RUNG ĐỘNG NƠI GÓC TỐI

Chương 2: Phần 3




7.

Tôi tự an ủi bản thân, không sao đâu, nếu mình không có chăm chỉ, thì vẫn còn hai điều nữa cơ mà: nhẹ nhàng và tốt bụng.

Chỉ cần tôi luôn giữ được bình tĩnh, không phát cáu, tôi chính là người con gái nhẹ nhàng và tốt bụng.

Nhưng mà không ngờ, trong những ngày tôi bận rộn chạy deadline bản thảo, tầng trền bắt đầu sửa nhà.

Buổi sáng sửa, trưa sửa, ngay cả đến đêm rồi vẫn còn sửa.

Tôi cảm giác trong đầu chỉ toàn tiếng khoan ù ù ù ù.

Không viết nổi bản thảo, tôi sẽ đi combat với antifan của Cố Nhất.

Có vẻ như lần này Cố Nhất thực sự nổi rồi, thế mà đã có người bắt đầu bôi đen anh ấy.

Sau khi combat xong, tôi để lại một câu: “Cố Nhất ngoại trừ da đen, thì không có vết đen nào khác!”

Sau đó tôi đặt máy tính bảng xuống, xắn tay áo lên, nhân lúc Khương Thần đang chuẩn bị cơm trưa ở phòng bếp, hùng hùng hổ hổ lên tầng.

Tôi gõ mạnh vào cửa.

Cánh cửa mở ra, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ xuất hiện.

Tôi mang tất cả những suy nghĩ đã được soạn sẵn từ trước nói một lượt.

Người đàn ông vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Nhà của tao, tao thích sửa thì sửa.”

Tôi cũng gấp: “Anh có suy nghĩ cho các hộ gia đình quanh đây không?”

Người đàn ông đưa tay đẩy tôi: “Đi đi! Vì cô là con gái, ông đây không thèm so đo với cô.”

“Tôi nói…”

Tôi lảo đảo lùi lại, chưa nói xong đã cảm thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp.

Mùi bạc hà thơm mát quanh quẩn chóp mũi.

Sau khi nhìn thấy người tới, tôi vội vàng nuốt những lời định nói xuống.

Người đàn ông nhìn thấy Khương Thần, vẻ mặt không còn lớn lối như vừa nãy, muốn đóng cửa lại.

Nhưng Khương Thần chuẩn xác chống tay lên cửa, ngăn cản động tác của ông ta.

Ông ta dùng sức, cửa không hề động đậy một chút nào.

Tôi đứng sang một bên, ngơ ngác nhìn Khương Thần đang tràn đầy áp bức.

Tôi đã gặp qua dáng vẻ mơ màng của cậu ta, những nụ cười yếu ớt hay hành xử dịu dàng, tinh tế.

Nhưng chưa bao giờ tôi thấy cậu ta trông hung dữ như vậy.

Ánh mắt lạnh thấu xương, nhếch môi, thời điểm nhìn chằm chằm người đối diện như đang nhìn chằm chằm con mồi.

Khương Thần: “Xin lỗi ngay.”

Giọng điệu của ông ta đã dịu đi rất nhiều: “Mày… Bọn mày làm thế này, tao sẽ báo cảnh sát.”

Khương Thần: “Xin lỗi cô ấy ngay.”

Người đàn ông và Khương Thần đối đầu mấy giây.

Sau đó ông ta xua tay, nhìn tôi nói: “Được được, đúng là không thể trêu vào. Tôi sai rồi, tôi xin lỗi.”

Lúc này, khương Thần mới buông tay, người đàn ông nhanh chóng đóng cửa lại đến “rầm” một tiếng.

Âm thanh sửa nhà cũng dừng lại.

Trong suốt thời gian đó, tôi vui đến mức không thể ngậm miệng lại.

Cho đến khi Khương Thần quay sang nhìn tôi.

Tôi cố nhịn cười, cố hết sức giả vờ sợ hãi.

“Chuyện vừa này, đáng sợ quá đi ~”

Nói xong, tôi ép mình nhớ đến chuyện gì deep deep buồn buồn.

Nhưng mà trong đầu tôi xuất hiện khuôn mặt dài như quả bí đao của người đàn ông kia, áo thì một nửa nhét trong cạp quần, nửa rơi bên ngoài, tay áo ngắn, tay áo dài.

Tôi nhịn cười đến run người, chỉ có thể che mặt chạy một mạch về nhà.

Về đến nhà, tôi mới nhận ra một việc.

Hình như vừa nãy, Khương Thần… chủ động ôm tôi?

Ôm tận mấy giây lận.

Mà tôi bây giờ cũng chưa bị gãy cái xương nào.

Phát hiện bất ngờ này khiến tôi vui mừng đến phát điên, hân hoan đi viết bản thảo xuyên đêm.

Nửa đêm, tôi mở chương trình ca nhạc của Cố Nhất và anh Khương Thành tìm linh cảm.

Hai người đó không hổ danh là: “ Cặp đôi song sát”, lời bài hát của đối phương thì thuộc mà của mình thì không.

Sau khi tiết mục kết thúc, tôi rút tai nghe, mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy.

Hình như từ phòng tắm truyền ra.

8.

Tôi nhìn đồng hồ, cũng đã hai giờ đêm rồi.

Những cảnh tượng trong bộ phim kinh dị tôi đã xem lần lượt hiện ra.

Tôi trượt xuống giường, rón rén ra khỏi phòng, đi đến cửa phòng tắm.

Cách tấm kính mờ, tôi có thể thấy loáng thoáng có bóng người trong đó.

Tôi nhẹ nhàng gõ cửa: “Khương Thần, là em à?”

Không ai trả lời.

Tôi run rẩy nắm lấy tay nắm cửa: “Nếu không trả lời, chị mở cửa đấy!”

Tôi chuẩn bị đẩy mạnh cửa, thì cánh cửa đã tự động mở ra.

Nửa người dưới của Khương Thần đang được quấn khăn tắm, mái tóc ướt vẫn đang nhỏ nước.

Ánh mắt tôi không tự chủ mà lướt qua một lượt, cuối cùng không có tiền đồ mà dính chặt ở cơ bụng của Khương Thần.

Không ngờ Khương Thần tưởng gầy mà lại có dáng người quyến rũ đến như vậy.

Nhìn qua có vẻ rất khỏe, bảo sao có thể dễ dàng bẻ gãy xương người khác.

“Cố Tinh Tinh.”

“Hả?”

Khương Thần vừa mở miệng đã kéo suy nghĩ của tôi trở lại.

Giọng nói của cậu ta trầm thấp, khàn khàn, trong màn đêm nghe quyến rũ vô cùng.

Tôi có chút ngập ngừng: “Em… Em vừa gọi chị là gì?”

Không biết có phải vì đêm đã khuya hay không, tôi luôn cảm giác Khương Thần đang nhìn tôi với ánh mắt nóng rực.

Nóng đến mức tôi không dám đối diện với cậu ta.

Thật ra, khuôn mặt yêu tinh của Khương Thần rất có tính công kích.

Nhưng bình thường cậu ta luôn mang bộ mặt ôn hòa, lười biếng, vô dục vô cầu, điều này khiến cậu ta toát ra khí chất nhu hòa, dịu dàng.

Trung hòa vẻ hung dữ của cậu ta.

Khương Thần rũ mắt xuống, cười trầm ấm: “Không có gì, em tưởng em đang nằm mơ. Sao chị chưa ngủ mà đứng canh ở ngoài phòng tắm thế?”

Đầu óc tôi cứng đờ, bắt đầu lươn lẹo giải thích: “Đừng hiểu lầm, chị không có rình mò em tắm đâu!”

Mặc dù… Ờ uhm, tôi cũng từng có suy nghĩ này…

Khương Thần cong khóe môi: “Dạ, em tin chị mà.”

Tôi không nghĩ vẻ mặt này của cậu ta giống tin tưởng cho lắm, giọng điệu còn giống như đang trêu đùa mấy đứa nhóc.

Nhìn chằm chằm bờ môi đỏ hồng, ướt át của Khương Thần, tôi đột nhiên có chút tâm phiền ý loạn, một trận khí nóng chạy khắp toàn thân.

Tôi lưu luyến dời mắt khỏi cơ bụng của Khương Thần: “Không có việc gì thì tốt rồi, chị về ngủ đây, em cũng đi ngủ sớm đi.”

Nếu ở lại lâu thêm chút nữa, tôi không chắc bản thân có thể làm ra chuyện tày trời gì.

Khương Thần nhẹ nhàng giơ tay chạm vào tóc tôi.

Cẩn thận, dịu dàng như kiểu tôi là một món đồ sứ dễ vỡ nào đó.

“Chị ngủ ngon.”

Tim tôi đập thình thịch như sấm. Chưa kịp chúc ngủ ngon đã chạy vội về phòng.

Đóng cửa phòng lại, tôi vui vẻ ôm chăn, lăn tròn trên giường.

Sau một hồi mò mẫm, bằng khả năng cảm thụ nhạy bén của một tác giả, tôi phát hiện ra một chi tiết mà mình vừa bỏ sót.

Trong phòng tắm không có hơi nóng.

Hay nói cách khác, Khương Thần hai giờ đêm đi tắm nước lạnh!

Ừm… Suy nghĩ của người trẻ tuổi bây giờ thật khó hiểu.

Sau vài tuần chạy deadline bản thảo sấp mặt, vào ngày hoàn thành, tôi đăng vòng bạn bè sau một thời gian dài vắng bóng.

Một đám chị em ở phía dưới rủ rê tôi ra ngoài để high.

Người bình thường bận rộn không thấy mặt đâu như cha tôi, hôm nay cũng là lần đầu tiên ông ấy mời tôi đi ăn tối.

Nhưng tôi đều từ chối.

Bởi vì hôm nay là sinh nhật Khương Thần.

Tôi đã lén hỏi anh Thành.

Trước mặt Khương Thần, tôi giả vờ như không biết gì cả, thật ra sau lưng lại vụng trộm đi mua bánh kem.

Buổi trưa, tôi lén lút chạy đến trước cửa phòng Khương Thần nhìn cậu ta.

Muốn nhân lúc cậu ta không chú ý, đi lấy bánh kem xong cho em ấy một kinh hỉ.

Kết quả, xuyên qua khe cửa, tôi nhìn thấy Khương Thần đang yên lặng đứng bên cửa sổ giữa ngón tay thon dài kẹp lấy điếu xì gà đã cháy sắp hết!

Ngọn lửa lập lòe trên điếu xì gà, từng sợi khói xanh bay lên, như thể một giây sau sẽ đốt ngón tay cậu ta.

Nhưng Khương Thần chỉ lẳng lặng nhìn bên ngoài cửa sổ, không nhúc nhích.

Do góc nhìn, tôi chỉ có thể thấy bóng lưng của cậu ta.

Đằng sau ánh sáng, chỉ có cô đơn và cô đơn.

9.

Anh Thành từng nói với tôi, ở nước ngoài Khương Thần có rất ít bạn thân.

Khi đó công ty ở nước ngoài mới thành lập, anh ấy cũng rơi vào khủng hoảng sự nghiệp.

Cha mẹ bận rộn, anh ấy cũng vội, cho nên thường xuyên để Khương Thần ở nhà một mình, mỗi lần như vậy là cả ngày trời.

Khi đó Khương Thần tuổi còn nhỏ, vì rào cản ngôn ngữ nên thường xuyên bị các bạn cùng lớp trêu chọc.

Nhưng Khương Thần luôn có biện pháp của mình để khiến những người trêu chọc em ấy phải trả giá đắt.

Sau này trưởng thành rồi, vì thành tích xuất sắc của mình, sau khi tốt nghiệp đại học, Khương Thần trực tiếp đến làm việc ở viện nghiên cứu.

Bình thường công việc cũng rất bận rộn, ít tham gia các hoạt động xã hội.

Cộng thêm căn bệnh kỳ quái đó, vì vậy Khương Thần rất ít khi tiếp xúc thân mật với người khác.

Tính tình cũng dần trở nên lạnh lùng, lãnh đạm, không thích cười, khó gần gũi với mọi người.

Nhưng bởi vì Khương Thần ở trước mặt tôi luôn luôn tươi tỉnh, dương quang xán lạn.

Vì thế, tôi chưa bao giờ để trong lòng những lời nói của anh Thành.

Hôm nay trong lúc vô tình lại thấy được dáng vẻ cô độc của Khương Thần.

Nó khiến tôi cảm thấy rất đau lòng.

Nhưng mà ông trời có mắt.

Hôm nay hãy để chị đây chăm sóc em thật tốt.

Khi tôi lấy bánh kem về đến nhà, Khương Thần đã nấu xong cơm trưa.

Trong khoành khắc nhìn thấy bánh kem, toàn bộ biểu cảm của Khương Thần đều thay đổi, giống như bị đóng băng tại chỗ.

Lần đầu tiên tôi thấy em ấy cười tươi đến vậy, để lộ hai má lúm đồng tiền.

Đẹp đến mức tôi không thể rời mắt khỏi.

Nếu không phải vì sợ chếc, tôi rất muốn chạy đến ôm rồi hôn em ấy một cái.

Khương Thần: “Chị, cái này là cho em ư?”

Tôi tự hào gật đầu: “ Đây là quán chị thích nhất, bơ ngọt mà không ngán, chị phải đặt sớm một tuần lận.”

Tôi nhón chân đội mũ sinh nhật lên đầu Khương Thần.

Mũ sinh nhật hơi bé, nhìn Khương Thần đội lên rất buồn cười.

Nhưng có câu nói rất hay, lụa đẹp vì người.

Với gương mặt của Khương Thần, dù trên đầu có đội thùng sắt cũng rất đẹp trai.

Tôi: “Được rồi, bây giờ chúng ta cùng thắp nến nào.”

Tôi cần mẫn cắm từng cây một, tổng cộng gồm 23 cây nến.

Rồi hào hứng tắt đèn, kéo rèm, trong phòng lập tức tối om.

Chỉ còn chiếc bánh kem là vật phát sáng duy nhất.

Không khí tràn đầy cảm giác nghi thức.

Tôi đưa nĩa cho Khương Thần, đi vào bếp lấy thêm thìa.

Khương Thần lẳng lặng nhìn tôi chạy đông chạy tây.

Tôi nói: “Nhìn chị làm gì, em ước đi. Chị sẽ hát tặng em bài hát mừng sinh nhật.”

Giữa tiếng hát lạc nhịp của tôi, Khương Thần ước xong, thổi tắt ngọn nến.

Tôi không kịp chờ, nhanh chóng xúc một thìa bơ cho vào miệng, đồng thời thúc giục Khương Thần: “Em cũng ăn thử đi, nhìn thì ngọt nhưng mà không ngán đâu.”

Khương Thần rất tự nhiên cầm lấy chiếc thìa tôi vừa dùng xong, xúc một miếng bánh kem đưa vào miệng.

“Rất ngọt.”

Nói xong, Khương Thần còn đưa lưỡi liếm vệt bơ dính trên môi.

Tôi: “…”

Tiểu yêu tinh này có phải đang đánh giá cao sự tự chủ của tôi không?

Bình thường ý muốn của tôi còn chưa đủ rõ ràng ư?

Còn nữa, không phải em ấy không thích sử dụng chung bộ đồ ăn với người khác hả.

Khương Thành còn cường điệu với tôi, đây là điều cấm kỵ lớn nhất của Khương Thần.

Tôi há hốc mồm, muốn nói gì đó nhưng bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa.

Tôi nói: “Hình như rượu chị gọi đến rồi.”

Tôi mở cửa, không có rượu cũng chẳng có nhân viên giao hàng.

Đập vào mắt tôi là hai cái túi lớn và bộ âu phục phẳng phiu.

Bởi vì quá mức quen thuộc, nên khi vừa mới hé cửa, tôi đã biết đó là ai.

Tôi chỉ hơi không hiểu và không thể tin.

Tại sao trong giờ làm việc anh ta lại xuất hiện ở đây.

“Tinh Tinh, chúc mừng em hoàn thành xong bản thảo.”

Vừa nói, Tống Tuyên Thành vừa đi vào nhà, đặt hai túi đầy đồ ăn vặt ở trước cửa ra vào.

“Tinh Tinh, tại sao ban ngày em lại kéo rèm, việc này không tốt với mắt đâu…”

Tống Tuyên Thành nói được nửa chừng thì nhìn thấy Khương Thần đang đứng ở bên cạnh bàn.

Khương Thần nở một nụ cười công nghiệp: “Bởi vì chị đang tổ chức sinh nhật cho tôi đó.”

Tống Tuyên Thành dừng lại, lịch sự mỉm cười, sau đó nhìn về phía tôi: “Tinh Tinh, người này là ai?”

10.

Tôi trả lời: “Đây là em trai của anh Thành, Khương Thành, chắc anh cũng biết đấy, anh ấy là bạn thân nhất của anh trai tôi.”

Khương Thần nhích người lại gần tôi, nhẹ nhàng nói thêm: “Mấy tháng này, chỉ có tôi ở với chị ấy thôi.”

Nụ cười trên mặt Tống Tuyên Thành cứng đờ.

Tôi đi kéo rèm không để ý tới sóng ngầm cuồn cuộn giữa hai người.

Rèm cửa mở ra, trong phòng nháy mắt sáng bừng.

Mấy tháng không gặp, anh ta dường như vẫn giống hệt trước đây.

Bộ vest không một nếp nhăn, tóc tai được chải vuốt cẩn thận, khí chất thành thục ổn trọng.

Nhìn thoáng qua, giống như những người doanh nhân thành đạt.

Tôi lên tiếng nhắc nhở: “Tống Tuyên Thành, công ty không bận à?”

Lời ngầm: Anh có thể về làm việc.

Tống Tuyên Thành là một người nghiện công việc trong suốt mười năm qua.

Nếu không cha tôi cũng không chọn anh ta để bồi dưỡng thành người kế nhiệm.

Anh ta đi một bước đã tính trước cả trăm bước, anh ta chỉ làm những việc đã chắc chắn.

Thế giới của anh ta có trật tự riêng mà chỉ mình anh ta hiểu.

Và trước giờ, anh ta cũng không bao giờ cho phép bất cứ ai có ý đồ phá vỡ trật tự này.

Năm năm trước, ở tuổi đôi mươi, tôi từng khiêu chiến qua một lần.

Kết quả thất bại thảm hại.

Lúc đó, tôi còn chưa tốt nghiệp đại học, cảm thấy Tống Tuyên Thành là một người rất vô vị, rất thích trêu chọc anh ta.

Khi ấy, anh ta cũng rất tốt với tôi.

Nửa đêm tôi muốn ăn cơm rang trứng, anh ta thật sự đã làm cơm, nửa đêm mang đến cho tôi.

Về sau, tôi quyết liệt theo đuổi anh ta suốt nửa năm.

Anh ta lại nói bản thân chỉ coi tôi như em gái.

Chăm sóc tôi, tốt với tôi cũng chỉ bởi vì trách nhiệm.

Bởi vì cha tôi có ơn với anh ta.

Nói rằng anh ta chưa có sự nghiệp, không muốn yêu đương.

Kết quả ngay khi vừa từ chối tôi, anh ta đã quay đầu đáp ứng tình cảm của một chị gái xinh đẹp, gia thế tương đồng và bằng tuổi với anh ta.

Cái đếch gì gọi là không muốn yêu đương?

Rõ ràng chính là không muốn yêu đương với tôi mà thôi.

Tuy nhiên, sau khi trải qua chuyện này, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, không còn chấp niệm gì với anh ta nữa.

Đôi khi buông tay ai đó chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Ngày anh ta chia tay chị gái đó, cả công ty sôi sùng sục.

Trong lòng tôi lại chẳng có chút gợn sóng nào.

Dù sao từ trước đó, đã có những tin đồn rằng chỉ có chị gái đó cố gắng vun vén cho mối quan hệ này, còn anh ta vô cùng lạnh nhạt.

Nhưng không biết tại sao, sau khi Tống Tuyên Thành chia tay, anh ta bắt đầu để ý đến tôi nhiều hơn.

Giống như ngày hôm nay, chỉ vì tin mà tôi đã đăng trên vòng bạn bè, anh ta không cần hỏi trước mà đã đến thẳng đây.

Rất không phù hợp với phong cách hành xử của anh ta.

Giọng nói của Tống Tuyên Thành kéo suy nghĩ của tôi trở lại.

“Chuyện công việc, anh tự có sắp xếp. Chiều hôm nay anh xin nghỉ để đến chúc mừng em.”

Tống Tuyên Thành xin nghỉ phép…

Đúng là chuyện hiếm lạ.

Tôi nói: “Nếu đã đến rồi thì ngồi xuống ăn bánh kem với chúng tôi đi.”

Tôi dẫn đầu ngồi xuống ghế, Khương Thần và Tống Tuyên Thành đồng thời đi đến vị trí bên cạnh tôi.

… Hai người đang làm gì thế!

Tôi kéo Khương Thần xuống: “Thọ tinh ngồi bên cạnh chị nào, để chị hưởng ké chút may mắn.”

Tống Tuyên Thành yên lặng ngồi xuống đối diện tôi.

“Tinh Tinh, em và Khương Thần ở chung không tiện.”

Tôi trả lời: “Không sao đâu.”

Khương Thần dừng việc đang làm, lẳng lẽ nhìn Tống Tuyên Thành, mặt không cảm xúc.

Tống Tuyên Thành nói: “Ở bên cạnh công ty anh có căn hộ độc thân rộng 50 mét vuông, nếu Khương Thần không chê, cậu ta có thể ở chỗ của anh trước.”

Tôi: “Không cần đâu, Khương Thần mới ở nước ngoài về, nhiều chuyện còn chưa quen, phải có người chăm sóc em ấy.”

Tống Tuyên Thành mỉm cười: “Tinh Tinh, chính em còn chưa lo được cho chính mình, làm sao có thể chăm sóc người khác.”

Câu nói này làm tôi chếc lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.