Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 34: Sống chung




Edit: Cải Aesop

Beta: Cải S

Dưới cái nhìn của Trần Trản thì cậu cảm thấy căn phòng mà cậu thuê ở đã đủ lộng lẫy.

Tuy nhiên so với căn phòng trước mặt này nó cũng chỉ là một căn phòng đơn nhỏ rách nát.

Bên trong phòng, gần cửa sổ có đặt một cái giá vẽ tranh, phía trên là một bức tranh vẽ cảnh biển còn dang dở.

Thiếu niên cũng không phải ba hoa ăn nói xằng bậy, chợt nghĩ đến cần người mẫu nên mới nói dối như vậy, trước khi đi ăn tối cậu ta vốn ở trong phòng vẽ tranh.

Lúc này cậu ta đưa lưng về phía Trần Trản, thỉnh thoảng lại đảo mắt, nghĩ muốn nát óc để bịa chuyện. Sau mấy chục giây trôi qua nhưng cậu ta chỉ được cái cớ "Có người nhìn nên không thoải mái" để đuổi người.

Lý do sứt sẹo như vậy không thể dùng trên họa sĩ.

Hít một hơi thật sâu, cậu ta nghiêng người lén liếc nhìn Ân Vinh Lan hòng muốn biết anh có cách gì hay không.

Tiếc là anh đang đặt toàn bộ sự chú ý lên người Trần Trản nên không nhận được ánh mắt cầu cứu của cậu ta... Đề nghị vào phòng cùng, nếu đó không chỉ đơn giản là xuất phát từ quan điểm của một người bạn đang đề phòng anh bị lợi dụng thì nhất định cậu đã phát hiện ra gì rồi.

Tuy nhiên vẻ mặt của Trần Trản vẫn luôn bình tĩnh, người nắm bắt chính xác suy nghĩ của người khác trên thương trường như Ân Vinh Lan nhất thời cũng không tài nào đoán được nội tâm cậu.

Tựa như biết có người đang quan sát mình, Trần Trản lấy điện thoại ra ngồi sang một bên: "Tôi xem bình luận một lúc, sẽ không quấy rầy đến các anh đâu."

Thiếu niên run rẩy lấy bút ra, chỉ đại vào một vị trí có ánh sáng tương đối tốt, Ân Vinh Lan phối hợp đứng vào chỗ đó.

Trong đầu cậu ta chợt nảy ra một ý, trong khi dời giá vẽ cậu ta yêu cầu Ân Vinh Lan dựa vào cửa sổ, nói rằng chỉ cần cởi áo sơ mi ra là được.

Có một điều cậu ta không nói dối, đó là dáng người của Ân Vinh Lan thực sự rất đẹp, và có lẽ chỉ có họa sĩ mới có thể phác họa một cách hoàn mĩ nét đẹp này.

Phát huy sức sáng tạo, bức tranh "nàng" tiên cá nhanh chóng ra đời... Trong đó đôi chân thon dài được thay thế bằng đuôi cá.

Tóc Ân Vinh Lan vốn dài hơn so với đàn ông bình thường một chút, vì vậy dưới vẻ ngoài là tiên cá cũng không có vẻ gì là không phù hợp.

Có cảm giác sống sót sau tai họa, thiếu niên chủ động bắt chuyện mời Trần Trản lại xem thành phẩm.

"Thế nào?"

Chàng tiên cá đứng bên cửa sổ, nền biển xanh thẳm, lộ ra vẻ bí ẩn pha chút dịu dàng.

"Rất đẹp." Trần Trản nói: "Có điều đôi mắt của anh ấy cần sắc bén hơn một chút."

Thật ra khí chất của anh phù hợp với giao nhân hơn.

Bức tranh cũng đã hoàn thành, trong khi cậu ta đang nghĩ xem nên làm gì tiếp theo thì một tiếng gõ cửa vang lên như một vị cứu tinh, kèm theo là một giọng nói mang ý khiển trách: "Không phải ba đã nói là đợi ba đi ăn chung sao?"

Cửa bật mở ra, bước vào là người trung niên đã đứng tuổi mà cậu từng gặp trên bàn cơm, cũng chính là cha của thiếu niên này.

Sau khi nhìn rõ tình hình trong phòng, vẻ mặt của người trung niên không chút thay đổi: "Đang vẽ tranh hả con?".

Thiếu niên gật đầu một cách khô khan.

Người kia hơi liếc mắt qua người Ân Vinh Lan rồi thong dong nói: "Nhớ trả đủ tiền cho người mẫu."

Nói xong ông ta xoay người, trước khi rời đi hơi nghiêng mặt sang nói: "Bác Triệu của con cũng ở đây, lát nữa con xuống chào hỏi đi."

Vốn tưởng rằng mình đã đủ tùy cơ ứng biến lươn lẹo đủ đường, nhưng ai ngờ người thật sự lợi hại là đây.

Thiếu niên rùng mình một cái, thở dài: "Quả nhiên miệng lưỡi đàn ông đều là quỷ lừa người."

Vượt qua được phong ba bão tố, Ân Vinh Lan cài cúc áo và theo Trần Trản rời khỏi phòng.

Hành lang trải thảm dày, yên tĩnh đến mức tiếng bước chân cũng không thể nghe thấy.

Ân Vinh Lan không khỏi khẽ thở dài, có lẽ có một số chuyện thực sự không thể tránh khỏi, anh và người sáng lập ra tập đoàn Phong Hạc có giao tình bình thường thôi, đến đây cũng chỉ là vì món đồ đấu giá.

Ngay khi anh đang suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào, Trần Trản đã lên tiếng trước: "Nghe nói chợ đêm ở Chiết Hải rất náo nhiệt, anh có muốn đi dạo không?"

Cậu bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy khiến anh cảm thấy do dự không biết nên làm gì, sau khi suy nghĩ một chút Ân Vinh Lan vẫn gật đầu.

Thành phố về đêm giống như một buổi trình diễn ánh sáng quy mô lớn, ở Chiết Hải, chỉ cần ở trong trung tâm thành phố bạn luôn có thể nhìn thấy vô số khách du lịch.

Chợ đêm nổi tiếng nhất ở đây cách khách sạn không xa, thường mở cửa đến bốn năm giờ sáng.

Cuối phố là điểm ngắm cảnh được gọi là đài thiên văn. Đây là kiến trúc được xây dựng bởi người hiện đại, về mặt kiến trúc thì nó không giống với đài thiên văn thật sự cho lắm. Chỗ này rất được hoan nghênh vì có thể quan sát được bao quát hết cảnh thành phố khi về đêm.

Ân Vinh Lan đi qua mua hai vé vào đài.

Đài quan sát đông nghịt người, không ít khách du lịch đang đứng chụp ảnh, ngoài ra còn có mấy người gánh gian hàng rong đi qua đi lại.

Trần Trản gặp phải chuyện kỳ ​​lạ, người khác thì bị mấy người bán hàng rong ngăn lại mời hàng, còn cậu thì lại bị một người ăn mặc kỳ quái gọi lại.

Đối phương nhìn cậu tặc lưỡi chậc chậc, lắc đầu nói: "Phong hỏa hí chư hầu[1], kiếp trước ngươi là yêu phi hại nước hại dân. Nếu muốn tránh..."

[1]Đây là một điển tích rất nổi tiếng gắng liền với danh tiếng của Bao Tự. Vì nàng vào cung mà không cười, Chu U vương tìm mọi cách để nàng cười, thậm chí dùng nghìn lượng vàng để thưởng ai có thể khiến nàng cười. Sau đó Chu vương nghe Thạc Phụ nước Quắc đốt đài lửa đùa giỡn với chư hầu để Bao Tự cười, làm cho nhà Chu diệt vong. Nguồn: Wiki

Trần Trản cắt ngang: "Anh tính sai rồi, tôi sợ độ cao, vừa đứng ở phong hỏa đài chân đã nhũn ra rồi."

"..."

Đợi đến khi người đi xa, Ân Vinh Lan không nhịn được cười nói: "Sao lúc leo núi không thấy cậu nói sợ độ cao vậy?"

Trần Trản: "Người nhát gan cũng thích xem phim kinh dị để tìm cảm giác kích thích."

Nói xong cậu lại chỉ vào nơi nào đó ở phía trước.

Mấy cô gái đang cười nói với nhau, một trong số họ bước nhanh vài bước đến bên lan can, vừa nhìn xuống đã nhanh như chớp lùi lại: "Không được, tớ sợ độ cao."

Nhưng không được bao lâu cô lại tiến lên một bước, thò đầu nhìn xuống, lặp đi lặp lại mấy lần.

Ân Vinh Lan trầm mặc.

Trần Trản ra ngoài chỉ đội mũ, cô gái sợ độ cao kia vô tình nhìn thấy cậu liền nhận ra ngay. Cô khá tốt bụng khi mà không kêu tên cậu lên mà đi tới quan sát kĩ càng rồi nói: "Quả nhiên là anh."

Trần Trản làm động tác im lặng.

Đẹp trai cũng là một lợi thế, cô gái không làm ồn, kìm nén kích động nói: "Em là độc giả của anh, em cũng có đọc truyện mới ra hơn nữa còn khen thưởng mấy lần đó."

Trần Trản mỉm cười:" Cảm ơn em đã ủng hộ."

"Dựa vào đoán mệnh để chia rẽ tình cảm vợ chồng, ý tưởng này thật sự rất tuyệt, khó vậy cũng nghĩ ra." Cô gái dùng giọng điệu cảm thán: "Không thể không nói... Anh độc thật đấy!"

Trần Trản tiếp tục mỉm cười.

Cô gái: "Em có thể xin chữ ký của anh không?"

Trần Trản gật đầu.

Sau khi mò mẫm trong túi một lúc, cô gái mới nhớ ra mình không mang theo giấy bút.

Trần Trản: "Nếu em không phiền, anh có thể kí tên trên điện thoại cho em."

Cô gái đưa điện thoại cho cậu với vẻ mặt khó hiểu.

Trần Trản chuyển sang chế độ chữ viết tay rồi nhanh chóng ký tên, nhưng thành phẩm chắc chắn là font chữ in thể Tống vuông vức.

Cô gái sững sờ cầm lấy điện thoại, đột nhiên bật cười: "Anh hài hước quá."

Thấy người bạn đi cùng của cô gái sắp đi tới, Trần Trản nhướng mày nhìn Ân Vinh Lan, hai người đi về hướng khác.

Phong cảnh bên này không đồ sộ bằng nên ít khách du lịch đứng hơn. Trần Trản tìm được một vị trí rộng rãi rồi thở dài: "Không ngờ tôi cũng có fan bình thường cơ đấy."

So với fan cuồng mà cậu gặp phải cách đây không lâu, chuyện này tốt hơn nhiều.

Ân Vinh Lan nói với giọng điệu bình thản nhưng lại ẩn chứa sự chắc chắn không thể lay chuyển: "Tương lai cậu còn tiến xa hơn nữa."

Đôi khi thử rời bỏ phạm vi thích hợp với bản thân cũng là một loại bản lĩnh.[2]

[2](Raw: 有时候在适当范围内的离经叛道也是种本事)

"Lời chúc này của anh tôi xin phép nhận nhé." Gió đêm vừa thổi, Trần Trản cảm thấy phiền muộn trong lòng đã vơi đi rất nhiều: "Thật ra hôm nay tôi có hơi lo lắng khi đăng truyện mới."

Ân Vinh Lan bật cười: "Căng thẳng hả?"

"Tôi sợ bị độc giả bảo nó không hay bằng tác phẩm trước" Trần Triển cười: "May là đa số mọi người đều bình luận bảo thích."

Mí mắt của Ân Vinh Lan khẽ run lên, anh nói một câu khách sáo: "Cậu lo xa rồi."

Anh có tranh thủ xem qua thử rồi, vẫn xuất sắc như trước.

Không giống với những khách du lịch khác, sau khi chụp ảnh lưu niệm xong, anh quay ngược lên đi loanh quanh trên phố, trong khi đó Trần Trản hỏi anh tối nay định ở đâu.

Ân Vinh Lan có phòng cũng không dám về, chỉ đành nói: "Tôi về thành phố Y."

Trần Trản: "Chừng nào lên xe?"

Ân Vinh Lan: "Ngày mốt." Lại nhớ đến sơ suất lần trước, anh trầm ngâm nói: "Thỏa thuận ban đầu là làm người mẫu trong hai ngày, cho nên mua vé tàu chuyến ngày mốt."

Trần Trản nghĩ đến bức tranh dễ dàng hoàn thành kia: "Anh có thể thử đổi vé."

Ân Vinh Lan khẽ gật đầu.

Trần Trản không yên tâm, cậu dùng di động tìm kiếm một chút: "Hình như không có chuyến xe đêm nào chạy đến thành phố Y hết."

Ân Vinh Lan bình tĩnh nói: "Không sao, tôi có thể ngủ ở trạm xe, xuất phát cũng tiện."

"..."

[Hệ thống: Công tác xóa đói giảm nghèo không thành công.]

Sau lần nghỉ việc bị phát hiện, hệ thống đã thay đổi trạng thái im lặng trước đây, thỉnh thoảng sẽ nói một hai câu, tựa hồ đang cố tạo bằng chứng thuyết phục nó đang trên cương vị công tác.

Trần Trản sẽ không trơ mắt nhìn anh lưu lạc đến mức đó: "Anh có thể ở chung phòng với tôi."

Ân Vinh Lan cũng không muốn trở về khách sạn, nhiều người như vậy lỡ đụng phải người quen gọi một tiếng tổng giám đốc Ân một cái thì chuyện này khỏi nói cũng biết sẽ kết thúc tồi tệ thế nào.

Nhưng có một số việc Trần Trản vô cùng cứng đầu, cậu nói thẳng: "Nếu thuê cho anh ở khách sạn phổ thông còn tôi ở trong dãy phòng cao cấp thì tôi sẽ rất áy náy, ít nhất ba đêm ngủ không ngon."

Cậu mím môi nói tiếp: "Nhưng nếu thuê một phòng đơn xa hoa thì quá tốn tiền, chắc chắn một tháng này tôi sẽ ăn không ngon ngủ không yên."

Nghe đầy đủ lý lẽ của cậu xong, Ân Vinh Lan không khỏi nghiêng đầu cười nhẹ vài tiếng.

Dưới lời mời "nhiệt tình" của cậu, cuối cùng anh quyết định về khách sạn cùng với Trần Trản.

Gần đến cổng, anh kiếm cớ: "Tôi đi mua vài món đồ, lát nữa sẽ tìm cậu sau."

Trần Trản gật gật đầu, nói số phòng.

10 phút sau Ân Vinh Lan đi lên và mang theo một ít thức ăn.

Khi bữa khuya được đưa tới cửa, Trần Trản đang đánh máy. Nhất thời tiếng gõ bàn phím trở thành âm thanh duy nhất trong phòng.

Ân Vinh Lan rất yên tĩnh, im lặng ngồi một bên nghịch điện thoại. Không biết đã qua bao lâu, lúc Trần Trản đứng dậy đi lấy nước liếc một cái, phát hiện anh vậy mà có chơi game, hơn nữa còn là trò chơi cậu phát hành.

"Anh có thể thử dùng nhân vật fan only." Trần Trản nói: "Lần trước tôi có cập nhật thêm một vài kiểu end nữa."

Từ đầu đến cuối Ân Vinh Lan chỉ muốn tìm ra đường chơi để kích hoạt được chiêu anh em hợp thể tấn công nhưng chẳng hiểu sao anh vẫn luôn thất bại. Lúc này, người viết cốt truyện trò chơi đang ở trước mặt mình, mấy lần anh muốn hỏi cách chơi ra kiểu end đó nhưng rồi lại sợ bị ghét bỏ nên đành gắng nhịn xuống.

Đã bị coi là người nghèo rồi, nếu IQ và vận may cũng bị coi là kém vậy thì anh dùng cái gì để củng cố mối quan hệ của hai người đây?

Sau nhiều lần cố gắng thử nghiệm, cuối cùng đến khi hừng đông Ân Vinh Lan cũng đánh ra được một lần kiểu end mà mình mong muốn, anh còn chụp màn hình lại rồi đặt làm hình nền màn hình khóa.

Bởi vì đêm qua thức khuya chơi game nên ngày hôm sau anh không dậy sớm giống như mọi khi, còn có hơi đau đầu.

Trần Trản rót một cốc nước ấm đặt lên bàn, bảo anh ngủ thêm chút nữa: "Tôi đi xuống phòng ăn trước, anh muốn ăn gì lát tôi mang lên luôn."

Ân Vinh Lan chống tay lên đầu giường, nghiêng mặt nhìn cậu: "Mì hải sản."

Khách sạn cao cấp đạt chuẩn sao cho nên bữa sáng cũng không có một chút nào qua loa, cùng những món ăn dường như lấp lánh rực rỡ muôn màu.

Trần Trản chọn đại vài món ăn xong, nhấc theo đồ ăn được đóng gói cẩn thận đứng chờ thang máy.

Khi nhìn thấy con số "10" trên nút bấm thang máy, khung cảnh ngày hôm qua lại hiện lên trong tâm trí cậu.

Hai phút sau, Trần Trản xuất hiện ở đại sảnh.

Lễ tân của khách sạn nhìn thấy khách đi tới liền vội vã đứng thẳng người: "Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?"

Trần Trản gãi đầu một cái, lộ ra dáng vẻ khổ não: "Tôi nhặt được một cái ví tiền, bên trong có giấy chứng minh với một ít tiền mặt." Dừng lại một chút, cậu nhìn chăm chú vào cô: "Cô có thể kiểm tra giúp tôi xem có vị nào họ Ân ở trên tầng 10 không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.