Sau Khi Bị Đánh Dấu, Alpha Siêu Khó Dỗ

Chương 2




Trong lớp có âm thanh xôn xao nho nhỏ của các bạn nữ. Bạn học thần bí cùng kiểu suy đoán bộ dáng yếu đuối mong manh hoàn toàn bất đồng, thân hình thon dài đỉnh bạt được đồng phục ôm trọn, bề ngoài cùng khí chất so với Alpha cao cấp còn cao hơn vài bật, nhìn kiểu gì cũng là cảnh đẹp ý vui.

...... Ai dám nói hắn nhỏ bé mong manh yếu đuối!

Chu Điệt rũ mắt, trước quét mắt nhìn cái đầu còn đang vùi trên bàn ngủ, sau đó mới chậm rì rì mà rơi vào mặt nam sinh đang nói chuyện với hắn: "Cảm ơn."

Bàn trước vội vàng lắc đầu: "Không, không cần khách sáo."

Hắn đi đến chỗ ngồi, kéo ghế ra ngồi xuống, quay mặt nhìn về phía cửa sổ.

Tin tức nội bộ của Tam Trung phát triển rất tốt, đặc biệt Weibo có tên là "Tam Trung Bồ Tát bot*", mỗi ngày đều cập nhật về những soái ca trong bán kính tám trăm dặm để học sinh giảm bớt áp lực.

*nguyên văn 三中菩萨bot

Ngay từ lúc Chu Điệt bước chân vào cổng trường, mỹ nhân giấu mặt trong đám học sinh đã đưa hắn vào bot.

Chỉ mất năm phút, Weibo đó đã bùng nổ.

Tin tức mới nhất của bản cập nhật đồng bộ là——hôm nay soái ca đã đến ban sáu, nghe nói chính là vị Chu thiếu gia thần bí.

Ban sáu a, Giang Vân Biên ở ban sáu a, Alpha đỉnh cấp lớp 12 đều ở ban sáu a!

Ai mà không muốn biết một anh chàng đẹp trai tầm cỡ thế này thì có thể xếp vào vị trí nào của hàng A.

Đối diện có rất nhiều bạn học đang vây xem, có Omega lớn mật cầm điện thoại chụp tới, bị ánh mắt Chu Điệt đảo qua, liền đỏ mặt hoảng sợ.

Chu Điệt cau mày, không lưu tình mà kéo rèm cửa lại.

Bàn trước sững sờ trong chốc lát: "Chu, bạn học Chu Điệt, có chuyện gì sao?"

Chu Điệt rũ mắt: "Bạn học đang ngủ bị phơi nắng."

Ý đồ có lệ có chút rõ ràng, bàn trước cảm thấy hơi đau răng: "Bên ngoài trời nhiều mây."

Chu Điệt từ từ ngước mắt lên.

Bàn trước răng không còn đau nữa, bàn trước thành thật.

Chu thiếu thần bí thật sự quan tâm đến bạn học mình.

Ánh mắt bồn chồn trong lớp bị tiếng chuông tan học dập tắt, điện thoại di động truyền tải thông tin nhanh chóng bị cưỡng chế thu vào trong bàn học.

Tiết học đầu tiên của lớp 12, giáo viên chủ nhiệm theo thường lệ lãi nhãi hai câu liền tươi cười: "Chắc mọi người đã phát hiện, bạn học Chu Điệt xin nghỉ học đã trở lại lớp rồi. Chu Điệt sức khỏe không tốt, lúc trước không có cùng mọi người gặp mặt. Hy vọng các bạn học sẽ hòa thuận trong năm tới."

Các bạn học trong lớp đồng loạt vỗ tay hưởng ứng, chỉ có Giang Vân Biên phá lệ đang ngủ say trên bàn.

Giáo viên chủ nhiệm Chu Điệt kéo khóe môi cười nhếch mép, nghiêm mặt đi đến bên cạnh Giang Vân Biên, dùng công văn trong tay gõ gõ lên bàn cậu.

"Bạn học Giang."

Giang Vân Biên đưa tay phất phất, ý tứ là đừng làm phiền.

Một người nào đó bên cạnh đang cố kìm lại nụ cười.

Chủ nhiệm cúi đầu nhẹ giọng: "Bị bệnh sao? Thân thể không thoải mái? Có muốn đến phòng y tế không? Thầy cho em ngồi ở bàn..."

Giang Vân Biên sợ nhất là bộ dạng dài dòng của chủ nhiệm, mang theo dấu vết trên trán ngồi dậy: "Tỉnh rồi."

Giáo viên chủ nhiệm cười đắc ý, nhéo nhéo mặt cậu: "Nhìn bộ dạng ngủ này của em, nghỉ hè sai giờ còn chưa chỉnh lại?"

Bộ dạng bị chà đạp còn chưa tỉnh ngủ của cậu làm xung quanh vang lên một trận cười nhẹ.

Giang Vân Biên rũ xuống mí mắt, mơ màng sắp ngủ mà lên tiếng, chỉ cảm thấy sau gáy hơi lạnh, không tự chủ được mà duỗi tay.

Ngay khi Chu Điệt hoàn hồn sau một hồi sững sờ, liền thấy bàn trước vén cổ áo ở sau lên, bàn tay trắng nõn thon dài sờ sờ cổ mình.

Chiếc cổ và bàn tay trắng nõn thon thả tựa như phủ lên một lớp sương dưới ánh đèn ngoài cửa sổ.

Chu Điệt ngoảnh mặt đi, không nhìn nhiều.

Trên bục giảng, chủ nhiệm đánh thức mọi người liền bắt đầu phát bài tập về nhà, bài kiểm tra được chuyển từ trước ra sau, khi chúng được chuyển đến tay Giang Vân Biên, cậu theo thói quen nhét vào trong bàn.

Bàn trước lúng túng nhìn về phía bạn học ngồi cuối cùng, thấp giọng nhắc nhở: "Chỗ của cậu có hai tờ, đưa cho người phía sau một tờ."

Giang Vân Biên lúc này mới mơ màng mà nhớ tới ma ốm đã trở lại đi học, "nha" một tiếng, lấy ra một tờ bài thi rồi quay đầu.

"Của cậu..." Giang Vân Biên đang nhập nhèm buồn ngủ bị thiêu đến tỉnh, cậu đè mạnh xuống bài thi: "Con mẹ nó là cậu!?"

Chu Điệt tựa lưng không chút cảm xúc chuẩn bị cầm lấy tờ giấy, nhưng ánh mắt trở nên sắc bén khi nhìn rõ người trước mặt.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm nháy mắt bao trùm toàn bộ lớp học.

Lần này tay phải không còn cảm giác tê dại, Giang Vân Biên như bị người nào đó kích động, nháy mắt túm lấy cổ áo Chu Điệt.

Sau đó, có một nữ sinh hét lên: "Thầy ơi! Chu Điệt đánh nhau với Giang Vân Biên."

Trong mười phút của tiết học đầu tiên, Chu Điệt và Giang Vân Biên được đưa đến phòng giáo viên.

Môi Chu Điệt bị rách, được đưa đến phòng y tế trường để xử lý miệng vết thương. Khóe môi Giang Vân Biên cũng bị rách, lại ăn một đống dạy bảo.

Chủ nhiệm tức giận không nhẹ: "Tại sao lại đánh bạn học?"

Giang Vân Biên nghiến răng, phun ra ba chữ: "Tính khí rời giường.*"

*nguyên văn 起床气 nghĩa là sự cáu kỉnh, tức giận không thể giải thích được khi vừa thức dậy.

"Đừng nói nhảm." Chủ nhiệm tức giận đến mức thở phì phò hồi lâu: "Tôi có thể không biết tính tình em như thế nào sao? Không có lý do có thể động thủ với người khác?"

Giang Vân Biên trong lòng nói, xác thực là có lý do, còn không nhỏ.

"Nếu không phải lát nữa em còn đi phát biểu, tôi nhất định sẽ dạy dỗ em nửa giờ." Chủ nhiệm mắt nhìn đồng hồ: "Bây giờ đến lễ đường, trễ chút tôi lại tìm em tính sổ."

Trong giờ thể dục, lễ khai giảng bị dời đến đại lễ đường được tổ chức đúng giờ. Giang Vân Biên xách túi đi xuống cầu thang. Khi đi ngang qua lầu hai, cậu nhìn thấy Chu Điệt ở trong phòng y tế đối diện.

Vị thiếu gia với khóe môi bị rách đang dựa vào ghế sô pha trong phòng y tế trường học, hai mắt lãnh đạm híp lại không quan tâm bên ngoài cửa sổ, hoàn toàn không có một chút bộ dáng như vừa mới cùng cậu đánh nhau.

Giáo viên chủ nhiệm và giáo viên bộ môn đều cùng nhau vây quanh cậu ta, người biết trên miệng cậu ta rách một miếng da, người không biết thì nghĩ rằng cậu ta rớt một miếng thịt.

Giang Vân Biên lại nghĩ đến ngày hôm qua.

Sau khi hoàn thành công việc bán thời gian, cậu vội vàng về nhà để gặp Giang Vân Dĩ, kết quả gặp phải kẻ cuồng theo dõi, sau đó còn đụng phải vị thiếu gia này. Cái nhìn độc đoán khi đó làm Giang Vân Biên nhớ tới liền ngứa răng.

Lễ khai giảng lập tức bắt đầu, học sinh xếp hàng dài, chuẩn bị bước vào năm thứ nhất, thứ hai và thứ ba trung học phổ thông.

Hiệu trưởng tươi cười đọc diễn văn khai giảng, sau đó là đại diện giáo viên và học sinh các khối lớp.

"Cuối cùng, mời đại diện học sinh năm ba, Giang Vân Biên."

Khi đến lượt cậu, tiếng vỗ tay đặc biệt vang dội, nơi nào đó trong góc còn có âm thanh tùy tiện huýt sáo, các giáo viên chủ nhiệm nhíu mày nhìn xung quanh.

Giang Vân Biên trước sau như một không có mang bản thảo, hiệu trưởng đen mặt nhìn.

Cố tình đại biểu Giang lại là đệ nhất lớp lôi đả bất động, nên muốn loại bỏ tư cách phát biểu của cậu chỉ vì tác phong tùy tiện thì thật không công bằng. Hơn nữa, Giang Vân Biên nổi danh trong đám học sinh vẫn được giáo viên biết đến, tuy nói đứa bé này bị điên, nhưng tác động tích cực mà nó mang lại nhiều hơn so với mặt tiêu cực.

Khi bước lên khán đài, ánh mắt u ám của Giang Vân Biên dán chặt vào vóc dáng cao lớn của người vừa được bổ sung vào hàng cuối cùng ban sáu.

Không phải cậu muốn nhìn, là tỷ lệ của Chu Điệt này quá tốt, chiều cao nổi bật, ngoại hình bắt mắt, đứng giữa đám đông rõ ràng là hạc trong bầy gà.

Chu Điệt khẽ ngẩng đầu, liền đối diện ánh mắt quỷ dị của Giang Vân Biên, thời điểm tầm mắt giao nhau liền phát ra tia lửa xẹt xẹt.

Cơn giận kìm nén của Giang Vân Biên từ từ tăng lên, khi nói chuyện khóe môi vẫn còn đau nhức.

Giang Vân Biên nghiêng đầu, mặt các học sinh phía dưới đều căng thẳng, dáng đứng thẳng tắp đến cứng đờ. Cậu nhìn Chu Điệt cười nửa miệng mà nói vào micro.

Cậu nói: "Đừng chọc tức tôi."

Câu nói không rõ ràng "Đừng chọc tức tôi" của Giang Vân Biên một lần nữa làm nổ tung diễn đàn, đem những bài đăng lấp liếm về Chu Điệt bị bỏ quên. Fanboy fangirl phản chiến tới lại phản chiến đi, ở trên diễn đàn ngao ngao gào thét, sôi nổi tỏ vẻ không hổ là giáo thảo Alpha của Tam Trung, vừa điên cuồng lại kiêu ngạo, ai mẹ nó dám ở trường hợp này, thời điểm này mà nói ra lời như vậy!

Thật quá đẹp trai!

Kết quả là Giang Vân Biên vì chính mình nhất thời ngông cuồng mà lãnh bản kiểm điểm ba nghìn chữ, trước tiết ngữ văn ngày mai nộp.

Khi Giang Vân Biên bước ra khỏi khán phòng với khuôn mặt đen như mực, cậu nhận được một tin nhắn: [Chiều nay có thể ra ngoài không? Buổi tối làm việc.]

Giang Vân Biên suy nghĩ một lát, cảm thấy bây giờ về phòng học cũng là giằng co, chi bằng để cho vị thiếu gia kia yên lặng một mình.

Sau khi trở về, cậu đi vòng qua tòa nhà dạy học, thuận tay biên cái giấy xin nghỉ với lý do là đau bụng để gửi cho giáo viên chủ nhiệm.

Tấm lưới chống trộm ở bức tường phía sau phòng thiết bị sân thể dục đã bị hỏng một đoạn thời gian, cậu thường xuyên từ chỗ đó chuồn ra, nhân tiện dọa một hai đôi tiểu tình nhân đang hẹn hò.

Nhưng khi người ta xui xẻo nhất, thì tất cả những điều xui xẻo đều diễn ra thành đôi. Nếu để cho Giang Vân Biên biết người hẹn hò ở đây giờ này là Chu Điệt, có đánh gãy chân cậu cũng không tới.

Giang Vân Biên vừa đưa tay đỡ tường vừa giẫm lên liền nghe thấy âm thanh làm hắn ngứa răng của Chu Điệt.

Dường như đang nói chuyện gì đó, giọng ép đến rất thấp, nhưng muốn trầm không trầm, muốn cao không cao vừa nghe liền biết đó là hắn.

Bên cạnh còn có một giọng nữ: "Tôi không rõ ràng cho lắm, ông của cậu..."

Rắc.

Giang Vân Biên giẫm lên một cành cây khô, cắt ngang lời thì thầm của người khác.

"Vị hôn thê" tin đồn Từ Chiêu Nhược vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu.

Rốt cuộc tin tức đương nhiệm giáo thảo cùng tân nhiệm giáo thảo đánh nhau hư hư thực thực, không đầy một buổi lễ khai giảng liền được truyền khắp nơi.

Cô nhìn chằm chằm miệng vết thương giống nhau trên khóe môi Giang Vân Biên, giảm bớt không khí nói: "Trời ạ, Giang ca, sao ngày đầu tiên đi học mà mất hình tượng vậy?"

Giang Vân Biên: "..."

Cậu giương mắt, thiếu gia đắc giá đang đứng ở cửa phòng thiết bị, từ trên cao nhìn xuống hoàn toàn không giống như là đến đây "làm chuyện xấu".

Từ Chiêu Nhược nhận ra Giang Vân Biên muốn làm gì, chớp chớp mắt: "Theo quy định, có phải tôi nên nhắc nhở cậu không được trốn học?"

Giang Vân Biên lúc này mới nhớ ra cô là hội trưởng hội học sinh.

Cậu khẽ nhướng mày cười.

Từ Chiêu Nhược không tự chủ được lùi lại một bước, cảm thấy nụ cười của cậu có chút không có ý tốt.

"Tất cả mọi người đều không phải là học sinh ngoan, đừng nhắc đến nội quy." Cậu ân cần nhắc nhở: "Chủ tịch, bạn trai cô?"

Từ Chiêu Nhược cười cười: "... Không phải."

Chu Điệt bỏ ngoài tai những lời nói đùa đầy ẩn ý của cô, dư quang dừng lại trên người Giang Vân Biên.

Người nọ liếc nhìn mình đầy chế nhạo: "Chậc chậc, cậu sợ cái gì, tôi cũng sẽ không nói với giáo viên."

Chu Điệt vô thức đưa đầu lưỡi chạm vào vết thương nơi khóe môi dưới, như thể vừa liếm một miếng kẹo lạnh.

Quá nhỏ bé, nên nó sẽ tan chảy trước khi nếm được mùi vị.

Khi hắn muốn lên tiếng, Giang Vân Biên đã đi một quãng khá xa.

"Đệ nhất lớp của các cậu, thật điên rồ." Chu Điệt từ túi áo lấy ra một hộp kẹo bạc hà, thong thả ung dung mà lột ra giấy gói kẹo.

Chu Điệt thích hương vị này, Từ Chiêu Nhược chớp mắt, tựa như mật báo mà nhỏ giọng: "Chu ca, tuy rằng không thích hợp, nhưng mà tôi muốn nhắc nhở cậu một chút, tin tức tố của đệ nhất lớp chúng ta, là mùi bạc hà."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.