Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 30: Lòng tốt




Nghiêm túc vái mấy cái, khi ra ngoài Trần Trản bị ánh mặt trời chiếu nheo nheo mắt: "Chẳng lẽ vì anh cúng tiền hương khói, tôi cứ cảm thấy mắt Phật như luôn nhìn về phía anh."

Ân Vinh Lan bật cười: "Góc nhìn gây ảo giác thôi."

Trên núi cũng không lạnh như tưởng tượng, nơi dựng chùa miếu hẳn đã trải qua tính toán tỉ mỉ, chọn vị trí có thể đón nắng được nhiều nhất.

Trần Trản thấy có không ít đôi lứa yêu nhau kết đôi mà đến, ở cổng có người đang vui đùa chồng tuyết lên đầu đối phương, chỉ nhìn thôi cũng không nhịn được rùng mình một cái.

Hai người đi về phía cầu gỗ vẫn tương đối yên tĩnh, Trần Trản đứng ở nơi có gió thoang thoảng, không nhịn được bày ra động tác dang tay xốc nổi, Ân Vinh Lan nghe được một tiếng than nhẹ từ miệng cậu, rõ ràng hot search lần này đối với Trần Trản là lợi bất cập hại.

"Phong cảnh trên núi bốn mùa thay đổi, sau này chúng ta có thể đến thêm mấy lần."

Trần Trản gật đầu biểu thị đồng ý.

Dạo quanh một vòng, đến khi Ân Vinh Lan lái xe chở cậu về tới nơi, sắc trời đã chìm vào tăm tối.

Phóng viên cắm chốt ở bãi cỏ không biết có phải do nghĩ thông rồi hay không, đã không thấy bóng người.

Việc leo núi làm người đặc biệt mệt mỏi, Trần Trản rửa mặt xong xuôi rồi nằm xuống giường, vội vàng ngủ nghỉ.

Thời điểm cậu say giấc nồng, một số người thì chỉ vừa bắt đầu cuộc sống về đêm.

Khương Dĩnh do bận quay phim nên đã một đoạn thời gian không ở bên Lâm Trì Ngang, nay vốn là một đêm khiến người vô cùng mong đợi.

Thắm thiết ôm nhau, khi bờ môi còn chưa dán vào, Khương Dĩnh nhẹ nhàng đẩy Lâm Trì Ngang ra: "Xin lỗi, em vẫn không kìm được mà nhớ lại chương truyện đó."

Cô thậm chí từng gặp một cơn ác mộng lúc ngủ trưa, phiên bản thu nhỏ của Trần Trản non non mềm mềm gọi mình là mẹ.

Khi cô vừa nhắc tới, Lâm Trì Ngang như thể cũng nghĩ tới gì đó, xoa xoa ấn đường.

Hai bên cuộn trong chăn cách nhau một gang tay, Lâm Trì Ngang ánh mắt vô hồn: "Tuy đang nằm đây chỉ có hai người chúng ta, mà anh lại cảm thấy có ba người."

Khuôn mặt Trần Trản trước sau như một lượn lờ trong đầu không chịu tán đi.

Khương Dĩnh có vẻ bình tĩnh hơn, cách lớp chăn nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai Lâm Trì Ngang: "Đừng sợ, ngủ đi."

Lâm Trì Ngang lẳng lặng nắm tay cô: "Con của chúng ta... Nhất định phải là con gái."

Khương Dĩnh không nhịn được khẽ cười thành tiếng: "Được."

Trần Trản, nay đã thành nỗi ám ảnh của người khác, thì lại một đêm ngon giấc.

Hôm sau cậu bị một cú điện thoại đánh thức, anh em phụ trách dựng game hỏi cậu có cần tiếp tục làm thêm bản cập nhật hay không, thời gian nghỉ Tết họ định về nhà, không có thời gian làm game.

Trần Trản suy nghĩ một chút: "Tối nay tôi sẽ gửi bản thảo qua."

Đầu kia điện thoại thay người, âm thanh cậu em truyền đến: "Tôi xem web drama anh diễn rồi, rất được."

Trần Trản sững sờ, lúc này mới nhớ bộ web drama cậu tham gia cách đây không lâu hẳn đã lên sóng.

Người cũng không phải kiểu thích nói nhiều, cậu em bày tỏ nhận xét xong liền cúp máy, Trần Trản bấm vào trang phim, quả nhiên tìm được bộ web drama kia tại đầu bảng xếp hạng.

Tập mới lên sóng vào mỗi thứ năm hàng tuần, bây giờ đã đến tập sáu.

Lần đầu tiên nhìn thấy một bản thân khác dưới ống kính, Trần Trản cảm thấy rất mới mẻ. Nhưng xem hết tập này đến tập kia, chân mày dần dần nhăn lại, cầm lấy di động vừa đặt xuống, gọi cho đạo diễn web drama.

"Tiểu Trần, chúc mừng năm mới."

Cách Tết vẫn còn mấy ngày, từ việc đạo diễn chúc Tết sớm có thể thấy tâm trạng người này không tệ.

"Có chút chuyện muốn hỏi thăm ngài." Trần Trản dừng một chút, mới chậm rãi hỏi: "Tại sao tôi không thấy cảnh nào của Ân Vinh Lan?"

Cậu và Ân Vinh Lan diễn chung rất nhiều cảnh, không lý nào bị cắt không còn một chút.

Đạo diễn lặng đi một chốc, nhất thời không nghĩ ra nên trả lời như thế nào. Làm nhà đầu tư, đại gia tuyên bố là tới để kết bạn, vốn không định tiết lộ với cả người trong đoàn. Loại chuyện mập mờ này dĩ nhiên không tiện nói với người ngoài, không thể khác hơn đành mượn cớ vì đối phương đắc tội người khác.

"Chưa kể diện mạo của anh ta còn quá tốt, gần như làm lu mờ vai chính," Đạo diễn lấy một lý do vô cùng hợp lý: "Đây là chuyện kiêng kỵ trong nghề này."

Bởi vì không muốn nói nhiều về việc này để tránh lỡ lời, đạo diễn như đánh Thái Cực Quyền mà tán gẫu sang chuyện khác mấy câu, rồi lập tức kết thúc cuộc trò chuyện.

Web drama đã phát sóng, bây giờ mới tính sổ dĩ nhiên không thiết thực, Trần Trản mắt nhìn đăm đăm một hướng, hồi lâu không nói gì.

Ân Vinh Lan rất có thể đã sớm biết chuyện này, dưới cái nhìn của Trần Trản, trong lòng người trong cuộc hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có chút không dễ chịu.

Tiếng gõ cửa làm cậu tạm dừng trầm tư, sau cửa là một khuôn mặt lạnh băng nhợt nhạt, Trần Trản dừng lại chốc lát, không nói một lời, quay người kéo rèm cửa sổ trước.

Lâm Trì Ngang: "Dưới lầu không có phóng viên."

Trần Trản nhíu mày: "Chắc chứ?"

Lâm Trì Ngang giọng điệu lạnh lẽo nói: "Tôi đã sai người dùng drone trinh sát trước."

Trần Trản ánh mắt phức tạp liếc sang anh, mở lại rèm cửa, trong phòng khôi phục vẻ sáng ngời chỉ ban ngày mới có được: "Nếu là đến để lì xì chúc Tết, bây giờ vẫn còn hơi sớm."

Lâm Trì Ngang: "Có lẽ về sau cũng có thể lì xì."

Tai không điếc đều có thể nghe ra câu này chứa chan trào phúng.

Lâm Trì Ngang mang đầy châm chọc nơi khoé mắt: "Dù sao đến cả nằm mơ tôi cũng có thể mơ thấy anh gọi tôi là ba."

Bàn tay đang châm nước nóng run lên một cái, Trần Trản vốn chỉ định rót cho mỗi mình ly trà nóng, nghe vậy thêm cho anh ly nước làm chiêu đãi: "Xin lỗi."

Tạo thành ô nhiễm cho tinh thần đối phương, điều này nằm ngoài dự đoán của Trần Trản.

""Sám Hối Lục" cũng sắp kết thúc," Trần Trản nhấp một ngụm trà nóng, cười cười nói: "Không dám giấu diếm, chủ đề bộ sau sẽ là Những năm tháng tôi một lòng hãm hại ảnh hậu."

Chỉ cần nghe tên, đã biết anh không còn là nhân vật chính.

Lâm Trì Ngang động động ánh mắt, rồi lại nhận ra mình hơi thất thố, tầm mắt dời về hướng ngoài cửa sổ, vờ như không xảy ra chuyện gì.

Trong năm vừa rồi thẻ ngân hàng không biết bị khoá mấy lần, liên tục bị cha mẹ hiểu lầm răn dạy, một lần chuẩn bị lên núi vái Phật cầu đổi vận.

Mà anh cũng chưa từng có định nghĩa hoàn toàn yên tâm với Trần Trản, không lâu sau quay mặt lại, mặt đối mặt chậm rãi lên tiếng: "Đây có phải là kế để đuổi tôi đi?"

Trần Trản vẫn duy trì tư thế ngồi nghiêm chỉnh, thái độ tự nhiên nói: "Năm mới việc mới, Lâm tiên sinh có thể thử vứt bỏ tạp niệm, cân nhắc hợp tác cùng tôi."

Lâm thị nhà quyền lực cơ nghiệp lớn, Trần Trản có phát triển bao nhiêu nghề tay trái đi nữa thì đối với họ cũng chỉ là trò trẻ con, thay vì nói là hợp tác, từ thân phận hai bên mà đánh giá, càng thiên về có việc cầu người.

Lâm Trì Ngang nhíu đuôi mày: "Thử nói chút xem."

Trần Trả đặt ly lên bàn, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay khoát trên đầu gối, bất kể thái độ hay cử chỉ, đều thoạt nhìn khá vô hại.

Lâm Trì Ngang không bị vẻ ngoài giả tạo này lừa dối, chậm rãi đợi đoạn sau.

Trần Trản ít khi phí lời, sau khi cậu đơn giản rõ ràng thuật lại vắn tắt xong, không có yêu cầu chặt chém vô lý như dự đoán, Lâm Trì Ngang biểu cảm hơi hơi khó tả: "Chỉ vậy mà thôi?"

Trần Trản gật đầu: "Theo tiếng tăm hiện nay của tôi, với anh chỉ có lời chứ không lỗ."

Lâm Trì Ngang ngẫm nghĩ rồi đưa ra đáp án: "Được."

Bàn bạc xong xuôi Trần Trản liếc nhìn giờ giấc: "Ở lại ăn bữa cơm không, chúc mừng hợp tác vui vẻ?"

Hai bên đều biết chẳng qua chỉ là lời khách khí, Lâm Trì Ngang đứng lên, lúc đi tới cửa hơi nghiêng mặt: "Không cần tiễn."

Rõ ràng không muốn tiếp xúc nhiều.

Không quan tâm sự lạnh nhạt của đối tác tương lai, Trần Trản lặp lại quỹ đạo sinh hoạt hằng ngày: Làm bàn cơm tạm nuốt trôi, ăn xong nghỉ trưa bổ sung tinh thần.

Lúc tỉnh lại vậy mà chỉ mới qua được nửa giờ.

Trần Trản nằm trên giường gọi video, chuông đổ một quãng thời gian không có trả lời, khi cậu vừa cắt máy không bao lâu, đối phương lại chủ động gọi lại.

Từ khung cảnh trong video, có vẻ Ân Vinh Lan đang ở phòng trà nước, máy cà phê sau lưng có giá trị không nhỏ.

"Công việc mới?"

Đi vội từ văn phòng ra đây, Ân Vinh Lan điều hoà lại hơi thở một chút, ổn định mở miệng nói: "Chỉ tới gặp một người bạn cũ mà thôi."

Trần Trản bỏ đi nghi ngờ, nói: "Tôi có chút chuyện muốn tìm anh."

Lát nữa có một cuộc hội nghị không thể dời lại, Ân Vinh Lan suy nghĩ một chút: "Có thể phải sau năm giờ."

Trần Trản gật đầu: "Gửi tôi toạ độ, tôi tới tìm anh."

Ân Vinh Lan nhẹ nhàng nở nụ cười, đánh tráo khái niệm nói: "Gần đây có một nhà hàng tên Thiên Trúc, vừa đúng dịp mời cậu ăn tối."

Trần Trản không chú ý điểm khác biệt: "Sáu giờ gặp nhau?"

Ân Vinh Lan khẽ gật đầu.

Bởi vì địa điểm có hơi xa, Trần Trản tương đối chú ý giờ giấc, xuất phát từ rất sớm nên đến trước mười lăm phút. Không ngờ khi cậu đẩy cửa vào, một bóng lưng quen thuộc lập tức đập vào mắt.

Trần Trản hơi giật mình, đi đến ngồi xuống: "Sao mà đến sớm như vậy?"

Ân Vinh Lan: "Chuyện xong được sớm."

Trần Trản không hỏi chi tiết, gọi ly nước rồi hơi chần chờ: "Tôi xem bộ phim kia rồi."

Ân Vinh Lan phần nào đoán được mục đích cậu đến, xem ra là đặc biệt đến để an ủi mình, lập tức bâng quơ chuyển đề tài: "Chỉ cần lấy đủ tiền đóng phim là được rồi, lên hình chỉ là phụ thôi."

Nhân viên phục vụ đến đưa món ăn, Trần Trản chờ người đi rồi mới mở miệng tiếp: "Năm mới vừa đến đã gặp chuyện không may như vậy." Chầm chậm nói: "Thế nên tôi đã chuẩn bị một phần quà cho anh, xem như lì xì lấy lộc."

Ân Vinh Lan bị cách dùng từ độc đáo của cậu chọc cười.

Trần Trản: "Tôi và Lâm Trì Ngang làm một cuộc giao dịch, anh ta đồng ý đầu tư một bộ phim, diễn viên do tôi chỉ định."

Lúc nói chuyện ánh mắt không dời một khắc, ở mức độ nào đó đã truyền đạt được ý tứ cần nói.

Ân Vinh Lan tựa như đoán được điều gì, khoé miệng vừa mới câu lên từ từ nằm xuống.

Trần Trản dùng ống hút nhẹ nhàng khuấy nước trái cây một chút: "Đến lúc đó cho anh vào đóng vai nam chính."

Dù đã có phán đoán, nhưng nghe vậy trong mắt Ân Vinh Lan vẫn không giấu nổi kinh ngạc, cổ họng hơi nhúc nhích, mở miệng nói: "Không..."

Trần Trản chặn lời tiếp theo của y, khi ngước mặt lên biểu cảm vô cùng trịnh trọng: "Nếu thật sự xem tôi là bạn bè thì không được từ chối."

Thời gian tiếp theo hai người cư xử như bình thường, Ân Vinh Lan treo lên lại nụ cười nhã nhặn trên mặt, mãi cho đến lúc chia tay.

Còn công việc chưa xử lý xong, sau khi tiễn Trần Trản lên xe công cộng, Ân Vinh Lan trực tiếp trở về công ty.

Cấp dưới chờ y đã lâu, gần như vừa ra khỏi thang máy đã lập tức đi tới: "Phía Hải Nạp cương quyết không chịu thoả thuận hai điểm này, chúng ta..."

Ân Vinh Lan giơ tay cắt lời anh: "Tiểu Triệu."

Cấp dưới ngẩn ra, lập tức chờ đợi sếp vạch ra đường sáng như thường ngày, đè bẹp uy thế của công ty kia. Giữa lúc anh đang ảo tưởng cảnh Hải Nạp không thể không lùi bước, đột nhiên nghe Ân Vinh Lan mở miệng nói: "Tôi có lẽ sắp phải hoành tráng debut."

"..."

---

Lời Không Cánh:

Lâm Trì Ngang lại bỏ vợ thoát thân :)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.