Sa Điêu Lốp Xe Dự Phòng Online Sửa Mệnh

Chương 1: Xuyên thư




Tác giả: Xuân Phong Dao

Editor: Nấm nhà trồng

#Chưa_beta #12/03/2024

- --------------

Đầu đau như búa bổ, khó chịu gấp mười lần đau đầu do say rượu.

Rầm.

Tiếng đập cửa vang lên cực kỳ khó chịu.

"Ồn quá....." Thanh niên khẽ hé đôi môi khô khốc, miễn cưỡng lắm mới phát ra được vài tiếng.

Rầm Rầm.

Tiếng đập cửa lại vang lên hai lần, sau đó cửa liền bị mở ra.

Gió lạnh theo cửa mở mà ùa vào, cuối cùng cũng làm thanh niên tỉnh táo hơn chút. Cậu chống thân mình ngồi dậy, một phần áo rũ xuống theo động tác kia.

Bộ đồ bằng tơ lụa cao cấp, màu sắc đỏ tươi làm da trông trắng hơn hẳn một tone.

Thanh niên choáng váng.

Cậu đó giờ chưa bao giờ mặc những màu sắc lố như thế này.

Tiếp tục quan sát xuống, sắc mặt cậu càng ngày càng khó nhìn. Chân trần, cổ áo mở rộng, trên cổ chân còn đang quấn một sợi tơ hồng.

Tui là đâu, đây là ai, chuyện gì đang xảy ra dị?

Ba giây say, thanh niên tự hỏi tự trả lời trong hốt hoảng. Tui tên Lâm Tân Độ, tui hình như đang ở trong một ngôi nhà bự ơi là bự, tui.... tui nhìn râm quá.

Đối diện có một chiếc gương viền vàng, cái bộ dáng hiện tại của cậu dùng từ râm là còn nhẹ chán.

Một giọng nói đầy vẻ không vui phát ra: "Cách trang điểm này của ngài mà để tiên sinh nhìn thấy sẽ không vui."

Câu nói vẫn dùng kính ngữ, nhưng từ "ngài" lại bao phủ toàn trào phúng và giễu cợt.

Lâm Tân Độ nhìn qua, người vừa nói chuyện mặc một bộ vest chỉn chu, tóc tai đã được vuốt keo không chút cẩu thả. Ông ta ước chừng 40 tuổi, tóc đã hơi bạc, hoàn toàn là nguyên mẫu của người quản gia.

Không để cậu có thời gian phản ứng, quản gia vẫy tay, một đoàn người lập tức rồng rắn tiến vào. Người đi đầu tiên đặt một chiếc cân trước mặt Lâm Tân Độ, hai người ở giữa một trái một phải giúp cậu chỉnh sửa móng tay, nhà tạo mẫu tóc đi cuối đang chờ để làm tóc.

Mọi thứ đều cực kỳ quái dị, Lâm Tân Độ cắn đầu lưỡi, dùng đau đớn để duy trì tỉnh táo.

Cậu không định hành động thiếu suy nghĩ, cứ im lặng mà quan sát tình huống hiện tại.

Lát sau, quản gia nghiêm mặt nói: "Lên cân...."

Hai người vừa cắt móng tay cho Lâm Tân Độ liền thuận thế túm cậu kéo lên cân.

Quản gia hạ mắt nhìn xuống cân, giọng điệu có chút lê thê: "Tăng 750gr*."

*Raw là 1 cân rưỡi. Cứ 1 cân TQ là 500gr bên VN. Tôi quy thành gr hết cho mọi người dễ hình dung

Người kế bên nhanh chóng ghi lại số liệu.

Lâm Tân Độ giật giật khóe miệng, đang bán thịt ở chợ hay gì?

Kiểm tra định kỳ xong, quản gia liền nói: "Để giúp ngài có thể mau chóng giảm xuống cân nặng tiêu chuẩn, hai ngày này ngài chỉ có thể ăn bột dinh dưỡng và uống smoothie thay cơm."

Quản gia nhấn mạnh hai chữ "thay cơm", giống như đang ám chỉ gì đó

Không cần ăn nhiều cơm, không cần làm những chuyện dư thừa.

Tên ngu ngốc này lúc trước còn muốn dùng tiền mua chuộc gã để giám sát hoạt động của tiên sinh, thực sự ngu xuẩn đến không còn lời nào để nói.

Nói xong, quản gia lập tức dẫn người rời khỏi phòng, như thể không khí trong phòng có virus truyền nhiễm nào đó.

"Cái quỷ gì đang diễn ra vậy?" Người tan hết, Lâm Tân Độ cũng không che giấu nỗi hoang mang trong mắt.

[Hệ thống mã số 40, sẵn sàng vì ngài phục vụ.]

Lâm Tân Độ giật mình lui về sau.

Có quỷ thiệt kìa!

[Không phải quỷ, là số 40, mà này không quan trọng. Chúc mừng cậu vui vẻ trùng sinh x 1.]

[Bổn hệ thống thuộc Cộng đồng vận mệnh chung, còn được gọi là hệ thống sửa mệnh.]

[Hệ thống số 40, cùng ngài nắm tay, online sửa mệnh.]

Thanh âm máy móc lạnh băng tuôn ra một đống lớn thông tin, Lâm Tân Độ miễn cưỡng rõ ràng được vài điều, bắt đầu tổng kết lại:

Cậu xuyên vào một cuốn sách tên là "Ánh trăng phía cuối chân trời", sách chủ yếu là về việc mấy tên đàn ông đúm nhau giành trai.

Đất diễn của bạch nguyệt quang rất ít, mở đầu cũng chỉ có vài dòng ngoài ý muốn "qua đời", đến tận cuối mới xuất hiện lại.

Tag máu chó không phải để trưng cho đẹp, nhân vật phụ chiếm gần ⅔ những cảnh "máu chó" đó.

Suất diễn của bạch nguyệt quang nằm ở giai đoạn sau truyện, còn giai đoạn đầu là về nam chính vẫn luôn tìm kiếm thế thân của bạch nguyệt quang, nói dễ nghe chút là an ủi nỗi đau lòng, trong số đó có Lâm Tân Độ là có khí chất giống với bạch nguyệt quang nhất.

Thiết lập của cậu ta trong sách cũng rất rõ ràng....

Nhân vật phụ ác độc, núp sau nam chính cáo mượn oai hùm, nâng người giàu sang đạp kẻ nghèo hèn, sau đó cấu kết với nam hai ăn cắp tư liệu trong thư phòng của nam chính. Cuối cùng đạt được thành tựu "Thi trầm hải".

Theo như ý hệ thống, ngày nguyên chủ chuyển đến biệt thự của nam chính thì vừa ngay lúc nam chính đi công tác, còn chưa kịp lên sàn đã chết bất đắc kỳ tử. Nhiệm vụ của Lâm Tân Độ là tiếp nhận vai diễn, hoàn thành cốt truyện.

Trước khi xuyên vào đây, cậu đã làm người thực vật nằm mấy năm trong bệnh viện, hệ thống hứa rằng chỉ cần cậu diễn tròn vai là có thể được tái sinh.

Nếu có thể được sống thì chẳng ai lại đi chọn cái chết, sau khi qua cơn chấn động, Lâm Tân Độ dò hỏi: "Yêu cầu cụ thể là gì?"

[Nguyên chủ chết đột ngột.]

[Cậu cần phải thu thập mớ hỗn độn mà cậu ta lưu lại, đóng vai một lốp xe dự phòng hoàn mỹ.]

[Hơn nữa, cậu cũng phải thay đổi cả vận mệnh của nam chính và các nam phụ.]

Lâm Tân Độ cự tuyệt không chút do dự: "Tui chọn cái chết."

Hệ thống 40 vẫn bình tĩnh nói: [Đừng quyết định vội vàng như vậy, đầu tiên chúng ta tâm sự một chút về làm lốp xe dự phòng, nó dễ làm cực luôn.]

"Ví dụ?"

[Chủ yếu ba việc nhỏ, hầu ăn, hầu uống, hầu ngủ.]

...Cảm ơn đã mời, bái bai.

Lâm Tân Độ lại nằm vật ra giường, bộ áo ngủ lòe loẹt tạo thành vô số nếp uốn, nhìn như đóa mẫu đơn đang nở rộ. Cậu chuẩn bị nằm yên chờ chết.

Hệ thống cũng không khuyên bảo nữa.

Căn phòng trở nên yên tĩnh.

Hai tiếng sau, trời cũng đã xế chiều.

Chất lượng giấc ngủ cực kỳ cao, làm người thực vật suốt mấy năm Lâm Tân Độ phát hiện bản thân ngủ cực kỳ giỏi. Một loạt sự kiện kỳ lạ xảy ra nào là xuyên thư nào là hệ thống, vậy mà cậu vẫn có thể an giấc ngủ mất tiêu.

Bức màn không biết bị ai kéo lại.

Hệ thống 40: [Tôi kéo.]

Lâm Tân Độ thầm nghĩ, thứ này hình như còn có khả năng khống chế đồ vật.

Nhưng mà cũng khá chu đáo, còn biết kéo màn che nắng.

Nắng?

Lâm Tân Độ đột nhiên ý thức được gì đó, màn đều đã kéo lại rồi, sao trong phòng vẫn còn ánh sáng mờ mờ.

Nghiêng đầu nhìn qua, laptop ở tủ đầu giường không biết đã được mở từ khi nào.

Hơn nữa còn đang trong trạng thái video call.

Đầu bên kia của video cũng là một căn phòng rất xa hoa, chỉ là từ cách bố trí thì có vẻ không giống cách trang trí nhà cửa thông thường mà giống như phong cách bài trí của khách sạn hơn.

Có kéo rèm thì cũng không thể nào tối tăm và u ám như vậy, Lâm Tân Độ từ đó đoán mình và đầu kia cuộc gọi có chênh lệch múi giờ.

Mớ suy nghĩ hỗn loạn chạy trong đầu cậu cỡ hai tới ba giây, ngay khi Lâm Tân Độ chuẩn bị chải vuốt lại suy nghĩ của mình kỹ càng hơn thì đột nhiên nghe thấy một tiếng răng rắc.

Cửa phòng tắm ở đầu bên kia video mở, một người đàn ông có vóc dáng cao lớn bước ra.

Tóc đối phương vẫn còn nhỏ nước, khăn lông trắng muốt tùy ý vắt ngang cổ, nhìn có vẻ là vừa tắm rửa xong.

Thân thể hắn hình như không tốt, nước da hơi nhợt nhạt.

Không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, ánh mắt hai người va phải nhau.

Lâm Tân Độ:!!!

Cậu đứng bật dậy muốn đóng laptop lại, kết quả vì sốt ruột quá mà trẹo cả cổ.

Cậu đau đến mức kêu thành tiếng, cái tay vốn đang định đóng laptop tức thì rụt lại ôm cổ kín bưng.

"Shhhhh..." Lâm Tân Độ đè lại cổ, đau đến mức mí mắt giật giật.

Gió đêm theo cửa sổ thổi vào, người bên kia video ho khan hai tiếng, nhưng ánh mắt lại mười phần lạnh lẽo sắc bén, nhìn đến người đối diện đều chẳng dám nhìn lại.

"Cậu là ai?" Hắn hỏi.

Hắn từ nãy vẫn đang dùng máy tính làm việc, bởi vì mấy đêm liền không thể ngủ được giấc nào tử tế nên quyết định đi tắm một cái thả lỏng. Nhưng đợi đến lúc tắm xong ra ngoài lại thấy màn hình máy tính đang trong cuộc gọi video.

Lâm Tân Độ càng không hiểu chuyện gì, nhưng cậu vẫn nhấp chặt môi, không để lộ cảm xúc nghi hoặc của bản thân ra tới.

Lâm Tân Độ biết là đáp án rất nhanh sẽ xuất hiện.

Y như rằng, đầu sỏ gây tội lên tiếng.

Hệ thống 40: [Tôi hack vào máy tính của nam chính.]

[Là một lốp xe dự phòng, cậu phải tích cực hoàn thành "ba việc nhỏ" kia.]

[Hầu ngủ online sao mà không được tính là hầu ngủ chứ?]

Chủ yếu là xây dựng tình đồng chí!

Dù sao chỉ cần dỗ người ta đi ngủ, sau đó trông một bên là được.

Lâm Tân Độ có chút không khống chế được biểu tình, quát khẽ trong đầu: "Xin hỏi là cậu định thuyết phục người ta phối hợp hầu ngủ online kiểu gì hả?"

Hệ thống 40 trả lời một cách vô nhân tính: [Nam chính chắc chắn là sẽ từ chối rồi, sau đó tăng độ chán ghét đối với cậu.]

[Nhưng việc hắn từ chối cùng việc cậu bỏ gánh không làm hoàn toàn khác nhau, ít nhất cậu phải làm việc mà nam phụ độc ác cần làm, đây là một bước tiến nhỏ trong con đường làm nhiệm vụ thế thân của cậu ó.]

Nhiệm vụ?

Lâm Tân Độ xem nhẹ từ này, cậu ngạc nhiên vì hệ thống hình như đang giúp cậunh lách luật.

"Từ từ, cậu xác định đây là nam chính hả?"

Nam chính nhìn thấy cậu chắc chắn sẽ không hỏi ra câu "Cậu là ai?"

Hơn nữa....

Lâm Tân Độ quét mắt nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới, dung mạo lạnh lùng, ngũ quan sắc bén, thân thể tuy hơi suy nhược nhưng mặt mày đều lộ ra sự khôn khéo.

Tướng mạo và khí chất ít nhiều cũng sẽ liên quan đến tính cách của một người.

Người bình thường mà gặp chuyện như thế này vào đêm khuya thì tuyệt đối sẽ sợ hãi, nhưng người đàn ông này lại chỉ hơi nhíu mày.

Mắc dù chỉ đối mặt trong khoảng thời gian ngắn nhưng Lâm Tân Độ có thể chắc chắn, đây là một kẻ có thể bình tĩnh tới mức biến thái.

Một người như vậy sao có thể làm ra chuyện tìm thế thân, thậm chí còn để quản gia đối xử với cậu như một cành hoa, tùy ý cắt chỉnh theo số đo của bạch nguyệt quang?

Hệ thống 40 vô cảm nói: [Không xác định, thường thì sinh vật trước mặt tôi đều như một đám mây năng lượng đã bị mosaic, chỉ nhìn được từng khối màu sắc rực rỡ thôi, đây là người có năng lượng mạnh nhất mà tôi dò được trên mạng.]

Lâm Tân Độ nghe vậy liền nhướng mày, ít nhất thì cũng đảm bảo được độ riêng tư.

Cậu cũng là người, vậy trong mắt hệ thống cũng chỉ là một mảng màu sắc.

Lâm Tân Độ có thể nghĩ đến thì tất nhiên hệ thống 40 cũng nghĩ đến được.

[Nam chính sẽ không vì một cơn gió lạnh thổi qua đã ho khan, hắn hẳn là phải mạnh đến mức có thể vật nhau với trâu.]

Theo như lý thuyết thông thường, năng lượng nam chính phải mạnh nhất, chỉ là thế giới này hiện tại đang có vấn đề, bug là điều không tránh được.

Hệ thống kịp thời sửa lỗi, lựa chọn phương pháp 'thà giết nhầm còn hơn bỏ sót': [Phòng kế bên cũng có nguồn năng lượng tương đương với người này, hay là cậu nghĩ cách ngủ cùng anh ta đi.]

Năng lượng mà nam chính sở hữu khẳng định nằm trong top xuất sắc, cái này không đúng thì sẽ là cái kia.

"...."

Hầu sai người? Vậy hầu lại.

Có chút đạo đức công việc hay tính chuyên nghiệp nào không?

Cạch.

Tách Tách.

Tiếng chụp ảnh cắt ngang cuộc trò chuyện của Lâm Tân Độ cùng hệ thống, người đàn ông bên kia mặt không chút biểu cảm, cầm di động hướng về màn hình chụp vài tấm hình.

Mắt thấy bước tiếp theo có khả năng là mang theo chứng cứ báo cảnh sát, Lâm Tân Độ vội vàng nói: "Thật ra tôi... Tôi tới phỏng vấn."

Một câu thành công hấp dẫn lực chú ý.

Khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông nọ hiện ra chút huyết sắc, ngừng động tác trên tay: "Phỏng vấn?"

Lâm Tân Độ mỉm cười: "Đúng vậy! Tôi chỉ muốn thế hiện một vài kỹ năng của bản thân, hiện tại công việc không dễ kiếm mà nên tôi mới định chơi lớn một chút xem thế nào. Tôi coi tin tức thấy có người nhờ kỹ năng hack mà được tuyển dụng...."

Cậu nói một cách ngập ngừng, biểu hiện như một sinh viên mới bước ra đời vẫn còn ngây ngô, nói tới mức làm người kia thấy phiền.

Cũng có điểm lợi, ít nhất người nọ đã chuyển lực chú ý từ báo cảnh sát sang tên này quá ồn, ngay khi Lâm Tân Độ hỏi hắn có thể tuyển dụng cậu không, người nọ trực tiếp đóng máy tính.

Hắn không thích những kẻ hay tỏ ra mình thông minh, đặc biệt là những kẻ vô nghĩa thích tỏ ra mình thông minh.

Căn phòng một lần nữa yên tĩnh trở lại.

HÍt một hơi thật sâu, Lâm Tân Độ hồi phục tinh thần, nghiến răng ken két: "Cậu thiếu chút nữa đưa tôi thẳng tiến cục cảnh sát rồi."

Hệ thống 40 bình tĩnh: [Tôi đang cố ngăn cậu đi chịu chết thôi.]

Lâm Tân Độ: "Không có tự do còn không bằng chết."

Hệ thống 40 kêu một tiếng, giả vờ như không nghe hiểu tiếng người, qua tay liền ném cho cậu một bản kế hoạch làm việc chi tiết—

8 giờ sáng mỗi ngày, yêu cầu lốp xe dự phòng chuẩn bị sẵn sàng.

Đối với các yêu cầu vô lý của nam chính, vui lòng đáp ứng toàn bộ;

Đối với các yêu cầu không có khả năng hoàn thành, cũng không được trở mặt từ chối;

Dù cho trời mưa hay nắng, hay đang đau bệnh, cũng không được nghỉ việc;

Trước khi hết tháng, vui lòng hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ người mới: Tiến hành 6 tiếng hầu ngủ.]

Hệ thống đột nhiên "bíp" một cái, sau đó đổi một cách dùng từ văn minh hơn: [Trước khi hết tháng, vui lòng hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ người mới: Làm bạn đồng hành một lần, bao gồm cả thời gian đồng hành online, tổng thời gian không dưới 6 tiếng.]

[Trừng phạt khi thất bại: Tử vong.]

"Tôi lại không phải ngọn nến, cứ cho đi rồi nhận lại, tình nguyện thiêu đốt bản thân thắp sáng người khác." Lâm Tân Độ ngáp một cái, tiếp tục nằm liệt trên giường sống chết mặc bây: "Cái hợp đồng nô lệ như này, có chết tôi cũng không làm."

Hệ thống 40 vẫn không để ý tới ý kiến của cậu, cứ lo nói phần của mình: [Tiền lương mỗi tháng là 3 vạn (~103 triệu VND), nhiệm vụ hoàn thành được thêm tiền thưởng, nhiệm vụ tay mới lần này được thưởng 10 vạn (~350 triệu VND)....]

Bao nhiêu cơ?

Lâm Tân Độ sống lại sau cơn hấp hối, bởi vì động tác mạnh quá mà eo còn trật một chút.

Hệ thống 40 lại lặp lại một lần.

Lâm Tân Độ thay đổi thái độ khinh thường trước đó, thiên ngôn vạn ngữ muốn thốt ra, cuối cùng hội tụ thành một chữ.

"Làm!"

Hệ thống vốn dĩ vẫn chưa nói xong về lương thưởng phúc lợi, thấy thái độ Lâm Tân Độ xoay một phát 180°, nó hiếm thấy giật mình một cái: [Vừa nãy cậu còn nói chết cũng không làm mà?]

Ai ngờ được Lâm Tân Độ lật mặt hơn lật bánh tráng, thái độ vô cùng đoan chính: "Cậu nghe lầm rồi, tôi nói là chết cũng phải làm."

- -----------------------

Bình luận trên Tấn Giang

"Chết cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ của đồng tiền, đây là trung bình con dân của xã hội đương thời đúng không? Há há!"

"Nói thiệt chứ với mức lương thế này thì công việc dễ dàng vê lờ!"

"Tui cũng biết làm, sao mấy cái chuyện tốt lành này không bao giờ tìm tới tui hết dạ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.