Sau Khi Chạy Ra Khỏi Viện Tâm Thần

Chương 4: 4: 003




003 - Tên thật là Tiêu Lan, vào viện ngày 30/9/614 mắc bệnh hoang tưởng bị hại.

Suốt ngày cảm thấy có người rình mò đâu đó, sẵn lòng chạy ra xé cô thành từng mảnh, máu me đầm đìa.

Tóm lại là một người cực kỳ an phận, cửa lớn không bước, cửa nhỏ không ra.

" Ái phi, trẫm mang nhi nữ đến tham nàng này.

"

Đừng nhìn 002 trông cực kỳ đáng ghét, kỳ thực là người có nhân duyên tốt nhất trong viện tâm thần này, giọng nói của cô dường như có ma lực kỳ lạ, khiến người ta khó lòng từ chối.

Ngay cả đối với 003 Tiêu Lan cũng là như vậy.

" Nàng...!Vẫn nhớ hắn à?" Đầu óc Thu Phong Ảnh lại không bình thường, hoặc là nói không giây phút nào trở nên bình thường.

Đi đâu cũng nhớ diễn kịch, đôi khi còn suy nghĩ lung tung đến mức người khác từng nghĩ: Nếu có một ngày 002 có thể đi ra khỏi nơi này, cô ấy nhất định có thể làm biên kịch cẩu huyết lừa nước mắt của khán giả.

Thu Phong Ảnh là người duy nhất...!Hiện tại có thêm hai đứa bé, ba người là người duy nhất Tiêu Lan không kháng cự, nhưng cũng không khiến cô ấy nói chuyện.

Mặc dù đối với "ái phi bị biếm vào lãnh cung" của mình không thân thiết lắm, người ta còn không trả lời mình, nhưng Thu Phong Ảnh vẫn có thể ở trong phòng hàn huyên nửa giờ.

" Ái phi nghỉ ngơi cho khỏe.

Trẫm cùng công chúa trở về phê tấu chương.

" Nói rồi Thu Phong Ảnh nắm tay "nữ nhi" trở về phòng.

Nào ngờ chưa bước vào phòng thì đã nghe âm thanh hỗn loạn bên trong.

Hộ sĩ khuyên: " Philip đại nhân! Mau mau nhân lúc bệ hạ chưa trở về mà chạy thôi, nếu để bệ hạ thấy ngài tùy tiện vào phòng là lại bị đánh!"

Con rối loạn lưỡng cực này cực thích trêu đùa người khác, viện trưởng, hộ sĩ, bảo an, bác sĩ, thậm chí đến cả bệnh nhân đều là nạn nhân của cậu ta.

001 thì bị trói trên giường, cấm người vào, hơn nữa lúc trước trêu trọc bị ăn một cú gãy xương phải nằm trên giường 2 tháng trời, vì vậy 006 biết điều không trêu chọc 001.

003 thì quá nhút nhát, vừa gặp người liền la toáng lên bảo người ta muốn giết mình, không thể chơi cùng.

004 thì về nhà rồi, không thể chơi.

005, 005 cái tên kia mắc bệnh sạch sẽ, ban đầu đùa cũng vui vui, nhưng sau đó lại cảm thấy quá cứng nhắc, nhàm chán.

006...!006 ít khi tự đùa giỡn chính mình.

007, một đôi song sinh như hình với bóng, suốt ngài chỉ chỏ, ôm đầu hoặc là tự lẩm bẩm, ít ai vào được thế giới của cô bé, chơi không vui.

Vì vậy suy đi nghĩ lại, ngoại trừ Thẩm viện trưởng ra người thích hợp nhất để đùa giỡn không gì ngoài 002.

Lần này không biết Philip từ đâu nghe tin Thu Phong Ảnh vớt người về, vì vậy hí hửng đi phòng bệnh vác người trả lại phòng cô.

Nhưng bệnh nhân mới này...!À viện trưởng cũng cho cậu ta vào hồ sơ rùi.

008 - Tên chưa biết, bị 002 gọi là Thẩm Thần Tinh.

Vào viện ngày 26/3/619, trên người không có vết thương, mắt bị bịt kín, chưa từng giao tiếp, có dấu hiệu sợ xã giao, cảnh giác, chẩn đoán mắc chứng tự kỷ.

Không tìm ra thân phận.

Đừng nhìn Thu Phong Ảnh ngày thường cao ngạo như con khổng tước, lúc nào cũng tự xưng là hoàng thượng.

Trên thực tế cô ấy giống một cái máy điều hòa trung ương, không bất kỳ ai có thể cự tuyệt ngôn ngữ của cô ấy, trong viện tâm thần này bất kỳ ai cô cũng có thể nói chuyện - trong đó có cả 001, vì vậy sau khi 006 nhảy chân sáo đến hóng hớt, viện trưởng cho phép cậu ta mang 008 đến phòng 002 để quan sát thêm.

Hơn nữa...!Thẩm viện trưởng nhìn bàn tay mình...

Thật là vũ khí thôi miên hình người mà.

Chỉ cần cô ta nghiêm túc, bất kỳ ai đều vô thức nghe theo mệnh lệnh.

Trong lúc kiểm tra cho 008, ai nấy đều như bị mù mà lướt qua vải đen che mắt cậu ta.

Thẩm viện trưởng nhìn 006 như con khỉ kẹp 008 ( vẫn còn hôn mê) vào nách, nhảy nhót rời đi mà hơi phiền lòng.

Anh ta gãy gãy đầu, sau đó cứng đờ nhìn một nắm tóc rụng bị túm xuống...

Thẩm Đức:...

" Thu tổng.

Đại tiểu thư nhà ngài mới nhặt một "hồng nhân tâm phúc".

" Để trong lòng không còn bực bội, viện trưởng quyết định vứt phiền não cho người khác.

" Phong Ảnh? Nó muốn nhặt thì nhặt.

Viện điều dưỡng họ Thẩm của các vị không còn chỗ nuôi người hả?" Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói già nua lại có phần bực bội.

" Ngài không sợ người mới tới gây nguy hại cho Đại tiểu thư? Dù sao ngay cả mạng lưới Thẩm gia cũng không tra ra thân phận của kẻ này." Thẩm viện trưởng cố ý chuyện bé xé ra to.

" Tôi tin tưởng vào Tiểu Hắc Bạch Hoàng Tranh Lục Xích Cẩm Lý Dạ Vũ Ngân Câu Mẫu Đơn Anh Đào Bạch Mai Cúc Đồng Tiền Thái giám đại tổng...!"

" Dừng! Xin lỗi đã làm phiền ngài.

Thu tổng.

" Thẩm thái giám đại tổng quản cúp máy không chút do dự.

Đầu dây bên kia một nam nhân trạc tuổi 3 - 40, mái tóc đen nhánh, thần thái sánh láng không chút ngoài ý muốn nhìn di động bị ngắt.

Hắn cười cười, nhìn xuống những người bên dưới: "Tiểu Thương, cậu báo cáo tiếp đi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.