Edit: Cải Quy
Beta: Cải S
.
Lo là nếu hỏi thẳng thì sẽ bị từ chối vì vấn đề an ninh, Trần Trản tìm đại một lý do.
Nhân viên lễ tân lắc đầu, không cần nghĩ nhiều đã trả lời: "Xin lỗi anh, chúng tôi không thể tự ý cung cấp thông tin của khách hàng." Dứt lời trên mặt vẫn là nụ cười chuyên nghiệp: "Nhưng anh có thể gửi ví tiền ở đây, chúng tôi sẽ giúp anh trả lại cho người làm mất."
Trước câu trả lời không chê vào đâu được này Trần Trản thấy hơi bối rối lần mò trong túi một hồi, lúc sau mới nói: "Được rồi, không có ví tiền nào ở đây cả, tôi chỉ muốn tìm người thôi."
Giống như bất kỳ thanh niên nào khi làm sai lại còn bị bắt quả tang, cậu cắn chặt hàm răng ngụy biện lần cuối: "Thực ra, người đó là anh em sinh đôi với tôi."
Nhân viên lễ tân dùng ánh mắt đùa nhau à nhìn cậu: "Làm sao có thể? Hai người trông không giống nhau một chút nào."
Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại.
Đối diện với đôi mắt như cười nhnhư không kia, lại nhớ đến lời dặn của vị khách vào tối hôm qua. Nhân viên lễ tân hoảng sợ, muốn nói gì đó để che đậy.
Nụ cười của Trần Trản lúc này cũng biến mất: "Không cần lo lắng, chỉ là cạnh tranh thương mại. Tôi chỉ muốn xác nhận lại xem anh ta có tới thành phố này tham gia buổi đấu giá hay không thôi."
Chờ đến khi nhân viên lễ tân bớt căng thẳng cậu mới mở miệng nói: "Hy vọng chuyện này kết thúc tại đây."
Tầm mắt nhân viên lễ tân có hơi lơ đãng, Trần Trản nhìn theo ánh mắt của cô, nhún vai nói: "Đương nhiên là cô có thể gọi điện thông báo cho anh ta biết, có điều chuyện làm rò rỉ thông tin của khách hàng là sai sót trong công việc. Nếu anh ta truy cứu xuống thì..."
Không cần nói hết câu cũng đủ hiểu ẩn ý trong đó.
Sau khi cậu rời đi rồi nhân viên lễ tân cầm điện thoại lên lại đặt xuống mấy lần, cuối cùng vẫn không gọi cho vị khách quý tối hôm qua.
[Hệ thống: Anh bị lừa tình rồi.]
Trần Trản nhìn chung vẫn rất công chính, nếu nói Ân Vinh Lan có chỗ sai thì thật ra cậu cũng có một phần trách nhiệm. Người này do dự nhiều lần muốn nói rồi lại thôi, nhất là lần gặp Vương Thành ở quán bar, Ân Vinh Lan đã chậm rãi dẫn dắt đề tài, dường như là muốn làm sáng tỏ sự thật.
Lúc đó mình nghĩ như nào nhỉ?
Cậu đang hồi ức lại thì hệ thống đã giúp cậu trả lời: ["Người vốn là giai nhân, cớ sao phải làm giặc[1]"]
[1]: Đã chú thích ở chương 13
Nhưng mà phần thông cảm này đã tiêu tan không ít khi nhớ lại Ân Vinh Lan tối qua nói muốn ngủ ở ga xe lửa. Trần Trản về phòng, nụ cười trên mặt không thay đổi: "Dậy rồi à?"
Ân Vinh Lan đã vệ sinh cá nhân xong, tóc dính nước xõa trên trán, khiến cho người ta có loại cảm giác như cậu sinh viên trẻ trung, ngây thơ. Nhìn thấy tay cậu cầm cơm, gật gật đầu.
Trần Trản lấy mì hải sản trong túi ra: "Tranh thủ ăn lúc còn nóng đi."
Ấm áp nhỏ bé lan ra trong ngực, khác với việc thức dậy trong nhà đối mặt với trần nhà lạnh băng, đây là một cuộc sống khác.
Lúc anh ăn cơm, Trần Trản ngồi xuống bên giường, đột ngột nhắc tới con chó được nhặt về: "Anh gửi nó ở đâu?"
Loại chuyện này đương nhiên sẽ giao cho trợ lý, Ân Vinh Lan mở miệng nói: "Nhờ một người bạn chăm sóc."
Trần Trản đăm chiêu, đột nhiên đề nghị: "Ngồi tàu mệt lắm, lát nữa đưa chứng minh thư cho tôi để tôi mua vé máy bay cho anh đi."
Ân Vinh Lan đi lại đều dùng máy bay tư nhân, không muốn để cậu tiêu tiền uổng phí liền biện lý do: "Bây giờ trả vé thì lãng phí lắm."
Trần Trản cũng không ép nữa.
Ân Vinh Lan cơm nước xong, đang muốn nói cái gì đó với cậu thì chợt nghe thấy tiếng sột soạt nho nhỏ. Ngẩng đầu thì nhìn thấy Trần Trản đang ngồi bắt chéo chân, một cuốn sổ nhỏ để mở đặt trên đầu gối, múa bút như bay. Anh ngẩn ra: "Cậu viết gì vậy?"
Trần Trản thong dong ngừng bút, im lặng nở một nụ cười: "Bản thảo."
Bởi vì từ trước đến giờ cậu vẫn luôn thích ghi chép lại mọi thứ mọi lúc mọi nơi nên Ân Vinh Lan cũng không nghĩ nhiều.
Buổi đấu giá diễn ra vào chiều nay. Bức tranh do người sáng lập tập đoàn Phong Hạc đưa ra có giá trị rất cao, đây cũng là mục đích của chuyến đi này của Ân Vinh Lan. Hiện giờ không thể tự do ra vào sàn đấu giá, anh chỉ có thể nhờ người đại diện đấu giá thay mình.
Đúng lúc Trần Trản đề nghị muốn đi khu giải trí, ngẫm thấy buổi sáng không có nhiều người nên Ân Vinh Lan đứng dậy ra ngoài cùng với cậu.
Lúc đến đúng là không có bao nhiêu người.
Nhìn quanh thì lại thấy có một người quen. Thiếu niên với một cô gái có dáng người cực kì đẹp đang chơi golf, thấy bọn họ thì con ngươi không kìm được run lên bất thường. Nhưng mà cậu ta phản ứng lại rất nhanh, ánh mắt lần nữa quét tới trên người Ân Vinh Lan, giả bộ kiêu ngạo nói: "Tiền cũng đã trả xong rồi, sao anh vẫn còn ở đây chưa đi?"
Gia cảnh cô gái chỉ có thể coi là giàu có, cũng không quen biết Ân Vinh Lan, kéo cánh tay của cậu ta hỏi người này là ai.
"Một tên quỷ nghèo thôi." Thiếu niên hất cằm: "Không cần để ý tới."
Trần Trản lấy ra cuốn sổ nhỏ vẫn chưa cất đi, bắt đầu ghi chép.
Hành động kỳ lạ này gây sự chú ý, lúc thiếu niên nhìn sang Trần Trản rất tự nhiên nói: "Bắt đầu viết truyện mới, cần phải tranh thủ thời gian để làm bản thảo." Nói xong lại mỉm cười nói tiếp: "Nhân tiện luyện khả năng tốc ký."
"Vô vị." Nhận xét xong thiếu niên quay người bỏ đi cùng cô gái.
Trần Trản sâu xa nói: "Cùng tay cùng chân rồi."
Đi đến cửa thì lảo đảo suýt vấp ngã, thiếu niên quay đầu lườm cậu một cái, sải bước dài đi nhanh về phía trước.
Người đàn ông trung niên đứng cách đó không xa đã từng hợp tác mấy lần với Ân Vinh Lan, thấy cảnh này ánh mắt khẽ lóe lên, chủ động đi tới: "Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, đừng so đo."
Ân Vinh Lan lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Khóe miệng của người tới nói chuyện giật giật... Cái vẻ mặt nhẫn nhịn kiên cường chịu đựng này, đúng là làm bộ làm tịch.
Lúc này ánh mắt Trần Trản bị cảnh đánh cờ trước mắt thu hút, cậu bước tới xem.
Ân Vinh Lan lúc này mới lên tiếng, thấp giọng nói: "Có khả năng là tôi không đến được buổi đấu giá, cần người đi thay."
Người đến ngẩn ra, nhưng rất nhanh chóng hỏi lại: "Bao nhiêu?"
Ân Vinh Lan giơ tay ra hiệu một con số: "Trong mức giá này."
Người này gật đầu, sau khi do dự một chút, cuối cùng lòng hiếu kỳ cũng chiếm ưu thế: "Cậu không phải là đang giả nghèo đấy chứ?"
Đôi khi im lặng chính là câu trả lời.
Người tới bình tĩnh nhìn mấy giây rồi vỗ vai anh: "Chúc cậu vui vẻ."
Bởi vì còn phải tham dự buổi đấu giá, Trần Trản cũng không xem lâu, đoán được kết quả thì trở lại, đi tới bên người Ân Vinh Lan: "Đi xem đấu giá chung không?"
Ân Vinh Lan lắc đầu: "Nghe nói phải có thư mời."
Trần Trản cũng không nhiều lời, trong lúc chờ thang máy lấy ra cuốn sổ nhỏ.
Không biết cuộc đấu giá diễn ra trong bao lâu, thời gian ngủ trưa đã bị dùng cho việc viết truyện, Ân Vinh Lan dựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Để tránh tiếng gõ bàn phím làm phiền anh nghỉ ngơi, Trần Trảm ôm máy tính ngồi đánh chữ ở cửa—
Ngay sau khi trở về từ nước H, tôi lập tức không ngừng nghỉ triển khai một kế hoạch mới.
Cái tên đó không tin thiên mệnh, vậy thì tôi sẽ ra tay từ lòng người. Trong Kinh thánh, Đức Chúa Trời dùng sáu ngày để Sáng Thế, tôi cũng sẽ dùng sáu ngày để phá hủy tình cảm của bọn họ. Ngày thứ nhất, tôi cố ý hẹn bọn bạn xấu đặt trước một bàn chỗ hắn đến ăn, chờ lúc người đi ngang qua phòng ăn, hùng hồn tuyên bố: "Thời đại này rồi mà vẫn còn có người dùng duy nhất một màu cà vạt, áo sơ mi mấy ngày mới thay một cái. Quá cẩu thả."
Từ ngày thứ hai đến ngày thứ năm sau đó, mỗi ngày lại tạo ra cơ hội gặp mặt thoáng qua, thừa cơ hắn ta lơ là, lén lút xịt nước hoa.
Ý đồ chính là để cho nữ thần ngửi được mùi nước hoa của người khác trên người Lâm Trì Ngang.
Gửi tin nhắn cho tổng giám đốc cũng trở thành một trong những nhiệm vụ hằng ngày. Cứ sau mười giờ tối, lập tức điên cuồng công kích, oanh tạc bằng các tin nhắn như: "Tình yêu ơi, nhớ em hông nè", "Bảo bối à, yêu em lại đi nhớ", "Anh chọn cô ta hay chọn em và con"...
Tôi tin chắc rằng "nghi ngờ" chính là thứ vũ khí phá hủy tình yêu hiệu quả nhất... Đột nhiên chú ý đến vẻ bề ngoài, trên người còn có mùi nước hoa, điện thoại rung nhiều lần vào mỗi đêm, tất cả đều là bằng chứng dẫn đến việc bồ bạn sinh nghi.
Đáng lý ra nên là như vậy, nhưng ngay lúc đang chờ đợi thành công vào ngày thứ bảy, tôi đột nhiên bị gô cổ vào cục cảnh sát. Nguyên nhân là lúc gửi tin nhắn tôi đã bất cẩn dùng số điện thoại di động của chính mình, dẫn đến việc bị phát hiện khi họ tiến hành điều tra. Đồng chí cảnh sát lại lần nữa yêu cầu tôi xin lỗi người bị hại, tôi từ chối ngay tại chỗ.
Không có áy náy, tôi chỉ hận kế hoạch này không đủ chặt chẽ. Đợi hết ngày tạm giữ tôi nhất định sẽ trở về phục thù.
...
Thời gian viết lách lâu hơn dự kiến, để không bị đến muộn Trần Trản đăng bài xong cũng không dành thời gian xem phản hồi từ độc giả. Bước chân nhẹ nhàng về phòng khách, thay áo khoác chuẩn bị xuất phát.
Dường như chỉ cần một tiếng động nhỏ là có thể làm phiền đến Ân Vinh Lan, anh mở to mắt, khôi phục sự tỉnh táo trong nháy mắt. Thấy là Trần Trản, hai mắt mới có phần thả lỏng.
Trần Trản sững sờ: "Đánh thức anh à?"
Ân Vinh Lan lắc đầu: "Ngủ trưa lâu quá cũng không tốt."
Trần Trản để lại thẻ phòng cho anh tiện ra ngoài: "Anh chắc chắn không muốn đi cùng tôi?"
Ân Vinh Lan nhìn chằm chằm thiệp mời trên tay cậu, quay mặt đi: "Tôi không xứng."
"..."
Chứng kiến toàn bộ quá trình vì để đắp nặn hình tượng mà không ngại tự hạ thấp bản thân, Trần Trản vẻ mặt phức tạp, không còn gì để nói bước ra ngoài.
Khác với những cuộc đấu giá cạnh tranh gay gắt như trên TV, cuộc đấu giá này mang hơi hướng giải trí hơn. Nói là tiệc tối cũng không sai.
Trần Trản bất luận là ăn mặc hay địa vị đều không bằng những người ở đây. Đi qua giữa đám người, tìm kiếm một bóng dáng thân quen.
Thiếu niên bị chú ý tới sợ hãi né tránh, nhưng muốn né thì cũng đã muộn. Trần Trản cất bước tới, ung dung trò chuyện mấy đề tài không quá quan trọng, nhưng bố thiếu niên đã nhìn ra mục đích thực sự của cậu, thản nhiên giới thiệu cậu với một số người.
Dựa vào uy tín của người trung niên kia, Trần Trản biến thành máy nhận danh thiếp, rất nhanh đã bội thu.
Sau khi phân danh thiếp thành các loại, nghiêm túc bày tỏ lòng biết ơn.
"Việc nhỏ thôi."
Người này cũng đã lớn tuổi, kinh nghiệm sâu chắc, ông ta cho rằng có thể khiến cho Ân Vinh Lan hạ mình kết bạn thì chắc chắn nhân phẩm không kém chút nào, bây giờ đưa ra một ân tình cũng rất có lời.
Lại nói, sau khi chương mới của <Những năm tháng tôi hãm hại ảnh hậu> được cập nhật, không ngờ người đầu tiên xem là Lâm Trì Ngang.
Xuất hiện với thân phận người bị hại trong truyện này khiến cho cả người hắn đều sung sướng.
Khương Dĩnh bưng đĩa hoa quả đã gọt sẵn tới, cầm lấy điện thoại trên tay anh, đọc một lần, không phát biểu cảm tưởng gì.
Lâm Trì Ngang ăn miếng trái cây được đưa đến bên miệng, nhếch mép cười: "Không biết lúc trước tên đó đã giở ra bao nhiêu chiêu trò." Một lát sau, giọng điệu chậm lại: "Cũng may là em không bị lừa."
"Cùng lắm chỉ là mấy thủ đoạn không ra hồn." Khương Dĩnh khẽ mỉm cười: "Nhưng chương này khá thú vị."
Đuôi lông mày Lâm Trì Ngang hơi động: "Không phải vẫn là cái loại tiết tấu cũ này à?"
Mục đích chính là truyền đạt thông điệp: hại người cuối cùng lại thành ra hại mình.
Khương Dĩnh cầm điện thoại di động đặt trước mặt hắn: "Đọc đi."
"Đọc cái gì?"
Khương Dĩnh không còn cách nào khác: "Người luôn tập trung vào sự nghiệp như anh không nhìn ra cũng phải." Cuối cùng còn cho chút gợi ý: "Nối liền chữ đầu tiên của mỗi đoạn vào đi."
"Một, ngày,...." Vì phải lật trang nên âm cuối có chút kéo dài, chờ sau khi xem xong, giật mình thốt lên: "Trong vòng một ngày, nói xin lỗi tôi?[2]"
[2]Nếu edit đúng như vậy thì phải thay đổi rất nhiều so với raw do cách viết hai nước khác nhau, cho nên là tác giả nói sao chính là vậy hahaha
Khương Dĩnh bật cười: "Cũng không biết là ai chọc giận cậu ta."
Cùng lúc đó, Trần Trản vẫn đang tham dự buổi đấu giá, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, tự nhủ: "Còn 21 giờ 9 phút 53 giây."
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ vô trách nhiệm:
Trần Trản: Tôi đã cho anh một cơ hội.
Ân Vinh Lan:...
Trần Trản: Chịu chết đi!
Ân Vinh Lan:...
HẾT CHƯƠNG 35
LINK WP: https://caibenho.wordpress.com/2022/04/05/sknpps-chuong-35/