Sau Khi Bị Đánh Dấu, Alpha Siêu Khó Dỗ

Chương 43




Cuối cùng là Kỷ Mặc lái xe đưa Chu Điệt về trường học, hai đứa nhỏ trầm mặc ngồi ở ghế sau, dọc đường một câu cũng không nói, làm bà thấy có chút không ổn.

"Hai đứa không phải là đang xấu hổ vì lời mẹ nói đấy chứ?" Kỷ Mặc cười, "Mẹ quản quá nhiều rồi à?"

"Không có đâu ạ." Giang Vân Biên nhìn ra ngoài cửa sổ, không cảm xúc trả lời.

Chu Điệt ngồi bên cạnh nghiêng mặt đi, ngón tay nhấn nhấn trên màn hình điện thoại, ánh sáng chiếu vào đôi con ngươi sẫm màu của hắn.

Gửi tin nhắn xong, Chu Điệt mới ngẩng đầu lên: "Hứa Trạm bảo em trả lời tin nhắn cậu ta."

Giang Vân Biên lúc này mới nhớ đến cả đêm đều cùng với Chu Điệt, bèn lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn của bọn họ.

Khi đến trường học, Chu Điệt nhẹ giọng nói 'cảm ơn dì ạ', Giang Vân Biên đầu cũng không ngẩng lên mà vẫy vẫy tay với hắn.

"Là một đứa bé ngoan." Kỷ Mặc cười đưa ra kết luận.

Không biết sao nghe mẹ mình khen Chu Điệt, Giang Vân Biên lại cảm thấy hơi xấu hổ.

Sờ sờ vành tai, cậu nhàm chán ngồi chơi điện thoại, cuối cùng nhấn mở Weibo.

Có tin nhắn mới.

Cậu mở tin nhắn ra, nhìn thấy [Mèo con ngọt sữa] nhắn tin cho cậu.

Lúc trước sau khi cậu trả lời chúc mèo con [Mỗi ngày đều vui vẻ], vị O đáng yêu này trả lời lại cậu một đống lớn sticker.

Đại khái là bày tỏ rất vui khi bản thân được trả lời tin nhắn, nói vẫn luôn rất thích cậu vân vân.

Lúc trước Giang Vân Biên xem còn cảm thấy rất đáng yêu, người này phản ứng thật khoa trương.

Mà tin nhắn mới nhất là: [Có cảm giác tôi sắp thất tình rồi, buồn quá đi. Không có ai nghe tôi nói hết, nên trộm nói cho cậu đấy.]

Tin nhắn được gửi hai mươi phút trước.

Cậu do dự một lúc, trả lời một câu khá thẳng A: [Về sau sẽ càng tốt hơn.]

...

Từ trước đến nay tính cách của Giang Vân Biên không phải là kiểu dễ dàng chịu thua, huống chi cậu đã suy nghĩ kỹ là mình muốn cái gì.

Tuy Giang Vân Dĩ có đi học thêm, nhưng ngày thường ở nhà vẫn khá lười, thuộc về loại đi học một tiếng nghỉ ngơi ba mươi phút, lúc ở nhà Giang Vân Biên rảnh rỗi thường bắt cô đi làm bài tập.

Giang Vân Dĩ đau khổ: "Anh hai, anh có hiểu không, em học nghệ thuật mà!"

"Học nghệ thuật cũng phải học thêm văn hóa." Giang Vân Biên bấm thời gian cho cô, "Làm xong cuốn này rồi anh sửa đề cho em, làm đi."

Giang Vân Dĩ không lay chuyển được anh hai, rưng rưng cầm bút lên.

Ba tuần nói dài cũng không dài lắm, ngày thi cuối kỳ, buổi sáng Giang Vân Biên về trường học.

Giang Vân Dĩ tỉ mỉ chuẩn bị bánh quẩy trứng cho cậu, còn chắp tay trước ngực: "Phù hộ anh hai em thi được một trăm điểm."

Giang Vân Biên biết cô cố ý giả ngu, giơ tay gõ trán cô: "Điểm tối đa là một trăm năm mươi."

Giang Vân Dĩ lén le lưỡi.

Kỷ Mặc cười, đợi cậu chuẩn bị xong thì lái xe đưa cậu về trường.

Chu Điệt đã sớm gửi danh sách phòng thi cho cậu, nên Giang Vân Biên đi thẳng đến phòng thi.

Tam Trung sắp xếp chỗ ngồi dựa theo thành tích của bài kiểm tra lần trước, nên chỗ ngồi của Giang Vân Biên ở vị trí thứ hai của phòng đầu tiên, phía trước là Chu Điệt.

Hứa Trạm ngồi ở vị trí thứ ba, thấy cậu đến còn trêu ghẹo: "Tôi còn tưởng Giang học thần của chúng ta định chấp bọn tôi điểm môn ngữ văn luôn chứ."

Khi Giang Vân Biên cười, mặt mày rất rạng rỡ: "Loại học sinh xuất sắc như chúng tôi từ trước đến giờ đều là thắng không kiêu, bại không nản."

Nói xong, còn nhẹ nhàng chọc ghế dựa Chu Điệt trước mặt.

"Bạn học, cho mượn bút xíu được không?"

Chu Điệt lười biếng nâng mắt lên, không quay đầu lại mà lấy bút đưa cho bàn sau.

Giang Vân Biên cười nhận lấy, nhẹ giọng nói: "Dính xíu ánh sáng của học thần, để cho tôi quay về hạng nhất khối."

Người trước mặt khẽ hừ một tiếng, mang theo chút ý cười rất nhỏ.

Hứa Trạm nhìn thấy, cũng vươn tay hướng về bọn họ: "Học thần, cho tôi mượn với?"

Giang Vân Biên lấy bút trong túi đựng của mình ném ra sau: "Cậu, chỉ xứng dùng của tôi thôi."

Hứa Trạm: "..." Chó, thật sự quá chó mà.

Lúc thi không được nghỉ ngơi, ngày đầu tiên thi xong Giang Vân Biên cảm thấy không ổn lắm, về nhà làm thêm hai bộ đề, ngày hôm sau tái chiến.

Chờ tiếng chuông hết giờ làm bài của môn cuối cùng vang lên, Giang Vân Biên mới thở dài nhẹ nhõm.

Chu Điệt hơi dựa về phía sau, ánh mắt nhìn thoáng qua nửa phòng học, có người vui mừng, có người sầu lo.

"Thế nào rồi?"

"Lần này thật sự rất có tự tin." Giang Vân Biên khẽ di chuyển bút đặt trên bàn, "Chu Điệt, vị trí nhất khối của cậu khó giữ được rồi nha."

"Ừm, vậy em đã nghĩ xong là muốn cái gì chưa?"

Giang Vân Biên đón nhận ánh mắt hắn, bị hắn nhìn đến mức không được tự nhiên, trả bút lại cho hắn: "Khi nào có kết quả thi thì tôi nói cho cậu biết."

Hôm qua Kỷ Mặc đã nói với cậu bên phía tòa án có kết quả, Giang Mộ trả lại quyền nuôi nấng.

Bây giờ Giang Vân Biên và người đàn ông kia không có bất kỳ quan hệ gì, ông ta cũng hứa sẽ không đến trường quấy rầy sinh hoạt của con trai nữa.

Kỷ Mặc cho phép cậu ra ngoài chơi, với điều kiện là phải an toàn.

Mọi người tan học đều thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà nghỉ đông, Giang Vân Biên vốn định đợi Chu Điệt cùng nhau về ký túc xá, nhưng dọc đường đi có hơi nhiều ánh mắt, cậu khá xấu hổ, bèn đi về trước.

Hứa Trạm gửi tin nhắn hỏi cậu có muốn cùng nhau ra ngoài ăn cơm không, Giang Vân Biên còn chưa trả lời, cửa ký túc xá đã bị đẩy ra.

Giang Vân Biên không khống chế được lui về sau hai bước, cảm giác xấu hổ giống như đang chờ người ta về lại bị người đó phát hiện: "Cậu, cậu về rồi đấy à?"

Chu Điệt khẽ tựa vào cánh cửa, quan sát cảm xúc của cậu, chờ Giang Vân Biên đứng thẳng mới nói: "Ừm, tôi về rồi."

Từ sau khi nói rõ chuyện tình cảm, Giang Vân Biên liền phát hiện lúc hai người ở cùng một chỗ, không khí có hơi sai sai, nhất thời hoảng hốt: "Hứa Trạm hỏi cậu có muốn cùng nhau đi ăn không?"

"Bây giờ à?" Chu Điệt giơ tay nhìn đồng hồ, "Ừm, được."

Giang Vân Biên vò đầu bứt tóc, nhân lúc hắn đi dọn quần áo mới gửi tin nhắn cho Hứa Trạm: [Tôi và Chu Điệt cùng đến.]

[Hứa Trạm: ... Cmn cậu muốn ngược cẩu à?]

Giang Vân Biên đánh chữ giải thích một hồi lâu, sau đó bỗng nhiên cảm thấy không cần thiết.

[Muốn ngược cậu thì ngược đấy, không vui cũng phải chịu.]

Khi Hứa Trạm nhận được tin nhắn này, tức đến bật cười: "Loại người gì thế này, còn chưa ở bên nhau mà đã như vậy rồi!"

Trịnh Tinh Lẫm đang thu dọn hành lý bèn ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng: "Ở bên nhau gì cơ?"

"Còn có thể là ai nữa? Chú chó phòng 707 đấy." Hứa Trạm hùng hổ chọn địa điểm ăn cơm, vừa định chọn món thì nghe bạn cùng phòng hỏi.

"Hứa ca, cậu không về nhà hả?"

"Tạm thời chưa về." Hứa Trạm còn đang xem thực đơn.

"Tôi," Trịnh Tinh Lẫm do dự một hồi, "Buổi tối nhà tôi không có ai hết, tôi có thể đi ăn cơm chung với cậu không?"

"Được nha." Hứa Trạm thoải mái đồng ý, lấy cặp sách lên quay đầu nói: "Chúng ta đi trước đi, bà chủ nói quán không có nhiều chỗ, không giữ chỗ lại cho chúng ta được đâu."

Chiếm được vị trí bên cửa sổ, Hứa Trạm ngồi xuống còn thở dài: "Giang Vân Biên rất thích vị trí ở góc như này."

Bàn bốn người, Trịnh Tinh Lẫm ngồi đối diện Hứa Trạm: "Sao khoảng thời gian trước Giang ca xin nghỉ vậy?"

"Trong nhà có chút chuyện ấy mà." Hứa Trạm dường như đang cầm điện thoại trò chuyện với ai đó.

Phục vụ mang lại hai ly nước, Trịnh Tinh Lẫm uống một ngụm, đầu ngón tay lướt nhẹ theo miệng ly.

"Đúng rồi, có một em gái khóa dưới thời gian trước có đến tìm tôi hỏi chút chuyện, là liên quan đến Giang ca." Trịnh Tinh Lẫm hạ mắt xuống, "Hỏi Giang ca có người thích chưa, muốn tỏ tình với cậu ấy."

Hứa Trạm 'chậc' một tiếng: "Tuy rằng tôi biết Giang Vân Biên rất được hoan nghênh, nhưng trong khoảng thời gian này đào hoa của thằng nhóc đó cũng quá tốt rồi nhỉ?"

Trước đó là Omega, Beta cũng có, bây giờ theo đuổi cậu ấy là Enigma, vẫn là Chu Điệt đẳng cấp cao hơn.

"Em gái khóa dưới đó của cậu không quá may mắn rồi, tôi đề nghị nên bỏ cuộc đi."

Trịnh Tinh Lẫm bắt được ý chính: "Giang ca thật sự có người mình thích rồi sao?"

"Cậu ấy có thích hay không tôi không nói rõ được, nhưng mà người kia theo đuổi rất mãnh liệt." Là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

"Là người như thế nào?"

"Là..." Hứa Trạm muộn màng phát hiện xuýt chút nữa mình đã lỡ miệng nói ra, vội vàng buông điện thoại, bưng ly nước trước mặt lên uống: "Khụ, dù sao cũng là một em gái rất đáng yêu, mềm mại ngọt ngào và ân cần*."

*nguyên văn đoạn này là [咳,反正就是个很可爱的妹子,软萌香甜体贴任rua] chỗ 任rua là gì mình không hiểu, bạn nào biết thì cmt giúp mình nhé.

"Cái gì ân cần?" Giang Vân Biên đặt tay lên vai Hứa Trạm, chào hỏi Trịnh Tinh Lẫm trước rồi chọc chọc mặt Hứa Trạm, "Nói mau, cái gì đáng yêu mềm mại ngọt ngào ân cần!"

Hứa Trạm: "..."

Nói bạn trai dự bị của cậu á.

Giang Vân Biên chỉ lo giằng co cùng Hứa Trạm mà không để ý việc chia chỗ ngồi, bản năng cảm thấy Chu Điệt và Trịnh Tinh Lẫm không thân quen lắm, bèn nhường chỗ bên cạnh Hứa Trạm cho hắn.

Ánh mắt Chu Điệt hơi tối lại, nhìn Giang Vân Biên ngồi xuống, không nói gì.

"Đúng rồi Điệt ca, câu cuối cùng môn hóa đáp án giá trị nhiều hay ít vậy hả?" Hứa Trạm canh cánh trong lòng cả ngày, nhìn thấy học thần bên cạnh thì trực tiếp hỏi.

Chu Điệt nhớ lại một chút, nói một con số.

Hứa Trạm ngay lập tức tâm như tro tàn: "A—— sai rồi, lúc đầu tôi tính đúng tự dưng lại sửa lại aaa!"

Giang Vân Biên vừa mới ngồi xuống, Trịnh Tinh Lẫm đã đưa cho cậu ly nước.

Cậu ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng cười: "Cảm ơn."

Đôi mắt Trịnh Tinh Lẫm luôn nhìn cậu: "Giang ca có muốn ăn bây giờ chưa?"

Lúc này Giang Vân Biên mới nhớ ra, hỏi Hứa Trạm: "Cậu gọi món chưa? Đừng gọi món cay nha."

Hứa Trạm sửng sốt, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Chu Điệt ăn lẩu ngày hôm đó.

Lúc đó cậu ta chỉ đơn thuần cho rằng, Giang Vân Biên gọi nước canh suông cho Chu Điệt là bởi vì Chu Điệt mời khách, nên Giang Vân Biên đặc biệt chiếu cố hắn.

Giang Vân Biên nói xong lại chợt nhận ra gì đó, quay sang hỏi Trịnh Tinh Lẫm: "Cậu ăn cay được không?"

Ý cười vừa mới gợi lên của Chu Điệt vì được Giang Vân Biên đặc biệt quan tâm nhanh chóng hạ xuống, ánh mắt khẽ nâng, rơi xuống nam sinh chiếm chỗ ngồi bên cạnh Giang Vân Biên.

Lúc Trịnh Tinh Lẫm nhìn Giang Vân Biên luôn cất chứa ý cười trong mắt, ngoan ngoãn nói 'không ăn được', sau đó đối diện với ánh mắt Chu Điệt.

Chút ý cười vụn vặt kia tan thành mây khói, Trịnh Tinh Lẫm định dời ánh mắt đi, nhưng bị hơi thở dồn nén trong ngực chặn lại, cứ thế nhìn thẳng vào Chu Điệt.

Như là muốn tranh thủ cái gì đó.

"Chu Điệt." Giang Vân Biên hạ mắt nhìn thực đơn, đang thảo luận với Hứa Trạm xem nên ăn cái gì, thì khi nhìn thấy đồ ngọt bỗng bật cười.

Sau đó Trịnh Tinh Lẫm liền nhìn thấy bàn tay đang đặt trên bàn của Giang Vân Biên khẽ túm tay áo của Chu Điệt, sau lại giống như đang che giấu gì đó mà nhanh chóng rút tay về.

Sắc mặt Trịnh Tinh Lẫm trắng bệch, vội chuyển ánh mắt như đang chạy trối chết.

Hứa Trạm xem thực đơn trên điện thoại, đang rối rắm xem nên gọi món gì, hoàn toàn không để ý tới sóng to gió lớn đang kéo đến trên bàn ăn.

Chu Điệt bình tĩnh hạ mắt, nhìn món Giang Vân Biên đang xem trên điện thoại.

"Chỗ này cũng có cái này nè."

Sữa chua con thỏ.

Bỗng nhiên Chu Điệt muốn cười, bèn cười một cái, cúi đầu mở điện thoại.

Giang Vân Biên còn đợi hắn trả lời có muốn ăn hay không, điện thoại đã nhận được một tin nhắn Wechat mới.

[Chu meo meo: Lần này em cũng phải gọi cho tất cả mọi người nữa à?]

Không hiểu sao Giang Vân Biên đọc ra được chút tủi thân trong đó, như là đang trách cậu không chịu bất công.

Tai cậu lại nóng lên một cách khó hiểu, lần trước... lần trước cũng đâu phải loại quan hệ này đâu?

Hứa Trạm quyết định xong, ngẩng đầu lên: "Nào, gọi món đi, hai cậu muốn ăn cái gì?"

Trịnh Tinh Lẫm bỗng nhiên nghiêng sang bên cạnh, giọng rất nhỏ, như là chỉ hỏi Giang Vân Biên: "Có đồ ngọt gì không? Tự dưng tôi muốn ăn ngọt."

Đầu ngón tay Giang Vân Biên vừa chọn cho Chu Điệt một con thỏ hơi khựng lại, phản ứng đầu tiên là chuyển thực đơn từ đồ ngọt về món chính, sau đó lại nhận ra hành vi của mình hình như không lễ phép, lại đổi trở về.

Ánh mắt Trịnh Tinh Lẫm hơi tối xuống, vẫn nhìn chằm chằm con thỏ: "Lúc trước hình như có ăn cái này rồi, hay là..."

"Không được."

Enigma ngồi đối diện kéo khóa áo khoác xuống, dựa lưng ra sau ghế, không biết sao lại ngang ngược nói: "Không được."

Tính cách của Chu Điệt không phải là thích xen vào lựa chọn của người khác, huống hồ giọng điệu của câu này cũng không tốt, Hứa Trạm sửng sốt một chút, nháy mắt kịp hiểu ra.

Lúc trước có một lần, Giang Vân Biên tính tình cẩu thả hỏi cậu ta, Trịnh Tinh Lẫm có thích ai hay không, sau đó khi tan học lại nói lời hung dữ với Chu Điệt, nói cái gì mà "Chuyện thành thì nhớ mời tôi ăn kẹo".

Rõ ràng là không có chứng cứ đầy đủ, nhưng Hứa Trạm chính là trong khoảnh khắc ngắn ngủi này nhận ra được cái gì đó.

... Trịnh Tinh Lẫm sẽ không phải là thích Giang Vân Biên giống như Chu Điệt chứ?

"Đàn ông con trai," Giang Vân Biên giơ tay vỗ lên bả vai Trịnh Tinh Lẫm, sứt sẹo tìm cớ, "Ăn sữa chua thỏ cái gì chứ, trẻ con, không ăn."

Trịnh Tinh Lẫm theo tay cậu nhích lại gần, sau đó cười nhẹ, thuận theo cậu: "Ừm, vậy thì không ăn nữa."

Hứa Trạm cảm giác được rõ ràng không khí xung quanh vị hạng nhất khối bên cạnh mình lại giảm thêm hai phần.

Không phải chứ, thiệt hay giả vậy trời? Đây thế mà lại là một chiến trường đẫm máu* à? Giang Vân Biên hình như một chút cũng không nhận ra luôn?

*nguyên văn [修罗场] - Tu La tràng.

Giang Vân Biên đang gọi món thì Giang Vân Dĩ nhắn tin đến, cậu còn tự chụp ảnh gửi cho em gái hỏi cô có muốn ăn gì hay không, hoàn toàn không phát hiện cảm xúc của người đối diện và người ngồi bên cạnh mình.

Hứa Trạm ngồi một lúc, bỗng nhiên đứng dậy: "Vân Biên à, tôi muốn đi WC, cậu đi cùng tôi nha?"

Giang Vân Biên nhíu mày buông điện thoại xuống: "Cậu là em gái nhỏ à? Còn muốn tổ đội đi toilet?"

"Đúng rồi đó, được chưa?" Hứa Trạm trừng cậu.

Vẻ mặt Giang Vân Biên kiểu "Được rồi, cha vì sợ con nhịn hỏng, nên đi cùng con vậy", tại chỗ đứng lên.

Hai người vừa đi, ánh mắt Chu Điệt đã nhìn ra cửa sổ, không cảm thấy bầu không khí xấu hổ chút nào.

Tay Trịnh Tinh Lẫm cầm ly nước, hơi dùng sức: "Chu Điệt, người Hứa Trạm nói 'ngọt ngào, đáng yêu' kia, là cậu đúng không?"

Mặc dù Hứa Trạm đã cố gắng che giấu, nhưng có một số đáp án chỉ cần không mù đều có thể nhìn ra được.

Chắc chắn Chu Điệt đã tỏ tình với Giang Vân Biên rồi.

Chu Điệt chống cằm khẽ quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng như bị nhiễm gió đông bên ngoài cửa sổ, ánh sáng dừng ở trên mặt cũng không thấy tăng thêm chút độ ấm nào.

Trịnh Tinh Lẫm biết đây là thừa nhận.

"Cậu ấy," Rõ ràng là cố gom hết can đảm, nhưng cổ họng vẫn thắt lại khi đối diện với người trước mặt, ưu thế trời sinh về giới tính của cậu ta từng chút bị mài mòn, "Cậu ấy đồng ý với cậu sao?"

"Tò mò với em ấy, lại không dám hành động, ngược lại còn muốn hạn chế tôi?" Chu Điệt nhìn cậu ta, "Bây giờ cậu gấp cái gì?"

Đầu ngón tay đang nắm cái ly của Trịnh Tinh Lẫm trắng bệch, không nói gì.

Cậu ta thật sự... từ đầu đã ở trên cùng một vạch xuất phát với Chu Điệt.

Quán ăn không có toilet, Hứa Trạm cà Giang Vân Biên đi đến lầu hai trung tâm thương mại mới tìm thấy bản chỉ dẫn.

Toilet không quá đông người, sau khi đi cùng Hứa Trạm đến đây, Giang Vân Biên liền tựa vào cửa nghịch điện thoại, nhưng người trước mặt cứ ngượng ngùng, xoắn xít đứng im tại chỗ hơn nửa ngày.

Giang Vân Biên đợi hồi lâu: "Làm gì đó? Ai phong ấn toilet lại, không cho cậu đi à?"

Hứa Trạm lắc đầu: "Nhóc con, cậu có biết gần đây đào hoa của cậu bùng nổ lắm không?"

"... Khen Chu Điệt đến mức như vậy luôn á?"

Hứa Trạm sửng sốt: "Không phải mà, giờ trong mắt cậu chỉ có cậu ấy thôi phải không?"

Giang Vân Biên bị nói cho choáng ngợp, giữ mặt mũi: "Ai trong mắt chỉ có cậu ấy chứ, cậu có biết nói chuyện hay không vậy hả!"

"Vậy trước hết cậu nói cho tôi biết, trong thời gian cậu xin nghỉ có nhắn tin trò chuyện với Chu Điệt không hả?"

"..." Giang Vân Biên nhấp môi.

Hứa Trạm cưỡng ép: "Nói mau!"

"... Có."

"Tuần suất như nào?"

Dường như Giang Vân Biên không cần nhớ lại, sờ sờ chóp mũi: "... Mỗi ngày."

"Cậu đồng ý với cậu ấy rồi à?"

"Sao cậu giống học sinh tiểu học như vậy hả? Có phải thấy ai thích ai cũng muốn nhiều chuyện hóng hớt hay không?" Vốn dĩ Giang Vân Biên không thích nói đề tài tình yêu, càng không thích bị ép hỏi, dứt khoát giơ tay chỉ người trước mặt: "Bữa ăn hôm nay cậu thanh toán đi."

Hứa Trạm cứng người, đợi người trước mặt đi toilet mới muộn màng nhận ra: "Fuck, hôm nay vốn dĩ là tôi mời khách mà!"

Đi toilet xong, Giang Vân Biên ra cửa đi thẳng về hướng quán ăn.

"Giang Vân Biên." Phía sau có người kêu tên cậu, Giang Vân Biên nhăn mày nhỏ đến mức khó phát hiện.

Người tới là Khương Diệp.

Giống như là nhìn thấy cậu từ xa rồi chạy đến, cậu ta thở hổn hển, bên cạnh không có mấy học sinh Ninh Hạ khác.

Ánh mắt Giang Vân Biên lạnh nhạt, yên tĩnh nhìn cậu ta.

Khương Diệp hơi sợ vẻ mặt này của cậu, nhưng nhớ lại mục đích đến đây của mình, thì chấp nhận tính tình nóng nảy của cậu.

"Buổi tối ngày đó, thực xin lỗi."

Giang Vân Biên thờ ơ với lời xin lỗi của cậu ta.

Phải nói rằng từ lúc Hứa Trạm nói với cậu là Văn Lâm gọi điện cho Hứa Trạm, cậu đã dự đoán trước được tình huống này.

"Không có gì quan trọng, là tôi đánh cậu." Giang Vân Biên nhẹ nhàng, bâng quơ để lại một câu, không chấp nhận lời xin lỗi.

Khương Diệp siết chặt tay: "Tôi, tôi chỉ xin lỗi cậu, không phải thật sự... Chỉ là Văn Lâm đã giải thích với tôi chuyện lúc trước mà thôi!"

Giang Vân Biên thật sự không muốn nói với cậu ta về những rắc rối lúc trước.

Cậu đã bước ra khỏi bóng ma đó, Giang Vân Dĩ bây giờ sống cũng rất tốt, không cần những người này nhiều lần lặp đi lặp lại nhắc nhở.

Thật sự quá phiền.

Khương Diệp nhận ra cậu không để tâm, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay.

Tối hôm đó cậu ta nằm ở bệnh viện, Văn Lâm tự mình đến, không một lời giải thích dư thừa, chỉ nói với cậu ta: "Cậu hiểu lầm Giang Vân Biên, lần sau xin lỗi cậu ấy đi."

"Đừng để cho tôi biết cậu lại đi quấy rầy cuộc sống của cậu ấy."

Alpha đang cảnh cáo cậu ta dùng gương mặt tươi cười nói ra, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, nhưng lại làm sau lưng cậu ta toát ra một lớp mồ hồi lạnh.

Khương Diệp thật sự không thể hiểu nổi, vì sao năm đó Giang Vân Biên đã đánh Văn Lâm đến cỡ đó, mà người này còn muốn che chở cho cậu.

Suy nghĩ của cậu ta dừng lại, bỗng nhiên muốn đuổi theo hỏi cho ra lẽ, lại thấy một người đứng ở cửa quán ăn.

Chu Điệt đứng ở cửa, chỉ là một ánh mắt lạnh nhạt đảo qua, đã làm cho Khương Diệp không cử động được.

Lực uy hiếp so với Văn Lâm còn đáng sợ hơn nhiều.

Giang Vân Biên nhìn thấy Chu Điệt, cũng biết hắn đã phát hiện người phía sau mình.

Enigma đối với đối tượng đánh dấu của mình sẽ sinh ra du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu, Giang Vân Biên rất rõ ràng điểm này. Kết hợp với buổi tối hơn nửa tháng trước, cậu đã hoàn toàn hiểu được vì sao Chu Điệt phải ra đây.

Không muốn ở chỗ này gặp phiền phức gì, cậu giơ tay nắm lấy áo khoác của người trước mặt, không tự giác hạ thấp âm thanh.

Như có chút dỗ hắn: "Không có chuyện gì, đi vào ăn cơm đi."

Ánh mắt chu Điệt dừng ở tay cậu đang nắm áo mình, trong mắt thoảng qua chút ý cười, lại cố tình không theo ý cậu: "Không muốn vào trong."

"Làm sao vậy?" Giang Vân Biên cho rằng Khương Diệp chọc hắn khó chịu, tay phải từ nắm góc áo sửa lại đặt lên eo hắn, "Bên ngoài rất lạnh, đi vào đi."

Tay Chu Điệt lúc này chậm rãi hạ xuống, nhẹ nhàng phủ lên bàn tay đang đặt trên eo mình, thấp giọng nói: "Bên trong có người đoạt thỏ con với tôi."

Nghe cứ như là hắn bị khi dễ hoặc là bị đối xử không công bằng.

Khi Giang Vân Biên ngẩng đầu mới phát hiện, một người lớn như vậy mà giờ lại cúi đầu, thật giống như mèo con bị chủ nhân phớt lờ vậy.

Bỗng nhiên muốn xoa xoa đầu hắn.

Ý nghĩ thoáng qua, lúc Giang Vân Biên hoàn hồn lại mới nhận ra tay mình đã đưa đến trước trán Chu Điệt.

Xuýt chút nữa thôi, nguy hiểm thật.

Còn chưa chờ cậu rút tay về, Chu Điệt đã tự cọ đến, nhưng không dùng đầu, mà là dùng mặt.

Chu Điệt dựa vào lòng bàn tay cậu khẽ cọ một chút, giọng nói hơi khàn chất chứa ý cười: "Sờ sờ, an ủi một chút nhé?"

Giang Vân Biên cảm thấy mình thật hết cách rồi.

Nếu không phải ở đây nhiều người, có khả năng cậu thật sự đã...

Tùy tay sờ sờ một chút, cậu vội vàng dời mắt, vẻ mặt kiểu "Đừng hòng mê hoặc tôi" mà bước vào quán ăn.

Chu Điệt đi theo phía sau, cười nhẹ nhìn vành tai đỏ ửng của cậu.

Khi Hứa Trạm quay lại còn oán giận Giang Vân Biên không chờ mình, nhưng một ánh mắt cậu cũng không cho cậu ta.

Sau khi cơm chiều kết thúc trong trận cãi nhau ầm ĩ, Trịnh Tinh Lẫm còn phải về ký túc xá dọn đồ, nên tạm biệt trước.

Giang Vân Biên và Chu Điệt đi dạo ở quảng trường nhỏ, rõ ràng là lúc nên tách ra nhưng cả hai lại không ai nói đến chuyện phải đi.

Gió đêm có hơi lạnh, Giang Vân Biên kéo cao áo khoác: "Chu Điệt."

"Ơi?" Người bên cạnh thuận theo đáp lại, như là mèo nhỏ được gọi tên.

"Ừm thì, lúc trước cậu nói với tôi trị liệu giới đoạn ấy."

Chu Điệt lấy điện thoại ra, xem danh sách kế hoạch của bệnh viện: "Bác sĩ còn đang chuẩn bị, có lẽ khoảng hai ngày này sẽ có kết quả."

"Có thể tôi," Giang Vân Biên đứng tại chỗ, khi cúi đầu nửa khuôn mặt chôn sâu xuống cổ áo, nửa câu sau nói nhỏ đến mức khó nghe thấy, "Có thể tôi không cần cái này."

Ngón tay Chu Điệt hơi khựng lại, trong mắt toát lên sự ngạc nhiên khi phản ứng kịp cậu đang nói cái gì.

Giang Vân Biên quan sát vẻ mặt của hắn, không hiểu sao cảm thấy có hơi buồn cười.

"Cậu cho tôi mang vòng cổ pheromone, sau đó kỳ mẫn cảm cũng..." Cậu không có mặt mũi nói tiếp, "Dù sao thì là tôi cảm thấy, trước mắt như vậy cũng khá tốt rồi."

Cậu không chán ghét pheromone của Chu Điệt.

Thiếu niên đứng trước mặt cao hơn cậu nửa cái đầu, đang khẽ cúi người xuống: "Giang Vân Biên, em biết lời em nói có ý nghĩa gì không?"

"..."

"Trước mắt em không cần phản ứng giới đoạn, có nghĩa là kỳ mẫn cảm em cần tôi ở bên cạnh em, em chấp nhận đánh dấu tạm thời và pheromone của tôi, em..." Chu Điệt xấu xa dừng một chút, không thể ngăn cản ý cười cực nhỏ hiện lên cùng với sự thỏa mãn.

"Em suy xét đến việc trở thành Omega độc quyền của tôi."

Mặt Giang Vân Biên đã đỏ hơn phân nửa.

Nhưng người trước mặt lại không định dễ dàng buông tha cậu, dựa đến sát cậu hơn, hỏi: "Tôi giải thích như vậy, có đúng không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.