuế.

Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng tiến lên phía trước một bước: "Thưa thầy Phó, là em ạ."

"Ừm." Phó Kim Tiêu nâng mí mắt nhìn cậu, không chút bủn xỉn khen ngợi: "Khá tốt đấy."

Lúc ở phòng tập mắng bao nhiêu ác, bây giờ lại có bấy nhiêu thản nhiên khen ngợi.

Phó ảnh đế khẳng định: "Cải biên rất thành công."

Được thần tượng công nhận là chuyện sung sướng nhất trần đời. Giản Tinh Tuế không nhịn được mà cười toe toét. Cậu cúi đầu thật sâu, nhưng không tranh công cho bản thân: "Không phải là công lao của một mình em. Khi em cải biên lại bài hát, các thành viên đã hỗ trợ em rất nhiều. Hơn nữa kỹ năng nhảy của em không tốt lắm, các bạn cũng nhiều lần giúp em, đặc biệt là đội trưởng Tinh Thần, người thường xuyên thức đêm cùng em luyện tập."

Khi được lên hình, cậu không chỉ nghĩ tới bản thân mà còn nói tới các đồng đội của mình. Dù chỉ là một hành động nhỏ cũng làm tất cả các thành viên cảm động không thôi.

Bọn họ đã từng ghét Giản Tinh Tuế, thậm chí còn cảm thấy cậu không khác gì đứa con ghẻ của chồng trước. Bọn họ cũng từng nghe được một ít lời bàn tán nói nhân phẩm Giản Tinh Tuế vô cùng kém. Nhưng khi tiếp xúc với cậu, bọn họ mới vỡ lẽ nhiều điều.

Sắc mặt Giản Trị không đẹp lắm, gã nhẹ giọng: "Tôi thấy cải biên chỉ là một phần thôi, biểu hiện của cá nhân cũng vô cùng quan trọng. Nếu nền tảng vũ đạo mà kém thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới cả nhóm rồi."

Không ai nghĩ tới việc gã lại nhằm vào cá nhân thí sinh như vậy.

Càng làm cho người ta không ngờ tới là trước nay dù ai nhận xét, Phó Kim Tiêu sẽ không chen ngang. Nhưng giờ phút này, khi giọng Giản Trị vừa dừng lại, khóe miệng Phó ảnh đế gợi lên một nụ cười lạnh, anh mở miệng: "Trong một nhóm hoàn chỉnh, ai cũng có sở trường và sở đoản riêng, cùng tiến bộ và bù đắp khuyết điểm của nhau mới có thể tạo nên một nhóm chân chính. Nếu chỉ chăm chăm nhìn vào điểm yếu mà không để ý tới sự cống hiến cho mọi người thì sẽ chẳng thể đi xa nổi."

Giản Trị không nghĩ tới Phó Kim Tiêu lại nói vậy. Trong vòng này, gã giống như cá gặp nước, nhưng vẫn sẽ có một số người phải kiêng dè, mà Phó Kim Tiêu chính là một trong những người đó.

Đồ Nhã cũng nói: "Tôi thấy màn biểu diễn của tất cả các bạn đều rất tốt, đặc biệt là Giản Tinh Tuế, kỹ năng nhảy của cậu tiến bộ rất nhanh. Cậu tuyệt lắm."

Người nhảy bài quốc phong tốt nhất ở đây là An Nhiễm, nhưng bởi vì ngay từ đầu Giản Trị đã nhắc tới hắn. Điều này dẫn tới việc các đạo sư nói tới các thí sinh khác, vì thế mà khán giả từ từ quên mất An Nhiễm. Sau khi nhận xét xong, mọi người trong nhóm đều vui vẻ ngất ngây, chỉ có An Nhiễm vốn tưởng rằng có thể bộc lộ tài năng là không mấy vui vẻ. Hắn tức giận nhìn đám người đang hòa hợp đằng trước, âm thầm nắm chặt tay.

.....

Trong thời gian nghỉ ngơi, Từ Ân Chân ở hậu trường tìm được Phó Kim Tiêu: "Kim Tiêu à, Tinh Thần không làm gì gây phiền toái cho con đúng không."

Phó Kim Tiêu nhàn nhạt dựa vào tay vịn cầu thang: "Bác gái khách khí quá rồi, có gì phiền toái đâu chứ."

Từ Ân Chân rất ưng Phó Kim Tiêu. Người này tuổi trẻ tài cao, hơn nữa nhân phẩm cũng đáng tin, cũng rất có năng lực, lại còn biết chăm sóc người khác. Đây vẫn luôn là chàng rể mà bà tương đối coi trọng, đáng tiếc là con trai mình với không tới, thở dài: "Thằng bé Tinh Thần này khi còn nhỏ thì có chút kiêu căng, lớn lên thì hơi chút tùy hứng. Thực ra là, bác nghĩ ấy, nhà Thẩm chúng ta và nhà Phó của con có quan hệ tốt như vậy, nếu có thể có cưới xin gì đó, thế chẳng phải là..."

"Chậc."

Phó Kim Tiêu bất đắc dĩ cười cười: "Bác gái, bác đừng nói giỡn như vậy. Thẩm Tinh Thần bé như vậy không phải đối tượng thích hợp của cháu. Bác đừng ghép cặp lung tung nữa."

Lúc này có một nhóm thí sinh cách đó không xa đi qua, chính là nhóm của Thẩm Tinh Thần.

Phó Kim Tiêu hơi híp híp mắt, nhìn Thẩm Tinh Thần ôm bả vai Giản Tinh Tuế bị các thành viên vây quanh. Chẳng biết là đang nói tới cái gì mà lộ ra nụ cười, cậu nhóc có cái đầu tấc cộc lốc nhìn qua vô cùng đáng yêu.

Từ Ân Chân bất đắc dĩ: "Vậy xem ra là thằng nhỏ Tinh Thần này không có phúc hưởng. Thế nhưng con cũng thật là, tới từng này tuổi cũng nên thành gia lập nghiệp rồi chứ. Thực ra bác còn tò mò, không biết đứa nhỏ nào có thể lọt vào mắt xanh của con?"

Phó Kim Tiêu nhẹ nhàng táp táp lưỡi. Khuôn mặt anh tuấn đầy ưu nhã, lông mày hơi nhọn, dưới đáy mắt lộ ra ý cười. Nhìn qua giống một người đàn ông thành thục ổn trọng, thế nhưng nội tâm lúc này lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Cháu thấy đứa bé kia không tệ.

Phó ảnh đế âm thầm suy nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.