Sau Khi Ôm Nhầm Bạn Trai

Chương 15: Anh thích em




Nụ hôn lần trước trôi qua chưa đầy bốn giờ, Vu Hạ vẫn chưa thihcs ứng được với nụ hôn mạnh mẽ mãnh liệt của anh, nhưng cô không quên lời mình nói lúc nãy, đến lượt cô chủ động. Cô ôm chặt lấy cổ anh, kiễng chân lên, cố gắng theo kịp tiết tấu đáp lại anh.

Lục Diễn Châu thật sự bị sự chủ động của cô làm cho hưng phấn, nhân tiện cúi xuống bế cô lên khiến tim Vu Hạ đập điên cuồng, cô hoảng hốt ngước mắt lên. Người đàn ông một tay đỡ cô, một tay giữ gáy cô kéo vào lòng mình tiếp tục hôn, sau đó ôm cô quay người lại.

Trời đất quay cuồng, Vu Hạ ngã xuống chiếc giường mềm mại, tim đập kịch liệt, lúng túng nhìn Lục Diễn Châu.

Lục Diễn Châu tì một gối xuống giường, chống tay phía trên cô, nhìn rõ sự hoảng sợ trong mắt cô, anh cúi người hôn lên môi cô lần nữa, nụ hôn dịu dàng từ từ di chuyển từ môi xuống cổ và sau tai cô. Người Vu Hạ khẽ run lên, cô nắm lấy cánh tay anh, thì thầm: “Lục Diễn Châu…”

Lục Diễn Châu vùi đầu vào vai cô, thở ra rồi lại chống người dậy véo má cô, trong mắt mang theo nụ cười hờ hững hỏi: “Em chắc chắn muốn ngủ ở đây?”

“Vừa rồi em còn chưa nói xong..." Mặt Vu Hạ đỏ bừng, tuy cô cũng đã chuẩn bị tâm lý một chút nhưng vẫn rất hồi hộp, cụp mắt không dám nhìn vào mắt anh, lẩm bẩm, “Cho dù ngủ cùng nhau cũng đâu có nói muốn làm gì…”

Lục Diễn Châu cười nhẹ: “Anh cũng không muốn làm gì thật.”

"..."

Giờ thì Vu Hạ không biết nói gì nữa.

Vừa rồi váy của cô bị vén lên đến đùi để lộ đôi chân trắng nõn thon dài, ánh mắt Lục Diễn Châu tối đi, kéo chăn đắp cho cô, còn anh thì ngồi tựa vào đầu giường.

Vu Hạ chớp mắt nhìn chiếc máy tính anh vừa mở trên bàn: “Anh còn phải làm việc sao?”

“Vốn định xử lý mấy email.” Anh cúi đầu ngó cô đầy ẩn ý: “Giờ thì không còn tâm tư nào nữa.”

"..."

Khóe miệng Vu Hạ không khỏi cong lên, dang tay đòi ôm.

Lục Diễn Châu nghiêng người qua, Vu Hạ ôm lấy cổ anh, hai mắt long lanh nhìn anh: “Em chợt nhớ ra, hình như anh còn chưa nói thích em.”

Tuy cách họ xác định mối quan hệ khá đặc biệt, cũng biết anh yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng cô vẫn muốn nghe anh nói câu đó.

Người đàn ông cúi đầu, chiếc mũi cao chạm nhẹ vào cô, cười khẽ: “Anh thích em.”

Vu Hạ cũng làm theo, ngẩng đầu hôn lên khóe môi anh: “Em cũng thích anh.”

Yết hầu của Lục Diễn Châu khẽ động, anh bất lực thở dài, đứng thẳng lên xoa đầu cô, “Em ngủ trước đi, anh xử lý email xong rồi ngủ.”

Vu Hạ ậm ừ, lẩm bẩm: “Không phải... bảo là không còn tâm tư nữa sao?”

“Không còn tâm tư mới phải chuyển hướng chú ý.” Lục Diễn Châu cười nửa miệng nhìn cô, “Cho nên em ngủ trước đi.”

Vu Hạ lập tức hiểu ra, mặt lại bắt đầu nóng lên, kiểu trò chuyện vừa thẳng thắn vừa mập mờ này thật khiến người ta xấu hổ, nhưng lại rất thú vị.

Anh đặt chiếc điện thoại cô đánh rơi trên giường lên đầu giường, tắt hết đèn, chỉ để lại một ngọn đèn trên bàn sách.

Vừa đứng dậy thì phát hiện tay mình bị giữ lại.

Lục Diễn Châu quay đầu, nhìn bàn tay bé nhỏ trắng trẻo, đưa mắt nhìn về phía cô gái vừa kéo chăn lên che nửa khuôn mặt. Dưới ánh sáng mờ ảo, Vu Hạ táo bạo hơn một chút, cô nắm lấy tay anh, nhỏ giọng nói: “Em cũng không nói là không được…”

Lục Diễn Châu hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi: “Mai em phải dậy lúc mấy giờ?”

Ờ……

"Tám giờ."

Lục Diễn Châu gạt tay cô ra, cúi người nhét lại vào trong chăn, ánh mắt sâu thẳm dịu dàng: “Lần sau đi, anh sợ mai em không dậy nổi sẽ trách anh.”

Vu Hạ há miệng, chưa kịp nói gì thì lại bị chặn họng bằng một câu nói của anh: “Đừng nói nữa, ngủ đi.”

"..."

Vu Hạ đảo mắt, mím môi không lên tiếng.

Người đàn ông cúi đầu hôn lên môi cô, thì thầm: “Ngủ ngon.”

Nói xong quay người đi thật.

Vu Hạ nằm trên giường, lén nhìn về phía anh. Một lúc sau, cô chợt nhớ ra điều gì, mò tìm điện thoại nhắn tin cho anh.

Sống Trong Mùa Xuân: [Bạn trai, năm nay anh bao nhiêu tuổi?]

Điện thoại trên bàn rung lên, Lục Diễn Châu liếc nhìn, mỉm cười, cầm điện thoại lên trả lời cô.

L: [28.]

L: [Sinh nhật là ngày 18 tháng 1, đã qua rồi.]

Vu Hạ lẩm bẩm: “Lớn hơn em bốn tuổi.”

Lục Diễn Châu nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía chiếc giường: “Đừng nghịch điện thoại nữa, ngủ đi.”

“… Anh không hỏi sinh nhật em là ngày nào sao?”

"Ngày 19 tháng 6."

Vu Hạ kinh ngạc ôm chăn ngồi dậy: "Làm sao anh biết?"

Ánh sáng mờ ảo, anh không thể thấy rõ nét mặt của cô. Mặc dù chỗ anh rất sáng nhưng khi lên lầu Vu Hạ không đeo kính nên cũng không nhìn rõ.

“Lần trước em bị bong gân, lúc giúp em bốc số anh đã nhìn thấy.” Lục Diễn Châu dựa lưng vào ghế nhìn cô, “Em còn thắc mắc gì nữa không?”

“Còn nữa…” Vu Hạ ho khan, “Tướng ngủ của em có thể sẽ khó coi.”

“Không sao.” Anh cười khẽ.

Vu Hạ chậm rãi nằm xuống, nhìn trần nhà tối đen, giọng yếu ớt: “Em không ngủ được…”

Không khí yên tĩnh trong giây lát.

Cạch.

Tiếng đóng máy tính.

Tiếng bước chân của người đàn ông đang đến gần.

Lục Diễn Châu vén chăn nằm xuống, ôm cô vào lòng, thở dài: “Anh ngủ cùng em.”

Đây là lần đầu tiên Vu Hạ ngủ chung giường với một người đàn ông, vốn tưởng mình sẽ hồi hộp đến mức không ngủ được, cánh tay dưới đầu cũng cứng đờ, thật ra bị người khác ôm như thế này không quen và cũng không thoải mái, nhưng vậy mà cô lại từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau chuông đồng hồ báo thức reo lên, Vu Hạ chật vật bò dậy, không làm gì mà cô đã mệt như vậy rồi, may mà tối qua Lục Diễn Châu đủ lý trí tha cho cô.

Lục Diễn Châu không biết đã dậy thay quần áo từ bao giờ, hôm nay anh ăn mặc rất giản dị, quần cargo đen và áo thun đen đơn giản. Quần tây sơ mi trắng ở triển lãm truyện tranh quá gây sự chú ý, như thế này cũng rất đẹp trai, hơn nữa còn không quá bắt mắt.

Anh nhìn thấy cô đang chật vật ngồi dậy, cong môi nói: "Chào buổi sáng."

Vu Hạ ngồi yên vài giây mới tắt đồng hồ báo thức, nhìn Lục Diễn Châu: “Chào buổi sáng.” Cô xuống giường chỉnh lại chiếc váy hơi nhăn nheo, cầm điện thoại lên, "Em xuống lầu thay đồ, lát nữa lên lầu tìm anh."

Lục Diễn Châu gật đầu, tiễn cô đến cửa.

Lúc Vu Hạ về lại phòng, phụ trách biên tập cười tươi nhìn cô từ trên xuống dưới, lại đi vòng qua cô, lấy làm lạ: "Ồ, tinh thần cô cũng tốt quá nhỉ? Tôi còn tưởng cô sẽ không thể dậy nổi cơ."

“Tránh ra, tránh ra.” Vu Hạ hơi xấu hổ, “Chúng tôi cũng không có làm gì.”

Phụ trách biên tập có chút kinh ngạc: “Vậy mà anh ta nhịn được?”

Vu Hạ đổi chủ đề: "... Mau thay quần áo trang điểm đi. Nếu đến muộn sẽ không hay đâu."

Sau khi thay quần áo và trang điểm với tốc độ nhanh nhất có thể, Vu Hạ lên lầu tìm Lục Diễn Châu. Cô lấy trong túi ra một chiếc khẩu trang màu đen đưa cho anh.

Lục Diễn Châu nhận lấy đeo lên, cúi đầu nhìn cô: “Như thế này?”

Vu Hạ nhìn chằm chằm mặt anh, phát hiện khẩu trang không thể phong ấn được nhan sắc của trai đẹp, thậm chí còn có thể tăng thêm cảm giác thần bí. Cô suy nghĩ một lúc rồi lại lấy từ trong túi tote ra một chiếc mũ xô màu đen.

“Cái mũ này trước đây em mua bị rộng, chắc anh đội vừa đấy.”

"Mua bị rộng thật? Không phải là mua cho ai?" Lục Diễn Châu hờ hững nói.

“Thật đấy.” Vu Hạ nhịn cười, ra hiệu cho anh cúi đầu, “Em không còn giữ đồ gì của bạn trai cũ cả.”

Lục Diễn Châu bật cười, cúi đầu hợp tác.

Vu Hạ đội mũ lên cho anh, đột nhiên lại nhớ ra điều gì: “Hình như em chưa nói với anh tại sao tối hôm đó em lại ôm nhầm anh.”

Trước đây Lục Diễn Châu không hỏi là vì anh không muốn nghe chi tiết cô quen người khác, mấy câu chẳng hạn như “Trông anh hơi giống anh ấy”. Bây giờ nếu cô đã nhắc đến, anh bèn hời hợt hỏi: "Tại sao?"

“Chiếc áo khoác trắng anh mặc tối hôm đó rất giống quà sinh nhật em tặng anh ta.” Vu Hạ thấy vẻ mặt anh lạnh đi, thận trọng nói tiếp: “Tối hôm đó anh ta đến để trả đồ và chia tay.”

Lục Diễn Châu cụp mắt, lạnh lùng “Ồ” một tiếng: “Anh về sẽ vứt chiếc áo đó đi.”

"..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.