[Quyển 3 Hệ Liệt Sở Sở] - Tiểu Bảo Bình Thiên Hạ

Chương 4




Hai người la cà dọc đường, đến hồ Phàn Dương mất trọn một tháng.

Buổi chiều hôm đó, hai người ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ du hồ, người quen nhìn thấy biển lớn như Tiểu Bảo còn cảm thấy phong cảnh thật mê người, Thiêm Hạ thì khỏi phải bàn.

Thiêm Hạ nhìn cảnh hồ sắc núi bên cạnh, cảm thấy lòng trải rộng thư thái không ít, bất tri bất giác khẽ đọc: “Hồng tiêu vũ tế, thải triệt vân cù. Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc. Ngưu chu xướng vãn, hưởng cùng Bành Lễ chi tân…” [1]

Tiểu Bảo nhìn dáng vẻ mê mang ấy, liền củng trán hắn: “Nhìn không ra ngươi còn là một tiểu phu tử a?”

“Ta cũng chỉ là đọc thuộc lòng thôi mà…” Xem ra cha bắt mình đọc sách cũng thật có lợi, hắn gãi gãi đầu.

Hai người lưu luyến cảnh đẹp, mãi tới khi mặt trời khuất sau rặng núi mới chịu lên bờ.

Thiêm Hạ giật nhẹ cánh tay Tiểu Bảo: “Lúc nào dạy ta bơi a?” Mới nãy ở trên thuyền, sóng chỉ hơi lớn một chút, thuyền đã lắc lư rất dữ, hắn nhìn hồ nước sâu thăm thẳm, có hơi hoảng, thầm nghĩ nhất định phải kêu Tiểu Bảo dạy hắn bơi thật tốt mới được.

“Hả?”

Tiểu Bảo nhớ mình đã từng đồng ý với hắn, nhưng bơi thì phải cởi quần áo, mà từ sau lần chọc lét hắn lần trước, Tiểu Bảo luôn vô thức tránh né các hành vi quá mức thân mật, ai bảo tiểu hai lúa còn xinh đẹp hơn cả cô nương, mềm mềm mịn mịn, tưởng chừng bóp ra nước được.

Bản thiếu gia chạm vào hắn nhiều một chút liền cảm thấy không thoải mái.

Lúc này thế nào y lại hoàn toàn không hề nghĩ tới Thiêm Hạ có khuôn mặt giống hệt Sở Lam.

“Ngươi đã đồng ý rồi nga, Tiểu Bảo!” Thiêm Hạ túm tay y lắc lắc.

“Ta có nói không dạy đâu, đợi lát nữa…”

“Vậy ngày mai đi, ngày mai ngươi dạy ta! Tiểu Bảo, Tiểu Bảo!” Gần như dính chặt trên người Tiểu Bảo.

Không ngờ tiểu hai lúa này cũng biết chơi xấu làm nũng, bị quấn lấy không còn cách nào khác, Tiểu Bảo ôm đầu: “Được được được, ngày mai sẽ dạy ngươi!”

Thiêm Hạ mừng rỡ cứ cười mãi.

Đúng lúc này, xa xa trước mặt có mấy nam tử trẻ tuổi quần áo gọn gàng đi tới, người nào cũng đeo bảo kiếm, dường như là đệ tử võ lâm thế gia.

Thiêm Hạ trước đó vẫn còn toét miệng cười đột nhiên nín thinh, mím chặt môi, cánh tay đang cầm tay Tiểu Bảo cứng đờ.

Chẳng lẽ tiểu hai lúa biết bọn họ?

Tiểu Bảo nhíu mày, y tự mình đến Trung Thổ, luôn hết sức che giấu võ công, ngoại trừ hai lúa đơn thuần Thiêm Hạ này, đối với các võ lâm nhân sĩ khác y đều bảo trì khoảng cách.

Bất quá dù sao cũng không kịp che mặt rồi, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, y nhỏ giọng nó với Thiêm Hạ: “Đợi đã, gọi ta là Sở Kháng Thiên”

Thiêm Hạ gật đầu.

Trong đám đệ tử thế gia kia, người đi đầu rất anh tuấn, còn chưa tới gần, đã hô hố vừa cười vừa nói: “Ta nói là ai, khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nguyên lai là nhị công tử của Tề đại hiệp a!” Ngôn từ có phần lỗ mãng.

Thiêm Hạ biết người này, đó là ấu đệ của tân nhậm chưởng môn phái Lục Hợp Sa Lĩnh Tây tên là Sa Lĩnh Nam, trước đây từng đến nhà bái kiến Tề Gia Nghĩa.

Nhìn đằng sau gã, người có làn da sậm màu khỏe khoắn chính là thiếu chưởng môn phái Hoa Sơn Huống Vân Phong, người cao gầy trắng trẻo là thiếu trang chủ Giang Nam Bình Yên trang Tiết Hoành Chi, cũng đều từng tới nhà, chỉ duy nhất thân ảnh thanh tú mặc áo khoác sắc xanh ngọc ở sau cùng là chưa từng gặp mặt lần nào.

Sa Lĩnh Nam, Huống Vân Phong, Tiết Hoành Chi, ba người này đều là những kẻ có máu mặt trong giới bạch đạo võ lâm trẻ tuổi.

“Ái chà, nhị công tử cũng vân du giang hồ sao, còn vị thiếu hiệp đây là ai thế? Có vẻ rất thân mật với nhị công tử nha!” Sa Lĩnh Nam tiếp tục nói, liếc xéo Tiểu Bảo, rõ ràng có ý khinh miệt.

Tiểu Bảo trong lòng hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn tỉnh bơ như không.

Thiêm Hạ trái lại sắc mặt rất khó coi, ba tên gia hỏa này đều không phải người tốt.

Căn cứ nhận định của hắn cực kỳ đơn giản, thứ nhất, hai mắt vô thần, nhìn láo liên khắp nơi. Thứ hai, không trung hậu thành thực.

Ngày trước bọn họ tới nhà, đối với phụ thân thì đặc biệt cung kính, đối với đại ca và tiểu muội cũng rất thân thiện, chỉ có đối với mình, bọn họ luôn khinh mạn coi thường, còn luôn nhìn chòng chọc vào mặt hắn.

Điều khiến người ta không thể nuốt trôi nhất là, bọn họ tới phụ thân đặc biệt thêm đồ ăn khoản đãi, vậy mà còn không vui lòng ăn, có biết hắn chỉ có thể nhìn đám đồ ăn đó bằng con mắt trông chờ thôi không.

Thiêm Hạ trong lòng căm giận, nhưng hắn vẫn nhớ lời phụ thân không phát sinh tranh cãi với người đồng đạo, chỉ có thể quay đầu kéo Tiểu Bảo đi.

“Ồ, không hổ là công tử của Tề đại hiệp a, cũng kiêu căng gớm đây!”

“Ngươi sợ cái gì a, chúng ta có đấu võ với ngươi đâu, ngươi sợ phải xấu hổ, đúng là một con thỏ chết nhát!”

“Ta thấy hắn cùng tình lang bí mật gặp gỡ bị chúng ta bắt gặp, sợ truyền ra ngoài thì thật không dễ nghe thì có!”

Tiểu Bảo thầm nghiến răng, ánh mắt hơi tối lại, đều là loại hỗn trướng không ra gì, Lục thúc nói không sai, đứa nào cũng đáng chết. Bất quá, tiểu phụ thân luôn nói không cho phép y gây chuyện thị phi. Hơn nữa, mấy tên gia hỏa này… động thủ cũng sợ bẩn tay!

Thiêm Hạ tức giận mặt đỏ bừng, bất quá câu cuối cùng kia nói cái gì mà tình lang bí mật gặp gỡ, hắn cũng không rõ lắm, chỉ có điều bên cạnh là bằng hữu tốt nhất, sao có thể để y thấy mình bị người ta khinh thường như vậy, thực quá mất mặt!

Tiểu Bảo vươn tay sang nhẹ vỗ lưng hắn, nháy mắt, rồi xoay người lại, nhìn mặt mấy tên gia hỏa vừa buông lời châm chọc kia, cố tình hỏi Thiêm Hạ: “Tề hiền đệ, ngươi biết những người này sao?”

Thiêm Hạ trong lòng khẩn trương, không muốn Tiểu Bảo bị liên lụy, lại kéo y đi tiếp.

“Các vị đây sao vậy, chúng ta chẳng phải đều là đồng đạo võ lâm sao, tương ngộ tức là hữu duyên, chi bằng nể mặt tiểu đệ, tìm một chỗ ngồi xuống nhẹ nhàng đàm đạo”. Người nói là thiếu niên thanh tú đứng cuối cùng, sau khi nói liền liếc mắt nhìn Thiêm Hạ, lập tức buông rủ tầm nhìn, dường như muốn che đậy điều gì đó.

Bất quá dễ nhận thấy thiếu niên thanh tú này có địa vị khá cao trong số bốn người, ba người kia nghe thấy hắn nói vậy, không nói thêm tiếng nào, thiếu niên lại hỏi Thiêm Hạ và Tiểu Bảo: “Chẳng hay ý hai vị thế nào?”

Thiêm Hạ không buồn để ý muốn đi, lại bị Tiểu Bảo kéo lại, Tiểu Bảo cười nói: “Được, hẹn gặp sao bằng ngẫu nhiên!”

Đoàn người chọn ngồi ở tửu lâu nổi danh nhất ven hồ Phàn Dương.

Thiếu niên thanh tú tự mình giới thiệu trước: “Tề huynh đệ, tại hạ là Khanh Mẫn Triện đứng hàng thứ chín ở Ly Ngọc đường, cứ gọi ta là Khanh Cửu”

Tiểu Bảo giật mình, té ra là người của Ly Ngọc đường! Hai mươi năm trước giữa hồi đại chiến với ác ma Ly Ngọc đường đã rút khỏi giang hồ, tại sao đệ tử vẫn còn hành tẩu trên giang hồ?

Hơn nữa mới nãy ánh mắt người này nhìn tiểu hai lúa có chút không bình thường a!

Y cao giọng nói: “Tại hạ đến từ Nam Hải, Sở Kháng Thiên”

Khanh Cửu nhíu mày: “Vậy Sở huynh và Sở gia ở Duyễn châu là thân thích?”

“Cùng họ mà thôi, gia đình tại hạ mấy đời đều làm ăn buôn bán, không hề biết võ công, chuyện tình trong võ lâm càng không hay, cũng chỉ mới gặp Tề huynh đệ mấy ngày trước”

Mấy người Sa Lĩnh Nam vừa nghe Tiểu Bảo không biết võ công, vẻ mặt càng thêm khinh thường, chỉ báo danh tính gia môn qua loa cho có.

Trái lại thiếu trang chủ Bình Yên trang kêu tiểu nhị tới gọi món ăn, còn châm chọc nói: “Tề nhị công tử, gia phong giản dị của lệnh tôn thực khiến hàng tiểu bối ta đây vạn phần thẹn thùng. Bất quá, ngươi yên tâm, cứ thả sức mà ăn, không bắt ngươi phải tốn tiền”

Thiêm Hạ bực mình, lại muốn đứng dậy, liền bị Tiểu Bảo ấn xuống, khẽ cười nói: “Lần đầu gặp mặt, cứ để tại hạ mời các vị đi”. Nói xong đọc tên món ăn như điểm danh đồ vật quý báu ở nhà, tiểu nhị của tửu lâu nổi danh mà còn toát hết mồ hôi.

“Vị đại gia này, ngài thật đúng là thông thạo”

Tiểu Bảo ra vẻ nhà giàu mới nổi, phẩy tay nói: “Này có đáng gì!”

Lại lấy ra từ trong ngực một viên đá màu trắng hơi đục, dặn dò: “Lúc hâm rượu bỏ viên du châu này vào”

Du châu?!

Mấy người Sa Lĩnh Nam vừa nghe, một đống con mắt đều trợn tròn, tương truyền bất kể rượu nhạt đến đâu chỉ cần bỏ ‘du châu’ này vào thì đều trở thành mỹ tửu. Quan trọng hơn, có người nói người tập võ nếu dùng bột du châu tán nhuyễn, có thể tăng hơn mười năm công lực!

Thế nhưng du châu này mới chỉ được nghe, không ai biết mặt mũi nó ra sao, lẽ nào Sở Kháng Thiên bề ngoài tầm thường lại có được món đồ quý hiếm này?

Khanh Cửu cũng khó nén được kích động, chỉ vào viên đá kia nói: “Sở huynh, đây là du châu trong truyền thuyết”

“A, đúng, du châu này có thể biến mục nát thành thần kỳ”. Nói xong, lại tùy tiện quăng viên đá cho tiểu nhị.

Sa Lĩnh Nam cướp lấy, lăn qua lăn lại nhìn một lúc lâu, Khanh Cửu không động đậy, hai người kia lại cuống quýt lao đến chụm đầu vào ngó.

“Là giả!” Sa Lĩnh Nam kết luận, không khác gì viên sỏi ven sông, sao có thể là du châu? Chưa từng nghe có vị Nam Hải Sở Kháng Thiên, loại này cũng có thể có du châu? [yōu zhū]

Từ lúc nghe Tiểu Bảo gọi món ăn Thiêm Hạ đã rất không vui, dựa vào cái gì cho bọn họ ăn ngon như vậy, lại thấy y bỏ ra mỡ lợn du trư [yóu zhū] kỳ quái gì đó [2], từ trước tới giờ chưa hề nghe y nói với hắn, trong lòng càng khó chịu.

Hắn là người có chuyện gì đều viết rõ ràng trên mặt, lúc này, miệng đã sắp dẩu thành miệng lọ hoa.

Tiểu Bảo ở dưới bàn khẽ bấm tay hắn, sau đó làm ra bộ tức giận: “Ngươi không tin thì thôi, tiểu nhị, cầm đi hâm rượu”

Khanh Cửu vội nói: “Sở huynh, bớt giận, du châu này thực sự là quá hiếm lạ, ngươi…”

“Hiếm lạ gì chứ, nhà ta có tới ba viên!”

Cái gì? Ba viên?

“Nga, không đúng, hiện nay chỉ còn hai viên, viên kia ta cho Thiêm Hạ người huynh đệ của ta ăn rồi”

Thoáng chốc, tám ánh nhìn đồng thời bắn chíu chíu tới trên mặt Thiêm Hạ.

Thiêm Hạ lẩm bẩm trong lòng, ăn mỡ lợn lúc nào nhỉ?

Tiểu Bảo lại hơi bấm tay hắn, sau đó mới nói: “Tề huynh đệ, không phải ngươi nói với ta, sau khi ăn xong võ công tiến bộ rất nhiều sao?”

Hả? Thiêm Hạ há miệng, bất quá nếu Tiểu Bảo đã bấm tay hắn, tất có nguyên do, bởi vậy cũng thuận theo đó gật đầu.

Sa Lĩnh Nam lập tức đứng lên, kéo hắn: “Võ công tiến bộ rất nhiều? Ra đây, tỉ thí với ta”

Thiêm Hạ kinh hãi, không phải hắn chưa từng tỉ thí với Sa Lĩnh Nam, hai năm trước đã nếm qua không ít vị đắng, bị đánh bại không biết bao lần, mặt mũi của phụ thân đều bị hắn cho mất sạch sẽ.

Hắn vội nhìn về phía Tiểu Bảo, nghênh đón hắn là ánh mắt tràn ngập tin tưởng của Tiểu Bảo.

Hắn liều mình cắn răng, dù sao cũng không thể để Tiểu Bảo xem thường, tốt xấu gì mình cũng là một nửa sư phụ của y!

Mạnh mẽ đứng dậy, theo Sa Lĩnh Nam tới khoảng đất trống bên ngoài.

Hai người vào tư thế, đột nhiên Khanh Cửu nói với theo: “Sa huynh, so chưởng”

Tiểu Bảo lại liếc gã.

Sa Lĩnh Nam tức giận đáp ứng, ném bội kiếm xuống đất, Thiêm Hạ cũng làm theo.

Thiêm Hạ trong lòng lo lắng, mặc dù hai năm qua đã cao lớn hơn, võ công cũng có chút tiến bộ, thế nhưng, còn kém họ Sa nhiều lắm.

Sa Lĩnh Nam không loanh quanh, trực diện xuất chưởng, chưởng phong yếu ớt, nhưng lại ẩn giấu chín thức biến hóa, quả nhiên là tinh anh trong đám niên thiếu võ lâm.

Hai người bốn tay tiếp xúc, ngay khi Thiêm Hạ sắp chịu thiệt, một việc bất ngờ đã xảy ra, Thiêm Hạ đột ngột chuyển chưởng thành chỉ, đâm vào lòng bàn tay đối phương, đây là diệu chiêu mấy ngày nay hắn và Tiểu Bảo cùng nhau luận bàn, lúc này liền mang ra áp dụng.

Mặc dù chiêu thức rất tinh diệu, nhưng nội công hắn còn chán mới bì kịp Sa Lĩnh Nam, đáng lẽ chỉ có thể đẩy lùi đối phương, không ngờ, ngón tay đâm tới, Sa Lĩnh Nam phải thối lui cả chục bước, ngã dập mông trên mặt đất, miệng hộc máu tươi bê bết.

Ngay cả Khanh Cửu và ba người kia đều sững sờ.

Người thắng là Thiêm Hạ cũng mắt chữ O mồm chữ A.

Mình lợi hại như vậy sao? Hắn chẳng hiểu gì đứng gãi đầu.

Tiểu Bảo thì nhanh chân chạy vội tới: “Sa huynh, ai nha, Tề huynh đệ vừa mới ăn du châu, hẳn là không biết nặng nhẹ, cho nên mới đả thương ngươi, như vậy đi, viên du châu này tặng ngươi, coi như là chúng ta nhận lỗi ——” nói rồi liền nhét viên đá trắng phau trong tay vào ngực Sa Lĩnh Nam.

Một bảo vật hiếm lạ cứ việc tùy ý mà đem tặng như vậy?

Khanh Cửu vẫn còn giữ vẻ mặt khó hiểu, Tiết Huống hai người đã không thể kiềm chế được, trên mặt lộ rõ vẻ thèm thuồng.

Tề Thiêm Hạ này võ công nát như vậy, sau khi ăn du châu có thể đánh trọng thương Sa Lĩnh Nam, nếu là mình ăn, chẳng phải là thiên hạ vô địch rồi sao?

Hai người liếc nhau, lập tức chạy tới, đồng thời nâng Sa Lĩnh Nam dậy, nói một lời với Khanh Cửu, liền chạy biến.

Luận võ chỉ khoảng thời gian nửa chén trà nhỏ, ba người kia vừa rời đi, lúc này đồ ăn mới lục đục mang lên.

Thiêm Hạ cũng chẳng thèm nghi ngờ nữa, lập tức lôi kéo Tiểu Bảo trở lại tửu lâu.

Còn lại một mình Khanh Cửu rớt lại phía sau nhìn thân ảnh Thiêm Hạ, khóe miệng hơi nhếch, mang theo một cỗ tà ý khó nói thành lời. Bất quá nét cười ấy chỉ thoáng hiện bên môi, ngay sau đó gã cũng theo hai người vào tửu lâu.

Thiêm Hạ ngồi xuống, thấy Khanh Cửu cũng theo vào cùng ngồi, nhủ thầm trong lòng, người này thực quái đản, đồng bạn của hắn đi rồi, hắn vẫn ở lại ăn uống với chúng ta? Quả nhiên chẳng phải người tốt.

Tiểu Bảo trái lại còn bắt chuyện với gã một câu, cũng không nói quá nhiều.

Thiêm Hạ nhìn một bàn đầy thức ăn, đôi mắt đẹp cũng phát sáng, nằm dài ra bàn tập trung chiến đấu, đầy một miệng đều là đồ ăn, dáng ăn cũng chẳng lấy gì làm dễ coi, sườn lợn cánh gà đều trực tiếp cầm trong tay gặm, khóe miệng còn dính một chút nước sốt.

Tiểu Bảo mấy ngày nay đã sớm nhìn quen, y cầm đũa gắp cho mình rất qua loa, thời gian còn lại đều dành để gắp đồ cho quỷ tham ăn này.

“Từ từ thôi!” Có ai giành với ngươi đâu.

Thiêm Hạ gật đầu, nhưng mồm vẫn ăn lấy ăn để, còn vừa nhồm nhoàm vừa nói: “Sườn lợn…”

Tiểu Bảo buồn cười, đang định gắp cho hắn, không ngờ Khanh Cửu đã ra tay trước, nhanh nhẹn gắp sườn lợn cho Thiêm Hạ.

Từ lúc bắt đầu ăn, hai người vốn coi Khanh Cửu như không khí, không hề nói chuyện.

Tiểu Bảo thấy gã xun xoe, tâm trạng có phần không thoải mái. Không ngờ tiểu hai lúa kia lại rất nguyên tắc, không chịu ăn miếng sườn lợn Khanh Cửu gắp cho, quay sang nhìn y nói: “Sườn lợn…”

Tiểu Bảo trong lòng lập tức vui vẻ sảng khoái, gắp cho hắn miếng sườn rất nhiều thịt lại quyện nước sốt, thiếu niên tham ăn liền cười tít mắt, nhận miếng sườn nhét vào cái mồm vẫn còn đầy đồ ăn.

Khanh Cửu thấy thế, hơi cúi đầu không nói gì.

Ăn chán chê, Thiêm Hạ mới nghĩ ra cần hỏi: “Tiểu…” bị Tiểu Bảo trừng mắt, chữ Bảo trong Tiểu Bảo lập tức nuốt trở vào, “Cái mỡ lợn gì đó rốt cuộc là…”

Khanh Cửu cũng yên lặng nghe hai người nói chuyện.

Tiểu Bảo hơi nhếch lông mày, thấy rõ được má lúm đồng tiền bên phải, cười nói với Khanh Cửu: “Kỳ thực, Khanh huynh, du châu kia cũng không thể khiến người ta tăng tiến công lực”

Khanh Cửu sắc mặt hơi biến: “Nga?”

Tiểu Bảo cười, gọi tiểu nhị tới: “Mang một bình Thiêu Đao Tử [3] loại ba đồng một cân lên đây”

Tiểu nhị lập tức bưng lên, Tiểu Bảo lại phân phó: “Rót cho vị đại gia này một chén”

Khanh Cửu trái lại cũng rất thẳng thắn, cầm lấy chén rượu uống một ngụm lớn, sau đó nói: “Quả nhiên là cực mạnh”

Thiêm Hạ thấy Tiểu Bảo không trả lời câu hỏi của hắn, lại còn luyên thuyên một hồi với tên gia hỏa họ Khanh kia, trong lòng buồn bực khó diễn tả, nói: “Cho ta một chén”

“Đừng uống!” Tiểu Bảo vội vàng ngăn cản, tiểu tử ngốc này tửu lượng đảm bảo kém, Đao Tử mạnh như vậy không thể mang ra đùa được.

Thiêm Hạ càng không cam tâm tình nguyện, vì cái gì họ Khanh có thể uống, ta thì không được, hắn dẩu môi, giận dỗi xỉa xỉa đĩa rau gắp ăn.

Tiểu Bảo tạm thời không quản hắn, trước tiên phải giải quyết chuyện du châu này đã. Nếu người trong võ lâm đều biết y có loại bảo vật quý hiếm này lại chẳng chen chúc nhau tìm tới, không đâu gây nên một hồi sóng gió vô nghĩa.

Y lấy ra từ trong ngực một viên khác, mở nắp bình rượu, thả vào trong.

Khanh Cửu thấy vậy, mặt biến sắc, liền nghe Tiểu Bảo nói: “Khanh huynh, muốn thử không?”

“Hảo!” Khanh Cửu lập tức nhận lấy bình rượu, vận công lực, chẳng bao lâu sau bình rượu đã trở nên âm ấm, hương rượu nhẹ nhàng thoát ra.

Thiêm Hạ mặc dù bận ăn nhưng cũng thấy được rõ ràng, lưỡi hơi cứng lại, người này võ công thực giỏi nga, may mà ban nãy không so chiêu với hắn, nếu không biết giấu mặt đi đâu.

Khanh Cửu rót đầy một chén, uống cạn, lập tức hô to: “Quả là mỹ tửu”

“Khanh huynh đã thích thì cứ cầm lấy viên du châu này đi”. Tiểu Bảo chớp mắt, nghĩ thầm, ngươi cũng cầm một viên, cho dù còn hoài nghi, cũng sẽ không bà tám linh tinh khắp nơi!

Khanh Cửu chớp mắt mấy cái, nhưng vẫn giữ lại viên đá kia: “Đa tạ!”

Tiểu Bảo cười: “Kỳ thực võ công của người huynh đệ ta là Thiêm Hạ với du châu chẳng có quan hệ gì cả, thứ này không thể giúp nâng cao võ công”. Lại hỏi Thiêm Hạ, “Đúng không?”

Thiêm Hạ mặc dù đối với màn luận võ vừa rồi mơ hồ cảm thấy kỳ quái, nhưng mỡ lợn gì đó hắn tuyệt không hào hứng.

Hắn gật đầu nhấn mạnh: “Ta chưa từng ăn mỡ lợn, cha ta nói võ công đều là nhờ siêng năng rèn luyện, không có nửa phần may mắn”

Khanh Cửu vội cười nói: “Đúng thế, lời của lệnh tôn rất đúng, Tề huynh đệ võ công cao cường, vô cùng bội phục”

Kỳ thực trong lòng gã nghi ngờ chồng chất, hàng loạt sự việc phát sinh đều lộ vẻ cổ quái, nhưng Tề Thiêm Hạ đả bại Sa Lĩnh Nam là chính mắt gã nhìn thấy, du châu cũng được tặng một viên. Người thiếu niên tự xưng là Sở Kháng Thiên này từ đâu chui ra, hành sự bí hiểm khó dò, nhưng cụ thể thế nào lại không nói thành lời được.

Mà Tiểu Bảo đối với Khanh Cửu cũng có phần kiêng dè, hai mươi năm trước sinh phụ Hạo Thiên của y và Tề Gia Nghĩa quyết đấu, nếu không phải trong người trúng kịch độc của Khanh gia, thì đâu đến nỗi chết ngay tại trận.

Huống hồ Khanh Cửu này còn muốn lấy lòng tiểu hai lúa, vô sự nịnh nọt, không phải phường gian tà cũng là quân đạo tặc. Y quyết định phải hảo hảo thăm dò một phen.

Thiêm Hạ không hiểu những lắt léo quanh co trong suy nghĩ hai người, nghe những lời khen ngợi của Khanh Cửu, hắn càng cảm thấy người này không trung hậu thành thực, rõ ràng võ công cao hơn mình, lại giả bộ tán dương người. Bởi vậy hắn quay mặt sang bên cạnh, không buồn để ý.

Mà hắn cũng chẳng tha thiết chuyện ăn uống nữa, thầm nghĩ cùng Tiểu Bảo trở về khách điếm nghỉ ngơi, nhưng Tiểu Bảo càng lúc càng nhiệt tình đàm luận với tên gia hỏa họ Khanh ấy.

“Khanh huynh, tiểu đệ gần đây biết được không ít mấy chuyện nhàn tản trong võ lâm, Ly Ngọc đường chẳng phải đã rời khỏi võ lâm…”

Khanh Cửu tiếp lời: “Đúng vậy, bây giờ Khanh gia ta chỉ kinh doanh son phấn châu báu, mai này nói không chừng còn muốn quan hệ làm ăn với Sở huynh ấy chứ!”

Thiêm Hạ ban đầu còn ngồi nghiêm chỉnh nghe bọn họ nói chuyện, nhưng bọn nói đều là cái gì son phấn, ngà voi châu báu, gốm sứ tơ lụa, hắn căn bản dốt đặc cán mai.

Vậy mà, Tiểu Bảo và người nọ nói tới say sưa, mình một câu muốn chen cũng không lọt.

Hắn từ nhỏ đến lớn, ở nhà thì không được phụ mẫu coi trọng, huynh trưởng tiểu muội với hắn đều không thân thiết, ra đường gặp bằng hữu cùng tuổi thì đều là loại đệ tử thế gia giống như Sa Lĩnh Nam, hơn mười năm nay hắn vẫn luôn cô độc.

Mãi cho đến lần xuất môn này, mới không dễ dàng gì gặp được Tiểu Bảo, kết giao với duy nhất một người bằng hữu vô cùng tốt, địa vị của Tiểu Bảo trong lòng hắn qua một ngày lại thăng lên một bậc.

Lúc này trong đầu không tránh khỏi thầm nghĩ, trước kia đều là chỉ có hắn và Tiểu Bảo hai người cùng nhau, hiện tại thêm họ Khanh, mặc dù không thích hợp kết giao, nhưng võ công cao, lại nói chuyện hợp với Tiểu Bảo… Trong lòng hắn dậy lên một chút sợ hãi.

Khổ sở nhẫn nại rồi lại nhẫn nại khổ sở, cuối cùng chịu không nổi, hắn kéo tay áo Tiểu Bảo nói nhỏ: “Chúng ta về đi”. Chỉ hai người chúng ta với nhau tốt hơn.

Tiểu Bảo một mặt thăm dò, nhưng một mặt lại thực sự cảm thấy Khanh Cửu kiến thức không tệ, nói chuyện có phần rất ăn ý, lúc này trông thấy khuôn mặt khổ sở của Tề Thiêm Hạ, chỉ cho rằng hắn cảm thấy buồn chán, liền hơi bấm tay hắn, để hắn an tâm đừng nôn nóng.

Khanh Cửu cũng tinh lanh, quay sang nói với Thiêm Hạ: “Hổ phụ không sinh khuyển tử, Tề huynh đệ tài giỏi như vậy, quả là không làm nhục uy danh của lệnh cữu, lệnh tôn a!”

Thiêm Hạ nghe xong thì ngơ ra, cho tới giờ cữu cữu luôn là điều kiêng kỵ lớn nhất trong nhà, những người khác cũng không đề cập đến. Vì sao Khanh lại nói đến người kia? Còn nói đằng trước phụ thân?

Tiểu Bảo nhãn thần chợt lóe lên, có phần hiếu kỳ không biết Khanh Cửu này muốn nói gì.

Khanh Cửu cười: “Tề huynh đệ, ta thực tình rất ngưỡng mộ lệnh cữu. Đáng tiếc ta sinh sau đẻ muộn không được nhìn thấy phong thái ngày ấy của Sở tiền bối. Nhưng mọi người đều nói Tề nhị công tử rất giống Sở tiền bối, ngày hôm nay được gặp, may mắn ba đời”

Há há! Hay ghê, người Khanh gia sùng bái Sở Lam, ha ha! Tiểu Bảo tức cười.

Thiêm Hạ trái lại hung tợn mím chặt môi, đôi mắt xinh đẹp dường như muốn tóe lửa.

Hắn giống cữu cữu Sở Lam?

Đây là câu hắn không thích nghe nhất, khi còn bé hắn cảm thấy phụ mẫu và gia phó đối với hắn và huynh trưởng muội muội có khác biệt là vì mình thiếu thông minh, võ công lại kém cỏi, sau này mới biết đó là vì hình dáng hắn giống hệt người cậu phản đồ.

Cho dù không giống phụ thân, cũng không giống mẫu thân, nhưng không nên giống phản đồ a!

Ca ca giống cha, nương thương ca ca nhất; tiểu muội giống nương, cha thương tiểu muội nhất… Còn mình… Ngay cả đám đệ tử thế gia tuy không dám nói ra mồm, nhưng cũng không để ý tới hắn, liếc hắn một cái cũng không thèm. Bởi vì giống cữu cữu, tất cả mọi người đều không thích hắn. Thế nhưng, hắn đâu phải người xấu, hắn muốn làm đại hiệp giống cha a.

Thiêm Hạ nghĩ không thể tranh cãi ầm ỹ với người đồng đạo, vậy thì cầm đũa gắp thịt gà nhét vào miệng nhai ngấu nghiến.

Khanh Cửu dường như đắm chìm trong bể tình của mình, miên man nói: “Ngày hôm nay cách đại chiến ác ma đã hai mươi năm, Sở Lam tiền bối nhìn tường tự hối, có người còn nói đã sớm qua đời, mà ma giáo cũng đã mai danh ẩn tích, lớp đệ tử thiếu niên chúng ta đều rất muốn được trở về năm đó”

“Tuy có người nói Sở tiền bối vì tình riêng mà không đếm xỉa đại nghĩa, nhưng huynh đệ rất kính nể người, ma giáo kia, chẳng qua hành sự có chút kỳ quái, nhưng cũng không thấy làm nên chuyện đại ác nào, theo gia tỷ từng nói, ma giáo giáo chủ và phu nhân đều là những người si tình a!”

Trong lời nói không chỉ tràn ngập tình cảm mến mộ đối với Sở Lam, mà đối với ma giáo cũng có ý đồng cảm.

Tiểu Bảo nghe những lời này của gã, trong lòng kích động, cuối cùng hóa thành ngơ ngác.

Đại phụ thân vì tiểu phụ thân không làm đương gia Sở gia, mẫu thân vì phụ thân tự tử, Âu Dương thúc thúc vì Lục thúc không làm minh chủ võ lâm.

Có người nào không hơn những kẻ bạch đạo kia cả trăm lần?

Nhưng có thực họ Khanh này nghĩ như vậy?

Thiêm Hạ gặm thịt gà, càng nghe càng bốc hỏa, lúc này không thể nhịn được nữa, ném đũa trong tay đứng lên: “Ngươi, ngươi nói bậy! Ngươi cũng là võ lâm chính đạo, chúng ta thật vất vả mới quét sạch tà ma, ngươi, ngươi còn khen bọn họ, cữu cữu của ta… Gia phụ nói hắn võ công cao cường, nhưng khí tiết kém cỏi, chúng ta phải lấy hắn làm cảnh tỉnh!” Đây là câu trả lời của cha khi một lần duy nhất hắn dám hỏi về người cậu của mình.

Những lời nghiêm khắc đó của phụ thân vẫn còn văng vẳng bên tai.

Tiểu Bảo thầm than, Tề Đầu Gỗ thì biết cái gì, còn không phải lão tử hắn cha dạy hay con học tốt?

“Ta không giống hắn!” Thiêm Hạ gần như là rống lên, hắn không muốn giống phản đồ.

Hắn vốn ăn nói vụng về, nói được mấy câu đã lại tắc tịt, đành lòng phải nhìn về phía Tiểu Bảo, những tưởng y sẽ giúp hắn nói mấy câu, thế nhưng Tiểu Bảo chỉ trầm mặc không nói gì.

Hắn nhìn lại nhìn y, miệng cũng đã trề cả ra, nhưng Tiểu Bảo vẫn không hé răng.

Thiêm Hạ chỉ cảm thấy hai tay lạnh ngắt, cổ họng có gì đó nóng bừng nghẹn ứ.

Tiểu Bảo… Tiểu Bảo cũng không giúp hắn!

Khanh Cửu không lường được giai nhân lại phản ứng mạnh như vậy, vội nói: “Tề đại hiệp nói cũng không sai, tại hạ cũng không phải nói lệnh tôn làm không đúng…”

Thiêm Hạ không thèm nghe nữa, trừng mắt Tiểu Bảo, xoay người chạy vọt đi.

Tiểu Bảo cũng là lần đầu thấy hắn tức giận ghê gớm như vậy, chẳng kịp chào Khanh Cửu vội vã đuổi theo.

Chú thích:

[1] Ba câu thơ trong bài Đằng Vương các tự (Bài tự về gác Đằng Vương) của Vương Bột. Trần Trọng San dịch: Cầu vồng tan, cơn mưa tạnh; vẻ rực sáng, suốt đường mây. Ráng chiều rơi xuống, cùng cái cò đơn chiếc đều bay; làn nước sông thu với bầu trời kéo dài một sắc. Thuyền câu hát ban chiều, tiếng vang đến bến Bành Lễ (chú: cái cò, nguyên gốc là vụ – con vịt; Bành Lễ: phố Phàn Dương)

[2] du châu và mỡ lợn (du trư) phát âm gần giống nhau.

[3] Thiêu Đao Tử: được xưng là liệt tửu chi vương, loại rượu mạnh nổi danh vùng Đông Bắc, chủ yếu lưu hành ở vùng Liêu Đông cổ, nồng độ cồn trên 65%.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.