Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 80




Khoảnh khắc cửa được mở ra, cô nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mã Kiều Thần, ánh mắt lại quét qua người sau lưng Mã Kiều Thần, khóe môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười mê hoặc lòng người: “Có chuyện gì sao?”

Ánh mắt sắc bén của Mã Kiều Thần quan sát hai người thong dong không hoảng sợ trước mặt, khẽ ngoẹo đầu tự hỏi. Lăng Mạc Mạc bị ném từ trong phòng này ra, người trong phòng cũng chỉ có hai người Lâm Hi và Trịnh Thủy Tinh, chẳng lẽ hai người này ném Lăng Mạc Mạc ra, nhưng trên người Lăng Mạc Mạc đã bị thương không ít, nhìn dáng dấp cũng không giống như bị hai người bọn họ đánh.

Bản lĩnh của Lâm Hi không tệ, theo cô được biết, Lăng Mạc Mạc và Lâm Hi lần đầu tiên gặp mặt, hai người này không có thể vừa thấy mặt đã đánh nhau, hai người cũng không có ân oán gì.

Làm rõ ràng suy nghĩ, Mã Kiều Thần hoài nghi liếc nhìn Trịnh Thủy Tinh, Lâm Hi không thể nào, còn Trịnh Thủy Tinh lại quá không giống vậy, cô ta có khả năng ra tay. Đưa mắt nhìn cổ tay Trịnh Thủy Tinh, chôn giấu chỗ sâu trong đầu nổi lên, Mã Kiều Thần lập tức ngừng suy nghĩ, ánh mắt không ngừng chuyển giữa Lâm Hi và Trịnh Thủy Tinh.

Đuôi khóe mắt quét nhìn người phía sau, Mã Kiều Thần tao nhã mỉm cười nói: “Em và bạn bè đang uống trà sao?”

Lâm Hi nhấp một ngụm trà Phổ Nhĩ vừa ngâm tốt, sau một lúc lâu, giống như không có chuyện gì, từ từ nói: “Chuyện này còn không rõ ràng sao?”

Trịnh Thủy Tinh đang định thưởng thức trà Phổ Nhĩ thượng đẳng, thấy dáng vẻ Lâm Hi ở đối diện giống như không có chuyện gì, cô đặt tách trà xuống, nhìn chăm chú thế giới ngoài cửa, ánh mắt lơ đãng rơi lên người Quyền Cẩn và Lăng Mạc Mạc, mắt đẹp sáng chói như minh châu thoáng hiện nụ cười đùa giỡn vài phần.

“Hi nhi.” Quyền Hạo không rảnh để ý tới Lăng Mạc Mạc bị thương còn phải giả bộ đáng thương nhân tiện diễn trò, trực tiếp đi vào bên trong, trong mắt lộ ra cưng chiều, thân thiết kêu lên.

Trịnh Thủy Tinh chợt đứng bật dậy, đứng trước mặt Quyền Hạo, thân thiện chìa tay, tự quen thuộc giới thiệu mình, “Quyền thiếu, xin chào, tôi tên là Trịnh Thủy Tinh.” die ennd kdan/le eequhyd onnn

“Chào cô.” Ngại vì Trịnh Thủy Tinh và Lâm Hi là bạn bè, Quyền Hạo gắng gượng nói một câu, sau đó tiến tới bên cạnh Lâm Hi.

Nụ cười trên mặt Trịnh Thủy Tinh dần dày, trong tròng mắt toát ra ánh sáng được đặt tên là nhạo báng.

Quyền Hạo rũ mí mắt xuống, mắt không chớp chăm chú nhìn cô, “Hi nhi, chúng ta vừa lúc chạm mặt, uống tách trà chứ?” Những ngày này, đụng cô cũng không cho anh đụng, chứ đừng nói tới ngủ chung trên một chiếc giường, cuộc sống như vậy cực kỳ đau khổ. Nửa đêm anh leo cửa sổ vào, cô không chút do dự đẩy anh ra ngoài, nếu anh không đi, cô sẽ tức giận, một khi thấy cô có dấu hiệu tức giận, không cần chờ cô đẩy anh đi, tự anh sẽ nghe lời rời đi. Cô giống như là thuốc độc mãn tính đối với anh, vừa gặp liền trúng độc, cuộc sống gần năm năm, anh trúng độc đến sâu hơn.

Đôi mắt Lâm Hi sáng lóe lên một cái, chậm rãi buông tách trà tinh xảo trong tay xuống, “Tôi và bạn bè ôn chuyện, cũng không cùng mọi người.” Cô làm Lăng Mạc Mạc bị thương, đuôi khóe mắt chăm chú nhìn Lăng Mạc Mạc đang giả bộ chỉ còn một hơi, cánh môi mím vừa đúng, trong ngọt ngào tràn đầy vẻ cường thế.

“Khó được gặp gỡ, uống một tách trà chứ sao.” Cô dịu dàng từ chối, Quyền Hạo còn không chịu buông tha, mấy ngày nay, quá khó chịu rồi, có một số việc khi thử qua tư vị rồi, sẽ rất khó từ bỏ, cho dù không thể làm chuyện thân mật nhất, cũng muốn thân cận nhiều chút.

Mặc dù có Hoàng Bác ngăn cản tầm mắt trước mắt, Lăng Mạc Mạc vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ như không có chuyện gì của Lâm Hi, trong lòng cô hận đến cắn răng nghiến lợi, trong hốc mắt tiếp tục chảy xuống từng giọt từng giọt nước mắt, vô cùng mảnh mai che ngực, giọng nói nhỏ như con muỗi khổ sở nói, “Quyền Cẩn, em thật đau.”

Ba chữ Trịnh Thủy Tinh giống như có ma lạc, nghe thấy ba chữ này, lòng Quyền Cẩn bất tri bất giác bị mang đi, ánh mắt mới vừa rồi còn đau lòng lập tức đổi thành mê hoặc, cũng dời ánh mứt đi. Gương mặt xinh đẹp trong trắng nõn mang theo đỏ hồng khỏe mạnh, người yêu nhất của anh đang bị đau đớn.

Ánh mắt nhìn chăm chú của Quyền Cẩn từ trên nhìn xuống trở nên kỳ quái, Lăng Mạc Mạc nhìn theo tầm mắt của anh, giận đến sắp bốc khói, ý tưởng chân thật nơi đáy lòng dĩ nhiên không thể lộ ra ngoài, tròng mắt đảo một vòng, chủ ý xấu liền có, cô che ngực thật chặt, nghẹn ngào nói giống như không ra lời, tố cáo nhìn Trịnh Thủy Tinh, “Thủy Tinh, tôi và cô không thù không oán, tại sao cô lại đánh tôi? Có phải tôi làm chỗ nào không đúng không? Nếu quả thật tôi có chỗ không đúng, tôi ở đây nói một tiếng xin lỗi với cô.” dfienddn lieqiudoon

Trịnh Thủy Tinh cảm thấy rất châm chọc, tay phải quyến rũ vén tóc mái trước trán, châm chọc cười nói, “Lăng Mạc Mạc, đúng như lời cô nói, tôi và cô không thù không oán, vì sao tôi phải đánh cô, vu cáo cho người cũng phải cao minh một chút.” Cô là người thành thật, cô thật sự không đánh Lăng Mạc Mạc.

“Thủy Tinh…” Lăng Mạc Mạc vô cùng đau lòng che môi đỏ mọng, nước mắt chảy ròng, “Sao cô có thể như vậy…”

“Mạc Mạc.” Quyền Cẩn hạ thấp mắt suy nghĩ trong chốc lát, lời nói nhỏ nhẹ an ủi cô, an ủi trái tim bị thương của cô. Trong lòng không có chút nào hoài nghi Trịnh Thủy Tinh là hung thủ đánh Lăng Mạc Mạc, lòng vẫn luôn không lay động, giờ phút này thấy Lăng Mạc Mạc không xinh đẹp, dung nhan thuần khiết, sinh ra chút hoài nghi, cô vẫn là cô trước đây sao?

Đây đang diễn kịch Quỳnh Dao sao? Lâm Hi chỉ nhìn Lăng Mạc Mạc biểu diễn, quên trả lời Quyền Hạo.

Nhìn ánh mắt hết sức tập trung của cô, Quyền Hạo nắm bàn tay mềm mại của cô, đầy lòng mong đợi hỏi, “Hi nhi đây là đã đồng ý sao?”

Lâm Hi rút tay mình về, đứng lên, từng bước từng bước một đi tới trước mặt Quyền Cẩn và Lăng Mạc Mạc, châm chọc thoáng qua trong mắt rồi biến mất, hài hước cười nói, “Quyền Cẩn, đã lâu không gặp, nhìn bạn gái anh bị thương rất nặng, anh không mang cô ta đi bệnh viện kiểm tra vết thương sao?”

Nghe thấy lời nói cực kỳ giả mù sa mưa, Lăng Mạc Mạc một phát gần như cắn nát hàm răng, ánh mắt nhu nhược trở nên hung tợn.

“Cám ơn em quan tâm!” Dứt lời, Quyền Cẩn lưu loát ôm ngang Lăng Mạc Mạc lên.

Sắc mặt Quyền Cẩn có đủ khó coi, Lâm Hi đưa tay sờ gương mặt Lăng Mạc Mạc, cảm xúc lạnh lẽo khiến cho Lăng Mạc Mạc muốn nhanh chóng tránh ra, “Nếu gương mặt này bị phá hủy, sẽ rất đáng tiếc.”

Trong mắt hẹp dài chớp qua một tia nghi ngờ, Quyền Cẩn không vui mím môi, ôm Lăng Mạc Mạc rời đi.

Được một người lấy tư thế ôm công chúa ôm lấy, cảm nhận đủ loại khác biệt, mà giờ khắc này Lăng Mạc Mạc cảm thấy khó chịu, đáy lòng bị căm hận chiếm được tràn đầy.

“Người nhàm chán.” Sau khi không thấy bóng dáng của Quyền Cẩn, Lâm Hi lạnh lùng nói.

Khán giả may mắn vây xem cuộc đấu, rối rít cau mày tỏ vẻ không hiểu đang xảy ra chuyện gì, tò mò sắp che mất bọn họ, dưới ánh mắt lạnh lùng của Lâm Hi, bọn họ thu hồi tò mò, mặt cười híp mắt, dáng vẻ giống như cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, thế giới vẫn hòa bình, bọn họ lập tức xóa đi cảnh tượng quỷ dị vừa rồi trong trí nhớ. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Mã Kiều Thần cắn cắn môi dưới, chân mày nhíu chặt, đứng ở bên cạnh nhìn cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Chuyển động đầu óc suy nghĩ nơi tầng sâu, vẫn không thể rõ ràng, cô bất đắc dĩ.

“Lâm Hi, người đẹp này là ai, em có định giới thiệu một chút không?” Hoàng Bác chú ý tới Trịnh Thủy Tinh thật lâu, thấy Lâm Hi không có ý tứ giới thiệu, anh chủ động hỏi.

“Thu hồi chút tâm tư kia của anh.” Lâm Hi nhìn cũng không cần nhìn có thể đoán ra được tâm tư của Hoàng Bác.

“Xin chào, tôi tên Trịnh Thủy Tinh.”

“Xin chào, tôi tên Hoàng Bác, là bạn của Lâm Hi.” Người đẹp chủ động giới thiệu mình, Hoàng Bác cầu còn không được, ngay sau đó thân thiện nói.

“Tôi biết rõ, hoa hoa công tử nổi danh, diễm phúc của anh không cạn nha.” Trịnh Thủy Tinh mỉm cười, vẻ mặt phớt tỉnh trêu nói.

Khóe miệng Hoàng Bác co quắp một trận, kiên quyết không thừa nhận danh hiệu của mình, “Anh không phải là hoa hoa công tử, em nhớ lộn rồi.”

“Thật sao?” Vẻ mặt Trịnh Thủy Tinh rõ ràng không tin, ý vị sâu xa kéo dài âm cuối.

Đồng hồ đeo tay đã chỉ hai giờ chiều rồi, buồn ngủ đánh tới từng cơn, tròng mắt Trịnh Thủy tinh trong nháy mắt trợn to, “Lâm Hi, tớ còn có chuyện, tớ đi trước.”

“Ừ.” Lâm Hi biết được nguyên nhân cô ấy vội vã rời đi.

“Quyền thiếu, tớ thấy, nhân vật chính đều không ở đây, hôm nay chúng ta không cần uống trà.” Mã Kiều Thần cảm nhận được điện thoại di động trong túi chấn động, đề nghị.

“Đúng vậy” Người khác cũng rối rít phụ họa.

“Ừ.” Quyền Hạo cũng đang có ý đó, muốn cùng một chỗ với cô.

Mọi người thức thời, đưa tầm mắt nhìn Quyền Hạo và Lâm Hi một lần, mập mờ cười lên, “Chúng tôi đi trước, hai người uống trà vui vẻ lên chút.” Trong hội lưu truyền chuyện Lâm Hi là con dâu nuôi từ bé của Quyền Hạo cũng không phải ngày một ngày hai rồi, bọn họ hiểu được phải làm như thế nào.

Nói xong mọi người đều đi, tốc độ thật nhanh, trong phòng to lớn chỉ còn lại hai người Lâm Hi và Quyền Hạo.

“Anh muốn uống trà, anh uống một mình đi, tôi đi trước.” Nói xong, Lâm Hi cầm túi xách lên.

“Hi nhi còn có việc gì sao?” Quyền Hạo nhanh chóng ngăn cản trước mặt cô.

“Biết còn chưa tránh ra.” Giọng nói Lâm Hi không được tốt.

“Hi nhi, có phải gần đây anh đã làm sai chuyện gì không? Tại sao em lại đối xử lạnh nhạt với anh như vậy?” Quyền Hạo ôm cô vào trong ngực, vô hạn ai oán nói bên tai cô.

Đẩy Quyền Hạo ra, Lâm Hi lườm anh trắng mắt, “Tự anh kiểm điểm coi rốt cuộc dã làm sai điều gì.” Sai của anh chính là sai ở chỗ trước kia mỗi tối đều triền miên với cô, bị có thể sẽ mang thai hù tới cô, không thể nào lại xảy ra quan hệ với anh.

Quyền Hạo rất nghiêm túc ngẫm nghĩ, sàng lọc một lần từng ly từng tí gần đây, không nghĩ ra được gần đây mình làm sai chuyện gì. Trừ ngày hôm qua làm cơm rất khó ăn để cho cô ăn ra, cũng không có gì cả, “Hi nhi, có phải nhìn anh phát chán rồi không?” Anh hỏi hơi dè dặt cẩn trọng.

“Nếu như điều này có thể coi là lý do, đây cũng là một trong những sai lầm của anh.” Cách nói đóa hoa tuyệt thế gì đó, cô không muốn thừa nhận chỉ số thông minh của Quyền Hạo càng ngày càng thấp.

“Em đã nói dung mạo của anh rất đẹp trai.”

“Đẹp trai nữa cũng sẽ có ngày nhìn phát chán.” Anh u oán, cô muốn bật cười.

“Ý tưởng của Hi nhi là?”

“Không có ý tưởng gì.” Cô đột nhiên có ý chọc ghẹo anh, “Hiện giờ kỹ thuật chỉnh hình phát triển như vậy, thật ra thì anh có thể suy nghĩ một chút tới phẫu thuật thẩm mỹ khuôn mặt.”

“Hi nhi hy vọng anh biến thành dạng gì?” Chỉ cần là cô thích, anh đều đi làm.

“Nói giỡn mà thôi, đừng làm thật như vậy.” Thấy anh không giống như nói giả, cô vội vàng giải thích cô chỉ đùa giỡn. Vẻ soái của anh là thế gian ít có, thay vì để bác sỹ phẫu thuật thẩm mỹ làm hại, còn không bằng cứ như vậy. [email protected]`l3q21y"d0n

“Hi nhi.” Anh khẽ cúi đầu.

“Tôi còn có việc, đi trước.”

“Anh đưa em đi.”

“Ừ.”

Hai người đi sóng vai, anh đưa mắt nhìn cô lên xe.

Cảnh tượng gặp Tư Đồ Nguyên giống như tái hiện ngay trước mắt, lòng trầm ổn của cô hơi lộn xộn.

Trong đầu nghĩ tới một chuyện trước kia, cô nghĩ mê mẩn, đôi mày thanh tú trong lúc bất giác từ từ nhíu chặt, tạo thành một ưu sầu sâu đậm ẩn giấu.

Chuông điện thoại di động vang lên không biết bao nhiêu lần, cô đều không phát hiện ra.

Trịnh Thủy Tinh gọi điện thoại cho cô rất buồn bực, khó chịu từ trong lòng sinh ra, phiền não đập điện thoại di động xuống đất.

Trương Hiểu Hoa mới vừa đi vào, thấy điện thoại di động trên đất, lo lắng hỏi, “Thủy Tinh, em chưa uống thuốc sao?”

“Câm miệng.” Không đề cập đến chuyện này còn may, vừa nhắc tới, cả người Trịnh Thủy Tinh bắt đầu nóng nảy.

Trương Hiểu Hoa bất đắc dĩ thở dài một hơi, vẻ mặt nặng nề, “Bác sỹ căn dặn, em nhất định phải uống thuốc đúng giờ. Em không uống sao được?”

“Có chuyện thì nói, không có chuyện gì thì cút đi.” Trịnh Thủy Tinh như biến thành người khác, trên ngũ quan xinh xắn bao phủ một tầng uất ức, tròng mắt tràn đầy linh khí sắp bị hắc ám bao phủ, cô rất lo lắng.

“Chị không có chuyện gì, chính là tới thăm em một chút, em không phải mệt nhọc sao, mau ngủ đi.” Vừa thấy trạng thái của Trịnh Thủy Tinh không đúng, Trương Hiểu Hoa vội vàng cười híp mắt, chút tâm tình tiêu cực cũng không dám biểu lộ ra.

Có lẽ do nụ cười của Trương Hiểu Hoa, vẻ uất ức trên mặt Trịnh Thủy Tinh giảm bớt một chút, ánh mắt lộ ra tia sáng, “Đi ra ngoài.”

“Được được, em mau ngủ đi, chị không náo loạn em.” Trương Hiểu Hoa nhanh chóng rời đi.

Hàm răng xinh đẹp của Trịnh Thủy Tinh cắn thật chặt, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy u buồn không tản đi, trong hốc mắt đều là nước mắt lóe sáng, hình như cô đang đè nén điều gì, cảm xúc gần như hỏng mất.

Sau khi lái xe đến mục tiêu, Lâm Hi mới phát hiện Trịnh Thủy Tinh gọi điện thoại tới, gọi lại nhiều lần, Trịnh Thủy Tinh đều không nghe điện thoại của cô, nghi ngờ cất điện thoại di động đi, nghĩ đến ngày đó ở bệnh viện gặp được Trịnh Thủy Tinh, Thủy Tinh không giống người khác, trong lòng cô khó tránh khỏi hơi bận tâm. dieendaanleequuydonn

Càng nghĩ càng lo lắng, cô càn tới chỗ Thủy Tinh một chuyến, đạp chân ga rời đi lúc này, chưa từng chú ý tới bụi cỏ ven đường không thích hợp.

Thủy Tinh ở đường Thất Đoạn đế đô, tương đương với khu ngoại ô, cô mở bản đồ chỉ đường, chạy tới nhà Thủy Tinh.

Trên đường xe hơi ít, cô tiến vào ngã ba đường, hai chiếc xe đồng thời lái về phía cô, cô cau mày chuyển tay lái, chuẩn bị tránh chiếc xe có tài xế thiếu não không biết lái xe, nào có thể đoán được, cô tránh né rồi, hai chiếc xe kia vẫn tới gần cô. Tình huống này vừa nhìn, cô cảm thấy có gì không đúng, cố gắng tránh ra, như vậy, hai chiếc xe kia lại trực tiếp đụng tới, trước mặt và sau lưng có hai chiếc xe, vây đánh cô, cô tránh không thể tránh, trơ mắt nhìn hai chiếc xe đụng vào xe của cô.

Hai xe đụng xe của cô, không phải va chạm khi di chuyển ở tốc độ cao, nhưng trong xe không tránh khỏi bị chấn động một phen, cô cảm giác đầu choáng váng, vịn tay lái.

Thông qua đèn chiếu hậu, hộ vệ đi theo nhìn thấy tình huống này của cô, rối rít xuống xe đi về phía bên này. Bốn chiếc xe vây đánh cô có mười sáu tên thanh niên cường tráng mặc đồng phục màu đen đi xuống, dáng vẻ hung thần ác sát.

Tình cảnh này, không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy, không hốt hoảng, cô rất bình tĩnh.

Thủ lĩnh của mười sáu tên cường tráng cứng rắn đập bể kính thủy tinh ghế ngồi bên cạnh tài xế, cô mắt lạnh nhìn anh ta đập.

“Xuống.” Đập vỡ kính thủy tinh, thủ lĩnh hung ác ra lệnh, trong mắt bén nhọn chứa sát ý.

Mặt cô không chút thay đổi, mở cửa xuống xe.

Lúc này hộ vệ nhà họ Quyền bao vây lấy đội thanh niên cường tráng đột nhiên thò ra, Lý Thắng tuy vẫn bình thường, nhưng ở thời khắc đặc biệt này, hóa thân thành thủ lĩnh, cầm súng lục nhắm thẳng vào mười sáu tên thanh niên cường tráng, lạnh lùng nói: “Không muốn chết cút ngay!”

“Lâm tiểu thư, chủ nhân nhà tôi cho mời, không biết ngài có rảnh rỗi đi một chuyến không?” Thủ lĩnh mặt dữ tợn, nhớ được căn dặn của chủ nhân, dùng kính ngữ với Lâm Hi, không để ý tới hộ vệ nhà họ Quyền.

“Dùng phương thức này mời tôi đi, anh cảm thấy tôi sẽ đi sao?” Cô chê cười, nếu người phụ nữ bình thường gặp phải tình huống như thế nào, sợ hãi sẽ chiếm đầy lý trí người đó, mà cô hoàn toàn không sợ những thứ này. die~nd a4nle^q u21ydo^n

“Không muốn đi cũng phải đi.” Thủ lĩnh không có ý định nói nhảm, cùng người dưới của anh ta đồng loạt giơ súng lên, định cướp người đi.

“Anh rất ngông cuồng.” Họng súng đen sì hướng về phía cô, cô còn có thể bật cười, không khẩn trương chút nào, rất ung dung, giống như đang thưởng thức thời tiết tốt.

“Lâm tiểu thư, có rượu mời liền uống, rượu phạt uống không tốt.” Thủ lĩnh liều lĩnh cười, bóp cò súng.

Tiểu thư nhà mình bị người ta chỉa súng vào, mấy người Lý Thắng sao có thể dễ dàng tha thứ, toàn bộ bóp cò súng, chuẩn bị ra tay dạy dỗ những kẻ cường tráng không biết chết sống này.

Xe cộ chung quanh lui tới không nhiều lắm, nơi đây lại là ngã ba đường, một đống người vô cùng hung ác vây quanh một chiếc xe đang định hành hung, các chủ xe nhìn thấy tình huống này đều rối rít đi đường vòng, giữ vững tác phong chuyện không liên quan đến mình vắt giò ngồi xem.

Trên trán cô là họng súng chỉ cách một cm, cô chậm rãi nắm lấy, ánh mắt sắc bén nhìn thủ lĩnh, “Đe dọa không phải đe dọa như vậy.” Vừa dứt lời, cô nhanh chóng cướp lấy súng lục của thủ lĩnh, một cước ẩn chứa lực lượng vô cùng nhiều hung hăng đạp trúng đầu gối anh ta.

Trên đầu gối thủ lĩnh ăn một phát đau, chân hơi nhũn ra, thiếu chút nữa quỳ xuống.

Thủ lĩnh bị đánh, thân là người dưới tự nhiên phải ra mặt, bất đắc dĩ đầu của bọn họ cũng bị mấy người Lý Thẳng chĩa súng vào.

“Khi muốn mời người, phải khách khí một chút.” Cô bóp cò súng, chĩa họng súng lên bầu trời, hạ thấp mắt nhìn thủ lĩnh tỏ vẻ không thể tin, ngay sau đó buông cò súng ra, một viên đạn bắn lên không, không có tiếng súng, chung quanh yên tĩnh đến làm cho người ta sởn cả tóc gáy.

Ngày hôm nay không tốt, thật sự không tốt, từ khi ra cửa đến bây giờ, cô chưa gặp được chuyện tốt gì.

“Lâm tiểu thư, cô…” Thủ lĩnh nổi giận, vung quả đấm lên chuẩn bị đánh mạnh vào mặt cô.

Trong mắt cô bị bóng tối vô biên chiếm hết, không nhúc nhích nhìn.

Không biết ánh mắt quá sắc bén, hay là cô không sợ, thủ lĩnh giơ cao cao quả đấm lại thu lại, khí thế hạ xuống không ít, quét nhìn bọn cận vệ nhà họ Quyền một lần, “Lâm tiểu thư, cô ngoan ngoãn đi một chuyến, đều tốt cho tất cả mọi người.”

Hộ vệ nhà họ Quyền muốn làm chính là bảo vệ tốt cho Lâm Hi, ở dưới mắt của bọn họ, Lâm Hi xảy ra bất cứ vấn đề gì, bọn họ đều không có quả ngon mà ăn. Đối mặt với tình cảnh này, bọn họ rối rít ra tay.

“Ra tay đi.” Thủ lĩnh ra lệnh một tiếng, người dưới của anh ta và bọn cận vệ nhà họ Quyền đánh nhau.

Dưới tình huống số lượng không khác nhau lắm, bọn họ cũng không sử dụng đến vũ khí, dùng quyền không đánh nhau.

Người dưới của cô và thủ lĩnh đều đang đánh nhau, còn hai người thì nhìn thẳng vào mắt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng đối diện với ánh mắt hung ác trong nháy mắt, thủ lĩnh bị khí thế khổng lồ của cô áp bức, mồ hôi lạnh trên trán bắt đầu rỉ ra.

Chung quanh đều đánh đến không thể chen thêm người, cảnh tượng hỗn loạn không chịu nổi, cô cực kỳ bình tĩnh, tay cầm súng, nghiên cứu tỉ mỉ.

Thủ lĩnh thấy cô nghiên cứu đến mê muội, cắt chặt răng, móc chiếc khăn tay trong túi áo ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.