Rể Quý Trời Cho

Chương 81




CHƯƠNG 81: GIAO CHO HỨA BÍCH HOÀI TOÀN QUYỀN QUẢN LÝ​

(Xin anh chị chia sẽ web lên các nhóm giúp web nhé! Cám ơn rất nhiều!)

Đám người nhà họ Hứa ban đầu có khí

thế hung hăng, khi nhìn thấy Hứa Mạn

Tranh đến lập tức ngậm miệng lại hết,

cả đám đều lui về phía sau mấy bước.

Lần này bọn họ đến nhà của Tống

Huyền Khanh cũng không xin phép của

Hứa Mạn Tranh, mà nghe ra ý nghĩa

trong lời nói lúc nãy của Hứa Mạn

Tranh, hình như là muốn làm chủ thay

cho Lâm Thanh Diện, cho nên không có

ai dám ngoi đầu lên vào thời điểm này.

Hai người có khí thế hung dữ nhất là

chị cả và chị hai, trong nháy mắt lại

giống như đà điểu trốn ở sau lưng của

mọi người.

Sau khi Hứa Bích Uyên nhìn thấy

người đến là Hứa Mạn Tranh, trong lòng

cảm thấy chột dạ, nhớ đến lúc nãy cô ta

vừa mới nói câu không biết tốt xấu, hai

chân lập tức mềm nhũn.

Hứa Mạn Tranh biết rõ ràng chân

tướng của chuyện này, ngày hôm đó

còn đặc biệt nói không cho phép cô ta

nhúng tay vào chuyện của công ty, bây

giờ cô ta lại lôi kéo nhiều người đến làm

phiền Lâm Thanh Diện như vậy, Hứa

Mạn Tranh chắc chắn sẽ không bỏ qua

cho cô ta.

Càng quan trọng hơn là lúc nãy cô ta

nói năng không lễ phép với Hứa Mạn

Tranh, chỉ sợ là chút điểm này Hứa Mạn

Tranh cũng sẽ nổi trận lôi đình.

“Ông… ông, sao ông lại đến đây vậy?

Ở chỗ này rách nát như vậy, ông vẫn

nên về biệt thự nghỉ ngơi đi.“ Hứa Bích

Uyên nhanh chóng mở miệng nói.

Sắc mặt của Hứa Mạn Tranh xám

xanh nhìn chằm chằm vào Hứa Bích

Uyên, hôm nay ông ta đến đây vốn là

muốn mời Lâm Thanh Diện đến tập

đoàn Thiên Dương một chuyến, cứu

vãn chuyện hợp tác lần này.

Vì chuyện lần này, ông ta cũng đã dự

định bỏ xuống thái độ đối với tên phế

vật Lâm Thanh Diện, ông ta thấy ông ta

tự mình đến cửa đã là cực kỳ nể mặt

Lâm Thanh Diện rồi.

Nhưng mà ông ta không ngờ đến

chính là Hứa Bích Uyên lại dẫn theo

nhiều người như vậy đến nhà của Tống

Huyền Khanh ép buộc Lâm Thanh Diện

và Hứa Bích Hoài ly hôn với nhau, còn

trực tiếp đầy lỗi lâm của cô ta lên trên

nên về biệt thự nghỉ ngơi đi.“ Hứa Bích

Uyên nhanh chóng mở miệng nói.

Sắc mặt của Hứa Mạn Tranh xám

xanh nhìn chằm chằm vào Hứa Bích

Uyên, hôm nay ông ta đến đây vốn là

muốn mời Lâm Thanh Diện đến tập

đoàn Thiên Dương một chuyến, cứu

vãn chuyện hợp tác lần này.

Vì chuyện lần này, ông ta cũng đã dự

định bỏ xuống thái độ đối với tên phế

vật Lâm Thanh Diện, ông ta thấy ông ta

tự mình đến cửa đã là cực kỳ nể mặt

Lâm Thanh Diện rồi.

Nhưng mà ông ta không ngờ đến

chính là Hứa Bích Uyên lại dẫn theo

nhiều người như vậy đến nhà của Tống

Huyền Khanh ép buộc Lâm Thanh Diện

và Hứa Bích Hoài ly hôn với nhau, còn

trực tiếp đầy lỗi lâm của cô ta lên trên

hồi hộp, nghĩ thầm chẳng lẽ ông cụ đã

thay đổi tính khí rồi, bình thường ông ta

yêu thương nhất là đứa cháu gái này,

bây giờ cũng đã ra tay.

“Xem ra là ông trừng phạt với cháu

còn chưa đủ có đúng không? Cháu đã

quên đi ông nói với cháu như thế nào rồi

à? Bây giờ cháu lại còn dám đến chỗ

này gây sự, chẳng lẽ cháu muốn ông

đưa cháu ra khỏi nhà họ Hứa ư?” Giọng

nói của Hứa Mạn Tranh lạnh lùng.

Khuôn mặt của Hứa Bích Uyên trở

nên tái nhợt, nhanh chóng cầu xin tha

thứ với Hứa Mạn Tranh: “Ông nội, cháu

đã biết sai rồi, ông tha thứ cho cháu di.”

Cô ta đưa tay níu cánh tay của Hứa

Mạn Tranh lại, một bộ dạng đáng

thương.

Hứa Mạn Tranh hừ lạnh một tiếng,

trực tiếp hất tay của Hứa Bích Uyên ra.

Lúc này mẹ của Hứa Bích Uyên không

nhìn được nữa, đi lên một bước rồi nói:

“Ông cụ à, lời lúc nãy Tiểu Uyên đã nói

quả thật không có suy nghĩ, nhưng nó

nói rồi cũng quên thôi, ông không nên vì

chuyện này mà đuổi nó khỏi nhà.”

“Đúng vậy đó ông cụ Tiểu Uyên cũng

là vì muốn tốt cho nhà họ Hứa thôi, lần

này Lâm Thanh Diện đã phá hỏng

chuyện hợp tác của tập đoàn Thiên

Dương, có muốn đuổi thì cũng phải đuổi

cậu ta đi mới đúng.”

“Đuổi Lâm Thanh Diện đi đi, chuyện

lần này đều là bởi vì Lâm Thanh Diện,

cậu ta không thể ở lại nhà họ Hứa được

nữa.”

Một đám người này bắt đầu chĩa mũi

nhọn về phía của Lâm Thanh Diện,

muốn mượn cơ hội này để Hứa Mạn

Tranh tự mình mở miệng đuổi Lâm

Thanh Diện ra khỏi nhà họ Hứa.

Hứa Mạn Tranh đứng im lặng ở đó,

một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không

thành thép mà nói: “Ai nói cho các

người biết chuyện lần này là do Lâm

Thanh Diện làm hư, Lâm Thanh Diện

cũng đã mang hợp đồng về cho tập

đoàn Thiên Dương, là do con bé ngu

ngốc này đã làm hỏng hợp đồng, bây

giờ lại còn có mặt mũi đến đây nói xấu

người khác.”

Đám người nghe thấy lời nói của Hứa

Mạn Tranh, ai nấy cũng đều giật mình,

có chút không dám tin nhìn về phía Hứa

Bích Uyên.

“Ông cụ, sao hợp đồng lại là do Tiểu

Uyên làm hỏng được, chuyện này chắc

chắn là có hiểu lầm gì đó.” Mẹ của Hứa

Bích Uyên giải thích.

“Chuyện này là do ta đã tận mắt nhìn

thấy, làm sao có thể chắc chắn được là

do nhìn lầm, ý của cô chính là ta già rồi,

cho nên hồ đồ đúng không?” Hứa Mạn

Tranh hừ lạnh nói.

Mẹ của Hứa Bích Uyên lập tức không

dám nói nữa.

Lúc này Hứa Bích Hoài tiến lên phía

trước một bước, mở miệng nói: “Ông

nội, lúc đầu cháu với Lâm Thanh Diện

cũng không có ý định truy cứu chuyện

này, nhưng mà Hứa Bích Uyên khinh

người quá đáng, mang theo nhiều

người đến nhà của cháu gây chuyện

như vậy, lần này ông nhất định phải làm

chủ thay cho chúng cháu.”

Hứa Bích Uyên nhanh chóng nói:

“Ông nội, cháu thật sự biết sai rồi, cầu

xin ông nội bỏ qua cho cháu đi, sau này

con phải gả cho người nhà họ Lâm ở

thủ đô, ông không thể đuổi con di

được.”

Lúc đầu Hứa Mạn Tranh muốn hung

hăng xử phạt Hứa Bích Uyên, nhưng mà

nghe thấy lời cô ta nói, ông ta lập tức

mềm lòng.

Hứa Bích Uyên chính là cơ hội để ông

ta nắm được cây đại thụ nhà họ Lâm,

đương nhiên ông ta không nỡ đuổi Hứa

Bích Uyên đi rồi.

“Bích Hoài à, Tiểu Uyên cũng chỉ là

do tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện,

chuyện này ta quyết định như vậy di,

một lát sau ông sẽ cấm bọn họ không

được bàn luận chuyện lúc nãy nữa, đền

bù cho các con một chút, cháu xem

xem như thế nào?” Hứa Mạn Tranh mở

miệng nói.

Hứa Bích Hoài cảm thấy lòng mình

lạnh lẽo, Hứa Bích Uyên làm quá đáng

như vậy, Hứa Mạn Tranh lại còn muốn

bao che cho cô ta.

“Các người đều nhớ kỹ cho ta, sau

này ai còn dám đến đây ép buộc Lâm

Thanh Diện và Bích Hoài ly hôn với

nhau thì người đó cút khỏi nhà họ Hứa

cho ta.“ Hứa Mạn Tranh lớn tiếng nói.

Tất cả những người ở trong phòng

đều giữ im lặng, mặc dù là bọn họ ghét

Lâm Thanh Diện, nhưng mà cũng

không ai dám phản kháng lại mệnh lệnh

của Hứa Mạn Tranh.

Sau khi nói xong, Hứa Mạn Tranh nhìn

về phía Lâm Thanh Diện cười nói: “Lâm

Thanh Diện, lần này để cho cậu chịu

thiệt thòi rồi, tập đoàn Thiên Dương đã

đồng ý hợp tác với chúng ta, chắc có lẽ

là sẽ không nuốt lời, làm phiền cậu nhắc

nhở bọn họ làm hợp đồng di.”

Tống Huyền Khanh ở bên cạnh nghe

thấy, lập tức đầy Lâm Thanh Diện một

chút, nói: “Cậu còn ngẩn ra ở chỗ này

làm cái gì, nhanh chóng đồng ý đi chứ.”

Lâm Thanh Diện không phản ứng lại

Tống Huyền Khanh, mở miệng nói:

“Cháu có thể yêu cầu một phần hợp

đồng, có điều là dự án lần này ông phải

giao cho Bích Hoài toàn quyền quản lý,

không được cho người khác nhúng tay

vào.”

Thân thích ở trong nhà đều biết dự án

lần này kiếm lời béo bở, nếu như dự án

này hoàn toàn giao cho Hứa Bích Hoài,

vậy thì bọn họ cũng sẽ không có cơ hội

kiếm tiền.

Cho nên một đám người này lập tức

không đồng ý, mồm năm miệng mười

nói.

Hứa Mạn Tranh lườm bọn họ một cái,

mở miệng nói: “Tại sao lúc đóng góp

cho gia tộc thì không thấy một người

nào ra mặt, đụng phải chuyện tốt thì

người nào cũng muốn chen lấn giành

phần trước. Chuyện này cứ nghe theo

Lâm Thanh Diện, dự án lần này giao cho

Hứa Bích Hoài toàn quyền quyết định,

những người khác không được nhúng

tay vào.”

Một đám người lập tức không nói

được gì nữa, trong lòng tràn đầy oán

hận mà trừng mắt nhìn Lâm Thanh

Diện.

“Vậy mà lại dám đưa ra điều khiển với

ông cụ, xem năng lực của cậu đi.” Tống

Huyền Khanh lầm bẩm một câu, nhưng

mà thấy Lâm Thanh Diện nói chuyện

thay cho Hứa Bích Hoài nên cũng

không quá đáng.

“Đã như vậy rồi, vậy thì cứ quyết định

đi, chờ cầm được hợp đồng rồi thì cứ để

cho Bích Hoài ký tên.” Hứa Mạn Tranh

mở miệng.

Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó Hứa Mạn Tranh được thư ký

đỡ rời khỏi nơi này, thuận tiện còn dẫn

theo Hứa Bích Uyên đi.

Mấy bà cô bà dì cũng đều tự chuốc

lấy nhục nhã, cũng đi theo. Chỉ có điều

là trước khi đi, bọn họ còn quở trách

Lâm Thanh Diện một phen, nói Lâm

Thanh Diện là một phế vật, vậy mà cũng

dám giành lấy lợi ích của nhà họ Hứa.

Sau khi đuổi mấy người này về xong,

Hứa Bích Hoài cũng thở dài một hơi,

quay đầu nhìn về phía Tống Huyền

Khanh và Hứa Quốc Hoa, mở miệng nói:

“Lần này hai người đã tin chưa.”

Tống Huyền Khanh nhếch miệng, một

dáng vẻ không thèm nói chuyện đạo lý,

nói: “Cho dù chuyện này không có liên

quan gì đến cậu ta, cũng không thay đổi

được sự thật cậu ta chính là sao chổi.”

“Đừng để tôi nắm được nhược điểm,

một khi để cho tôi nắm được thì tôi sẽ

lập tức đuổi cậu ta ra ngoài.”

Nói xong, bà ta và Hứa Quốc Hoa trở

về phòng,

Hứa Bích Hoài nhìn về phía Lâm

Thanh Diện, có chút đau lòng mà nói:

“Đề anh chịu oan ức rồi.”

Lâm Thanh Diện cười cười mở miệng

nói: “Mọi chuyện giải quyết xong là

được rồi.”

Hứa Bích Hoài nhẹ nhàng gật đầu:

“Sau đó cũng nhanh chóng đi làm.”

Lâm Thanh Diện lại đi đến tập đoàn

Thiên Dương một chuyến, hỏi một bản

hợp đồng với Hướng Vấn Thiên, chờ

sau khi Hứa Bích Hoài đi làm về nhà anh

đưa hợp đồng cho Hứa Bích Hoài ký

luôn.

Hợp tác giữa tập đoàn Thiên Dương

và nhà họ Hứa chính thức bắt đầu, mà

Hứa Mạn Tranh cũng quả thật giao dự

án này vào trong tay của Hứa Bích Hoài.

Mấy người thân thích của nhà họ Hứa

đều đỏ mắt, nhưng cũng không có cách

nào khác, để cho Hứa Bích Hoài toàn

quyền quản lý dự án này là Lâm Thanh

Diện đã nói, tất cả mọi người cảm thấy

đây là lỗi của Lâm Thanh Diện, cho nên

không có chuyện gì thì sẽ mắng anh vài

câu.

Sau khi nhận dự án của tập đoàn

Thiên Dương, Hứa Bích Hoài rõ ràng trở

nên bận rộn hơn, mỗi ngày sau khi đi

làm về nhà đều đau lưng, mà ngày nào

Lâm Thanh Diện cũng sẽ xoa bóp cho

Hứa Bích Hoài.

Dần dần, Hứa Bích Hoài mới vừa về

đến nhà thì ngoan ngoãn lên giường

nằm sấp chờ Lâm Thanh Diện xoa bóp

cho cô, có đôi khi tay Lâm Thanh Diện

sẽ không cẩn thận đụng phải vài chỗ,

Hứa Bích Hoài cũng sẽ không có phản

ứng gì.

Nhìn thấy mặt mũi của Hứa Bích Hoài

tràn đầy vẻ hài lòng, có biết bao nhiêu

lần Lâm Thanh Diện đều sinh ra một loại

xúc động nào đó, có điều mỗi khi anh

muốn làm chút gì đó, Hứa Bích Hoài liền

sớm tiến vào mộng đẹp, Lâm Thanh

Diện cũng đành phải thôi.

Bởi vì Hứa Bích Hoài đã cầm được dự

án của tập đoàn Thiên Dương, tiền

lương của cô cũng tăng lên cao, mỗi

tháng nhận được tiền lương cao gấp

mấy lần trước kia.

Trong lúc đó người vui vẻ nhất không

ai qua được Tống Huyền Khanh, vì để

cho Hứa Bích Hoài có thể làm việc tốt,

ngày nào cũng sẽ làm đồ ăn ngon cho

Hứa Bích Hoài.

Cũng chính là bởi vì chuyện này, sự

chán ghét của Tống Huyền Khanh đối

với Lâm Thanh Diện giảm bớt được một

chút, đương nhiên có giảm đến đâu thì

quan hệ của hai người bọn họ vẫn trong

trạng thái nước sôi lửa bỏng như cũ.

Một buổi chiều hôm nọ, Lâm Thanh

Diện đi một mình ở trên đường, lúc đó

Trần Tài Anh gọi điện thoại cho anh nói

là gặp phải chút phiền phức nhỏ, kêu

anh đến Thiên Tinh một chuyến.

Mấy ngày nay, Lâm Thanh Diện vẫn

luôn nghĩ đến chuyện nhà cửa, lúc đi

đường cũng luôn suy nghĩ xem phải

mua một căn nhà ở như thế nào.

Lúc mà anh đang ngơ ngần, đột nhiên

nghe thấy phía trước truyền đến một

âm thanh rối loạn, anh ngầng đầu lên

nhìn lại, phát hiện một đám đàn ông

vạm vỡ với hình xăm đang vây quanh

một sạp trái cây ở phía trước, trong sạp

trái cây này có một đứa bé đang đứng

bị mấy tên đàn ông vạm vỡ xăm mình

dọa cho khóc.

“Thằng chó này, đào của mày khó ăn

như vậy, lại còn dám đòi tiền bọn tao

nữa hả? Nói cho mày biết nha, hôm nay

tao có chuyện lớn phải làm, không có

tâm trạng lãng phí thời gian ở chỗ này

của mày, nếu không tao sẽ trực tiếp đá

đổ quầy hàng này của mày đó.”

Người đứng đầu chính là một người

đàn ông với hình xăm con hổ ở trước

ngực, khí thế hùng hổ nhìn trông giống

như là kẻ cướp, những người xung

quanh cũng không có ai dám đến gần

hắn ta.

“Ba của cháu bị bệnh, rất cần tiền để

khám bệnh, tiền bán hoa quả là tiền để

cứu mạng ba cháu, cầu xin các chú trả

tiền lại cho cháu đi.” Đứa nhỏ vừa khóc

vừa nói.

Người đứng đầu trừng đứa nhỏ một

chút, sau đó lại thuận tay cầm lấy hai

trái đào rồi nói: “Con mẹ nó, mày còn

dám chọc bọn tao. Anh em, muốn ăn cái

gì thì tùy tiện lấy đi, tao xem xem ai

muốn lấy tiền của Lôi lão hổ tao.”

Những người kia lập tức bắt đầu lấy

trái cây của quán bán trái cây, giống

như là lang sói độc ác.

Ở xung quanh có rất nhiều người lớn,

nhưng mà sợ chọc phải phiền phức,

cho nên cũng không có một người nào

dám nói chuyện thay cho đứa nhỏ.

Đứa nhỏ nhìn thấy hoa quả ở trên sạp

trái cây đều bị lấy đi gần hết, càng khóc

dữ dội hơn.

Đám người đó mảy may không hề

cảm thấy làm như vậy là có cái gì không

đúng, lấy hoa quả liền muốn tiếp tục di.

Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện ngăn ở

trước mặt của đám, người, giọng nói

lạnh lùng: “Lấy đồ thì đưa tiền đạo lý

thích hợp, các người cứ đi như thế, chỉ

sợ là không thích hợp đâu nhỉ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.