Sau Khi Hệ Thống Bài Võ Hoàng Đế Địch Quốc Ta Mang Thai

Chương 3




Ninh Quốc, Kim Loan điện quá mức nguy nga lộng lẫy.

Triều thần mặc triều phục thùng thình cứng nhắc chấp tay trước người, đứng tại chỗ không dám cử động lấy chút nào, chờ mãi, thỉnh thoảng lặng lẽ nâng nâng cổ, cuối cùng cũng chờ được Đại thái giám nghênh tiếp Hoàng Đế vào điện.

Mấy đại quan nhất phẩm như hạc đứng trong bầy gà thầm thở ra một hơi, rũ mắt nhìn đôi giày hoa văn kim long dần đến, hai tay không kiềm được đổ mồ hôi.

Gần đây vì chuyện lập hậu, bọn họ huyên náo không yên, hôm nay Hoàng Đế trực tiếp để họ đứng đủ một canh giờ...

Tiêu Quân phất vạt áo long bào, ngồi vào long ỷ: "Hôm nay chư vị ái khanh tới thật đông đủ."

Quần thần không dám lên tiếng.

Thật sự là tới vô cùng đông đủ, mấy lão đại thần lớn tuổi đã được Hoàng Đế ân chuẩn miễn chầu triều đều có mặt, cả mấy quan cấp thấp không chen được vào Kim Loan điện cũng xếp thành hàng nghênh tiếp bên ngoài, không biết còn tưởng rằng đang tổ chức đại điển đăng cơ.

Tiêu Quân khó giải thích được cười một tiếng: "Tục ngữ có câu 'Pháp không trị chúng', trẫm thấy các ngươi đến đông đủ như vậy, còn tưởng là đánh bạo, có chuyện gì muốn bức trẫm."

(*Có nghĩa là dù một hành vi nào đó cũng phải bị pháp luật trừng trị, nhưng nhiều người làm như vậy, không dễ gì trừng phạt.)

Không ít triều thần chấn động cả người, theo bản năng hướng mũi chân ra ngoài.

Tiêu Quân tùy ý liếc nhìn Đại thái giám.

Đại thái giám: "Có việc bẩm báo, vô sự bãi triều!"

Bầu không khí nhất thời có chút ngưng trệ, cả điện lặng ngắt như tờ trong chốc lát.

Mấy lão già lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, mạo hiểm liều mình ăn đòn, "rầm" một tiếng quỳ xuống, cắn răng đồng thanh: "Thỉnh bệ hạ sắc lập nội cung!"

Quần thần trên điện cũng theo sát, quỳ xuống: "Thỉnh bệ hạ sắc lập nội cung, kéo dài dòng dõi!"

Quần thần ngoài điện quỳ xuống liên miên: "Thỉnh bệ hạ vì giang sơn xã tắc kế, sắc lập nội cung, kéo dài dòng dõi!"

Âm thanh hết đợt sóng tới đợt sóng khác, mỗi đợt càng cao, tiếng vang rung trời.

Chính đảng phân chia, triều đình mắng chiến không dứt, lần đầu tiên nhất trí một lòng tới như vậy, thống nhất đối ngoại, cả sủng thần thân tín cũng đứng về phe họ.

Phía trên mãi không có tiếng đáp lại, long ỷ có chút cao, bọn họ cũng không dám ngẩng đầu, không nhìn thấy thần sắc của bệ hạ, chỉ biết là bệ hạ chưa bao giờ xử sự theo lẽ thường, lúc thật sự nổi lửa thì chuyện gì cũng làm ra được, một chút tính toán này của bọn họ căn bản không đáng lọt vào mắt, càng không thể chân chính uy hiếp được hắn.

Dù sao thì tên lưu manh nhất nhất Đại Ninh đang ngồi ở trên kia, quậy hắn bị đánh là chuyện không thể nào tránh khỏi.

Chỉ là, ngoại trừ làm vậy thì họ không còn cách nào khác.

Căn bản không ai kềm chế được bệ hạ.

Tiêu Quân nâng tách trà, nhấp một hớp ngon lành, chờ tiếng vang ngừng, mới cười nói: "Xếp hàng bao lâu? Đứng mệt rồi đúng không?"

Triều thần chấn động.

Tiêu Quân đợi vài giây, cau mày nói: "Có tên nào có thể mở miệng trả lời không?"

Mấy đại thần nhất phẩm quỳ phía trước âm thầm ngươi nhìn ta một cái, ta nhìn ngươi một cái, cuối cùng có một lão đầu tóc hoa râm, thân hình lọm khọm răng rụng hết sạch bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nói: "Bẩm bệ hạ, không... Không lâu."

Hắn muốn thừa thế xông lên, tái nhi suy*, cao giọng nói: "Thỉnh bệ hạ —— "

(*Nó nằm trong cụm 'Làm tất cả cùng một lúc, lần thứ hai mệt mỏi(tái nhi suy), lần thứ ba kiệt sức)

"Các ngươi thật đúng là có năng lực mà, chiến trận lớn như vậy, Ninh Quốc của trẫm có người tài!"

Lời của lão đầu nghẹn ngược về khóe miệng.

"Trẫm nể mặt các ngươi già nua lớn tuổi, không chịu nổi dày vò, để lại chút mặt mũi cho các ngươi, các ngươi thì hay rồi, dằn vặt ngược lại trẫm." Tiêu Quân mỉm cười: "Cũng đúng, trẫm trẻ tuổi, không sợ bị dằn vặt."

Rõ ràng mới đầu mùa xuân, khí lạnh ngày đông còn chưa lui hết, trên trán triều thần lại rịn ra lấm tấm mồ hôi.

Tâm tư hỉ nộ của bệ hạ, từ trước đến giờ họ không thể nào nhìn thấu.

Dù là vậy nhưng vẫn không ai đứng lên, điệu bộ 'hôm nay Hoàng Đế không giải quyết đại sự một đời thì họ sẽ quỳ chết ở chỗ này'.

Bọn họ vì thúc bệ hạ lập hậu sinh, đã náo loạn đủ bốn năm, từ lúc mới bắt đầu chỉ có một hai người bẩm tấu ám chỉ, đến nay triều thần không phân ngươi ta đồng tâm hiệp lực, đóng băng ba thước*, không một ngày dừng lại.

(*Có nghĩa là mức độ nghiêm trọng của tình hình không phải do một ngày, mà do thời gian tích tụ)

"Vậy chúng ta liền nói rõ ràng đi." Tiêu Quân nói.

Chiếu theo tính tình trước đây của hắn, dám nháo tới cỡ này, nhất định phải chịu đánh mông, nhưng tất cả đại thần có thể quản đại sự của Đại Ninh hắn đây cơ bản đều quỳ ở chỗ này, hắn mà thật sự trừng trị toàn bộ, nhất thời không tìm được người thay thế, chuyện không ai làm đương nhiên phải đến tay hắn làm.

Thời điểm đó bọn họ lại một lòng cáo bệnh về hưu đánh thái cực với hắn thì càng phiền.

Mấy nhất phẩm hàng đầu tiên lén thở phào nhẹ nhõm, bệ hạ chỉ cần chịu thương lượng, bọn họ chắc chắn có thể chống đỡ được.

Suy cho cùng cũng không ai thật sự muốn quăng ô sa, chức này bọn họ không làm, Đại Ninh có rất nhiều người vào làm.

Bọn họ còn chưa kịp cao hứng đã thấy bệ hạ nghiêng về phía trước, dùng khí thôn sơn hà chỉ vào bọn họ, tức giận nói: "Ngươi nói từng tên từng tên các ngươi, vớ va vớ vẩn trẫm giữ lại làm gì!? Còn ở lại nhiều năm như vậy, chuẩn bị giữ tiền dưỡng già chắc?"

Triều thần bị một trận mắng đổ ập xuống đầu, mắng tới ngu ra một đống.

"Ba năm trước bắt đầu bẩm tấu, tới tận năm nay, cả đống tấu chương lật qua lật lại trăm ngàn lần, danh sách lập hậu cũng chỉ có bao đó người, Chu ái khanh." Tiêu Quân liếc hắn.

Lão đầu rụng hết răng vội vàng đáp một tiếng.

"Tôn nữ* nhà ngươi hơn hai mươi rồi đi? Mười mấy tuổi giữ lại cho trẫm tới hai mấy tuổi, trẫm bắt ngươi để cho trẫm sao? Ngươi không nóng nảy sao? Đang hỏi ngươi đó."

(*Cháu gái)

Lão đầu họ Chu lau mồ hôi trên trán: "Hồi... Bẩm bệ hạ, bệ hạ không, vi thần không... Không —— "

Tiêu Quân nở nụ cười: "Đúng rồi, ngươi không gấp, trẫm thay ngươi gấp đây này, đã tuổi này còn không có chắt trai để ôm, tôn nữ nhà ngươi không nóng nảy sao được? Đã tuổi này rồi còn không nhanh gả đi, sống chết giữ lại cho trẫm."

"Cười, còn cười!?" Tiêu Quân như thổ phỉ chỉ vào một người đang quỳ: "Chính là ngươi, đi ra ngoài cười nửa canh giờ rồi vào."

Triều thần kia nơm nớp lo sợ bò lên, cong đuôi chạy ra ngoài, các triều thần khác lập tức tém lại, ngưng cười.

Mấy triều thần có khuê nữ tôn nữ ngoại tôn nữ muội muội trong danh sách xấu hổ không chịu nổi.

Tiêu Quân nói: "Các ngươi cho rằng đây là Nam Nhược sao, cả triều đều là văn thần, cánh tay gầy nhỏ cẳng chân gầy nhỏ cả cái mặt trắng nõn, Đại Ninh của ta có bao nhiêu là người xuất thân võ tướng? Không tự cân nhắc được tướng mạo của mình à? Tự mình biết mình, người khác nịnh hót khen ngươi một câu khôi ngô hiếm thấy vĩ đại, ngươi liền thật sự thấy mình đẹp như Phan An!?"

Nhiều triều thần cúi đầu, xấu hổ không chỗ chui, thì ra bệ hạ ngại nữ tử trong danh sách không dễ nhìn.

Có đại thần kiên cường nói: "Bệ hạ, thú thê thú hiền, há có thể chỉ nhìn bộ dạng —— "

"Đúng rồi! Thú thê thú hiền, cưới vợ bé nạp sắc, đó là gia đình dân chúng tầm thường, trẫm đây không xứng với một người tài sắc vẹn toàn sao!?"

Triều thần nhất thời sửng sốt.

Hoàng Đế ngồi trên long ỷ chính là người anh minh nhất trong các triều đại Đại Ninh mấy trăm năm qua, cũng khiến cho vô số tướng tài không có mặt mũi so bì, hơn hai mươi tuổi công lao đã vượt xa tổ tiên, nhất định là một trang sử nổi bật nhất lịch sử Đại Ninh, có thể là trước đó không có ai hơn, sau này càng không ai có thể hơn.

Bệ hạ không chỉ có năng lực, còn... Còn tướng mạo tuấn mỹ.

Dân gian có câu hí ngữ* trộm lan truyền —— "Nam Hoài Dật, bắc Tiêu Quân", xếp hạng không phân trước sau, cái nói lên chính là thiên hạ công nhận đây là hai nam nhân anh tuần nhất, một là Hoàng đế Nam Nhược Giang Hoài Dật, người còn lại chính là Hoàng đế Bắc Ninh bọn họ.

(*câu đùa vui)

Vóc người nam nhân ngồi trên đỉnh cao ấy cao lớn, vai rộng eo thẳng, đầu đội kim quan, mày kiếm bay nghiêng tóc mai.

Ngũ quan phong lưu tuấn mỹ, tuyệt đối không hung thần ác sát như trong lời đồn, ngược lại làm cho các cô nương mặt đỏ tới mang tai, giữa mày trộn lẫn khí chất đế vương uy nghiêm không thể xâm phạm và mấy phần du côn vô lại trêu đùa, khiến người ta như có cái gai sau lưng, cuồng loạn trong lòng, thường xuyên tiến thối lưỡng nan, lòng rối như tơ vò.

Triều thần nhất thời hổ thẹn, không có gì để nói: "Bệ hạ bớt giận, là chúng thần ngu muội..."

"Trẫm điên rồi chắc, nhàn rỗi tẻ nhạt nuôi thêm cả đám người trẫm không thích, còn quản trẫm, còn tiêu tiền của trẫm?" Tiêu Quân dừng một chút, liếc mấy người quỳ ở đầu sóng ngọn gió, ý vị thâm trường cười: "Hay là chư vị ái khanh muốn trẫm thay hoàng hậu, mấy tháng đổi một đợt?"

Triều thần liền chấn động.

Quan nhất phẩm dù gì cũng là người từng trải, tuy vừa sợ vừa hoảng loạn, nhưng vẫn chưa hiển lộ ở trên mặt, chỉ bị bệ hạ nhắc tỉnh, nhớ lại "việc xấu" của bệ hạ.

Cái tính của bệ hạ, người đầu cơ trong triều vô cùng nhiều, bệ hạ cũng không keo kiệt sủng ái, thật sự không ít người được lòng bệ hạ, chỉ là...

Thần tử bệ hạ sủng ái nhất, cũng chỉ kiên trì được không tới ba tháng đã bị bệ hạ vứt qua một bên, còn bị đày đến thâm sơn cùng cốc làm quan ở cái địa phương eo hẹp nào đó...

Bệ hạ muốn ném hoàng hậu tùy tiện như ném sủng thần, toi toi toi!

Khuê nữ tôn nữ ngoại tôn nữ nhà ai không phải hòn ngọc quý trên tay? Ai có thể chịu nổi tội tình kiểu này?

Phía dưới không ai lên tiếng trả lời, Tiêu Quân thay đổi tư thế lôi đình vạn quân trước đó, vẻ mặt ôn hòa nói: "Trẫm cũng không phải là người không hiểu chuyện, các ngươi đều vì trẫm, trẫm biết rõ."

Triều thần ngơ ngác, trong bụng nóng hừng hực.

"Trẫm cũng không phải cố ý khó dễ các ngươi, đã nói hết lời với các ngươi rồi, muốn trẫm lập hậu cũng không phải không được."

Triều thần dồn dập tập trung tinh thần.

"Một là tự tìm trẫm nói, trẫm thích, dĩ nhiên sẽ lập, hoặc là..."

Triều thần lỗ tai toàn bộ dựng lên.

"Hoặc là Giang Hoài Dật lập hậu." Tiêu Quân vén vạt áo long báo, tất nhiên đang thiếu kiên nhẫn muốn hạ triều: "Hắn còn lớn hơn trẫm, triều thần nhà hắn còn chưa vội các ngươi ở đây gấp cái gì?"

Triều thần nghẹn lại, nhất thời hận Giang Hoài Dật hận đến nghiến răng.

Đây không phải lần đầu tên bệ hạ lấy Giang Hoài Dật ra làm bia đỡ đạn, cũng không biết Giang Hoài Dật có cái tật xấu gì, sừng sững không lập hậu là không lập, làm bọn họ không có đủ sức ép bệ hạ.

Tiêu Quân tựa tiếu phi tiếu: "Khi nào hắn lập hậu thì trẫm có thể cân nhắc một chút, so thử xem trẫm với hắn, ai có hài tử trước."

Một đám lão thần da mặt dày tới đâu cũng phải đỏ lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.