Quỷ Vực Vạn Nhân Mê

Chương 26




Edit: Chiêu

Beta: Na

Mưa nhỏ tí tách rơi, Mạc Tê lau nước trên mặt nhìn xung quanh, Liêu Nho Học vốn ở bên cạnh đã không thấy bóng dáng.

Rõ ràng hiện tại là hơn tám giờ tối, nhưng trời lại rất sáng, Mạc Tê ngẩng đầu nhìn không trung, căn cứ theo sắc trời phỏng đoán, bây giờ hẳn là chín, mười giờ sáng.

Thời gian thay đổi, cổ trấn vẫn là cổ trấn, nhưng không còn là nơi Mạc Tê làm việc nữa.

Sau khi nhiệm vụ được mở ra, cảnh vật xung quanh không phát sinh biến hoá gì, Mạc Tê nhất thời không nhận ra mình đã tiến vào một thế giới khác, nhưng thực ra đã thay đổi rất nhiều.

Mạc Tê lấy di động, xem nhiệm vụ lần này là gì.

Ai ngờ di động không có tín hiệu, trò chơi còn hiện ra nhắc nhở: 【 Đã tiến vào thời không khác, không thể sử dụng di động, người chơi có muốn tiêu hao 100 tích phân để mở ra hình thức trí năng? 】

Mạc Tê làm việc cả ngày còn chưa kịp sạc điện, di động chỉ 20% pin, nếu không mở hình thức trí năng tựa hồ sẽ không trụ được bao lâu. May mắn cậu chưa tiêu hao quá nhiều tích phân, còn đủ để mở tính năng này.

Mạc Tê chọn “Đồng ý”, trong nháy mắt di động biến mất, hệ thống trò chơi biến thành một nguồn sáng, chỉ cần nghĩ đến màn hình di động trong đầu là nó có thể tự hiện ra, chỉ có mình nhìn thấy, tiện dụng không ít, bỏ 100 tích phân cũng không uổng.

Nhưng di động cứ như vậy biến mất, hy vọng khi trở về thế giới hiện thực liền có thể khôi phục, cậu muốn mua một cái di động cũng không dễ dàng gì, Mạc Tê âm thầm thở dài.

Lần này, nhắc nhở của trò chơi dứt khoát hơn nhiều, thậm chí còn đưa ra bối cảnh câu chuyện.

【 Một đám trộm mộ ăn cắp một khối ngọc bội từ ngôi mộ cổ, còn chưa kịp tẩu tán đã lần lượt bỏ mình một cách kì lạ. Trước khi chết, người cuối cùng sống sót đã nhấn chìm ngọc bội vào đáy sông, tuyên bố đây là vật mang điềm xấu. Mấy chục năm sau, một ngư dân vớt được ngọc bội, đem bán cho cửa hàng chế tác ngọc, dấy lên một trận tinh phong huyết vũ ở cổ trấn. 】

【 Đại nguyên soái nắm giữ binh quyền cổ trấn, đã từng cầm hung đao chém giết vô số quân địch trên chiến trường biết được, liền đem ngọc bội làm thành phối sức cho hung đao, lấy hung vật trấn áp hung vật, trả lại cuộc sống yên bình cho cổ trấn. 】

【 Cho đến một ngày, hung đao nửa đêm đua tiếng, lúc này mọi người mới phát hiện, không biết từ khi nào cổ trấn đã độc lập với bên ngoài, không ai có thể bước ra khỏi cổ trấn. Bọn họ bị cô lập trong thời không này. 】

【 Bạn là Mạc Tê, chủ một tiệm sách tại cổ trấn, lúc trước dựa vào việc bán những cuốn sách mới được vận chuyển từ thành phố về mà kiếm được chút tiền. Trước khi phong trấn, bạn đã lấy hết của cải và vay tiền để mua lô sách bán chạy nhất tại thành phố, sách còn chưa kịp bán đã phong trấn, hiện tại nhân tâm hốt hoảng, không người mua sách. Bạn không chỉ khó có thể duy trì sinh kế, còn thường xuyên bị chủ nợ tới cửa đòi tiền, cơm sáng hôm nay chỉ gặm nửa cái màn thầu ôi còn sót lại, cơm trưa còn chẳng biết ở đâu. 】

Mạc Tê: “……”

Nhìn đến chỗ này, người luôn bình tĩnh như cậu cũng không nhịn được chửi mắng. Sinh hoạt  trong hiện thực của cậu đã không dễ dàng, vì sao vào trò chơi rồi còn phải gánh trên lưng cuộc sống khốn cùng và thất vọng này nữa? Thật sự không muốn cậu thoải mái sao?

Trong lòng mắng một hồi, Mạc Tê tiếp tục xem giới thiệu của bối cảnh.

【 Ngay khi người dân trong trấn đang vạn phần kinh hãi, đại nguyên soái đột nhiên chết một cách kì lạ, trên ngực cắm hung đao, ngọc bội không cánh mà bay. 】

【 Làm cách nào để toàn bộ người dân trong cổ trấn thoát khỏi không gian quỷ dị ấy? Rốt cuộc ngọc bội này dính lời nguyền gì, phá giải như thế nào? Mời bảy người chơi nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ. 】

Bảy người chơi, so với lần trước nhiều hơn hai người. Nhìn con số này, Mạc Tê nhịn không được sờ sờ cằm.

Liêu Nho Học đại khái cũng bị đưa đến thế giới này, còn có Hạng Trác và cậu, bốn người chơi khác đang ẩn nấp trong bóng tối.

Căn cứ vào thân phận của Mạc Tê, những người chơi khác hẳn cũng có danh tính mới trong cổ trấn. Mạc Tê thử liên hệ với Hạng Trác, trò chơi hiện lên nhắc nhở, bối cảnh thời đại không thể sử dụng di động, mời lựa chọn gửi thư hoặc tìm người truyền lời nhắn.

Không liên lạc được đồng bọn, Liêu Nho Học cũng không biết bị sắp xếp ở đâu, bốn phía chỉ có một người là cậu, ngược lại khiến cậu có chút an tâm, yên tĩnh tự nghĩ vấn đề.

Mạc Tê cúi đầu nhìn quần áo trên người, là một trường bào màu xám, có chút giống trang phục thời dân quốc, bối cảnh tựa hồ cũng là thời đó.

Rõ ràng Mạc Tê là người khởi xướng nhiệm vụ, nhưng lúc này, cậu không hề thâm nhập vào cốt truyện, càng giống như ràng buộc giữa thế giới và trò chơi, đem cổ trấn đưa vào trò chơi.

Như vậy cũng tốt, tuy hoàn cảnh không được tiện lợi, nhưng ít ra không cần quá để ý tới người khác mà sinh tử cộng tình(*) như khi ở vường trường.

(*)Sinh tử cộng tình: Đồng cảm về sự sống và cái chết.

Mưa rơi tí tách làm ướt quần áo Mạc Tê, cậu nhìn xung quanh, phát hiện kiến trúc bốn phía không khác gì trong trí nhớ của cậu, thậm chí quy mô cũng vậy.

Nơi cậu làm việc là khu du lịch được xây dựng quanh một lâm viên của cổ trấn, trung tâm là phủ đệ của quan viên nào đó, nếu vậy, phủ nguyên soái nhất định ở đó.

Còn lại là khu nhà cổ, nhà nghỉ cho du khách ở lại qua đêm và một ít kiến trúc cổ đại được giữ lại tương đối hoàn chỉnh, khu thương nghiệp là phỏng theo kiến trúc vốn có của cổ trấn xây nên, dọc theo đó là quán ăn vặt cùng đặc sản, giống với các khu thắng cảnh trong nước như đúc.

Mạc Tê đang đứng giữa khu thương nghiệp, phố buôn bán ngày thường náo nhiệt vui tươi, giờ phút này lại không một bóng người, bảng hiệu cũ nát, vách tường vỡ ra, tựa như đã lâu không ai lui tới.

Cậu nhớ mình là chủ một tiệm sách, còn nhớ rõ trong cổ trấn cũng có vài cửa hàng như vậy, hướng dẫn du lịch giới thiệu đây là cửa hàng sách duy nhất lúc bấy giờ, không chừng chính là cửa hàng này.

Mạc Tê quyết định đi nhìn tiệm sách trước, nghĩ cách bán hết sách đi, miễn cho chưa nay phải nhịn.

Cậu khá thông thuộc địa hình nơi này, rất nhanh đã xác định được phương hướng. Mới đi hai bước, cậu đã thấy một bé gái mặc áo bông màu đỏ cũ nát, thắt bím sừng dê ngồi xổm trong góc, mở to đôi mắt tròn nhìn cậu.

Trên người cô bé ướt đẫm, áo bông không mang lại sự ấm áp mà còn khiến môi cô bé tái đi vì lạnh. Cô bé nhìn thấy Mạc Tê đi qua, nhào tới ôm chặt đùi cậu, nhỏ giọng nói: “Vị đại gia hảo tâm này, cho ta chút đồ ăn đi.”

Thanh âm cô bé khàn khàn, hoàn toàn không giống giọng nói trong trẻo nên có của trẻ em, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Nhưng Mạc Tê không dao động, trong trò chơi đầy rẫy nguy hiểm, cậu không có cách nào xác định cô bé này là người chơi, người thường hay thậm chí là Boss cuối trong thế giới này, làm sao cậu dám tuỳ ý ra tay tương trợ?

Huống chi Mạc Tê còn không có đồ ăn, cơm sáng là màn thầu ôi, nào có dư sức đi trợ giúp người khác.

“Thế đạo như hiện tại, tự thân ta còn khó bảo toàn, ngươi tự cầu phúc đi.” Mạc Tê kéo cô bé ra, nói một ít từ nửa cổ nửa không.

Trò chơi cho cậu bối cảnh thời đại cùng thân phận nhân vật như vậy, Mạc Tê không thể sử dụng ngôn ngữ hiện đại. Trước khi mọi chuyện trở nên rõ ràng, biện pháp tốt nhất là giả trang thành nhân vật trong trò chơi, giống với những người xung quanh.

Một chủ tiệm sách vào thời dân quốc hẳn là nói như vậy đi.

Sau khi lạnh nhạt bỏ qua cô bé, Mạc Tê tiếp tục đi về phía trước, ai ngờ cô bé kia đuổi theo phía sau, Mạc Tê đi nhanh, cô bé cũng đi nhanh, Mạc Tê đi chậm, cô bé cũng đi chậm lại.

Cuối cùng, Mạc Tê đành phải chạy nhanh, vứt bỏ cô bé ở giao lộ, thấy cô bé không đuổi kịp mới trở về tiệm sách duy nhất trong cổ trấn.

Khi ở trong điểm du lịch, tiệm sách này cơ hồ là một viện bảo tàng cỡ nhỏ miễn phí, tất cả vật phẩm đều được đặt trong tủ kính, phòng ngừa khách du lịch phá hư.

Lúc này tiệm sách càng giống như một cửa hàng hơn, bên ngoài treo biển hiệu truyền thống viết bằng chữ phồn thể “Thư”, bên trong giá chất đầy sách. Bày ở vị trí dễ thấy nhất là một bộ tiểu thuyết võ hiệp bằng bìa cứng, đây là quyển sách mà nguyên chủ đã bỏ rất nhiều tiền để mua.

Trong tiệm sách còn có một nhân viên, lúc hắn nhìn thấy Mạc Tê trở về, ánh mắt sáng lên, chạy tới nói: “Mạc chưởng quầy, ngươi gom được tiền rồi sao?”

Mạc Tê nhìn qua nhân viên, trên trán hắn xuất hiện một hàng chữ: 【 Lâm Phúc Vượng, 18 tuổi, nhân viên được tiệm sách thuê, đọc sách hai năm, biết được vài chữ, có thể viết tên bản thân, đã bị khất hai tháng tiền lương. 】

Khi gặp cô bé, Mạc Tê không thấy dòng chữ này xuất hiện, xem ra trò chơi sẽ chỉ cung cấp thông tin về những người liên quan đến nguyên chủ. Khó trách lúc trước Hạng Trác liếc mắt một cái đã biết cậu tên Mạc Tê, dưới hắn một khoá, phỏng chừng cũng do được giới thiệu như vậy.

“Phúc Vượng, cậu…… Đi về nghỉ tạm mấy ngày đi, đợi tôi dư dả chút, sẽ thuê lại cậu, thế nào?” Mạc Tê nói.

Vẻ mặt Lâm Phúc Vượng đau khổ nói: “Chưởng quầy, với tình hình thế này, hiện tại về nhà có thể làm gì đây? Tôi đi theo ngài tốt xấu còn có miếng ăn.”

Chưởng quầy còn không có bữa trưa mà ăn đây. Trong lòng Mạc Tê âm thầm nói.

“Trong tiệm không có sinh ý, tôi còn không có gì đế ăn. Nếu không…… cậu lấy ít sách bán chạy mang về, xem có thể đổi chút thức ăn không.” Mạc Tê kiến nghị.

Lâm Phúc Vượng lắc đầu: “Còn không bằng tôi trực tiếp ăn giấy.”

Mạc Tê cẩn thận quan sát, cảm thấy nhân viên cửa hàng này hẳn không phải người chơi, bởi vì ánh mắt Lâm Phúc Vượng nhìn vào cuốn sách như muốn ăn tươi nuốt sống, thoạt nhìn rất đói.

Đuổi không được, Mạc Tê chỉ có thể mặc kệ hắn, phân phó một câu: “Vậy cậu chuyển sách vào đi, bên ngoài trời đang mưa, chớ để bị hư ẩm.”

Trên người Mạc Tê ướt đẫm, cậu thấy bên trong cửa hàng còn một gian phòng, thoạt nhìn như phòng ngủ liền nhanh chân bước vào, lấy khăn lau khô tóc, lại tìm được một trường bào màu xanh có vẻ sạch sẽ để thay.

Phòng ngủ còn có một cái gương, Mạc Tê nhìn qua một chút, thấy tướng mạo mình không có gì thay đổi, chỉ là gầy hơn nhiều, nhìn như sắp ba mươi, hoàn toàn không giống dáng vẻ sinh viên hai mấy tuổi tinh thần tràn ngập phấn chấn.

Mạc Tê không đành lòng nhìn bộ dáng tang thương hốc hác này, úp mặt gương xuống, trở lại tiệm.

“Lăn lăn lăn, nơi này không có cơm ăn.” Lâm Phúc Vượng đứng trước cửa nói chuyện với một người, còn nhấc chân đạp đối phương một cái.

Mạc Tê nhìn kĩ, phát hiện người bên ngoài vẫn là cô bé mặc áo đỏ thắt bím, không khỏi đau đầu, bước lên trước hỏi: “Em theo tôi làm chi? Tình huống tiệm sách này em cũng thấy rồi, thật sự không có người tới, chúng tôi cũng nghèo muốn chết.”

“Ngài không, đánh tôi.” Cô bé ngẩng đầu, mở to đôi mắt ướt đẫm nhìn về phía Mạc Tê.

Từ hành động đánh đá cô bé của Lâm Phúc Vượng cho thấy người dân nơi này đã vô cùng thờ ơ tàn nhẫn. Nhưng Mạc Tê là sinh viên thời hiện đại, nếu cô bé này thực sự không phải người chơi nguỵ trang thành, cậu không có khả năng làm mấy chuyện bạo lực đó.

“Thôi, Phúc Vượng, mặc kệ cô bé. Dù sao cũng không phải khách nhân, để cô bé tránh mưa một lúc đi.” Mạc Tê xua tay nói.

Lâm Phúc Vượng thu tay, cô bé tìm một góc trước cửa ngồi xuống, mấy người cùng nhau ngắm trời mưa.

Trong tiệm không có dù, Mạc Tê cũng không có bộ quần áo thứ hai để thay, cậu có chút phiền muộn nói: “Mưa này còn bao lâu?”

“Gần đây, ngày nào cũng bắt đầu mưa vào giờ Tý, qua giờ Ngọ sẽ dừng, hẳn là đến trưa sẽ dừng.” Nhắc tới cơm trưa, Lâm Phúc Vượng nuốt nước miếng, ánh mắt trông mong nhìn Mạc Tê.

Cô bé cũng nuốt nước miếng, nhìn Mạc Tê.

Mạc Tê: “……”

Mạc Tê bận việc một ngày, còn chưa kịp ăn cơm chiều. Vốn quản lí cũng phát cho cậu một suất cơm hộp, tính toán sau khi kết thúc công việc ăn rồi về ký túc xá nghỉ ngơi. Ai biết Liêu Nho Học tới, trò chơi mở ra, cơm hộp đùi gà cứ như vậy biến mất.

Lần sau nhất định phải nhớ kĩ ăn cơm hộp rồi mới mở nhiệm vụ, Mạc Tê vuốt bụng nghĩ.

“Chưởng quầy, buổi trưa có thể hay không có đồ ăn?” Lâm Phúc Vượng chờ mong hỏi.

Mạc Tê đói đến mức hoa mắt, đi lại xem tiệm này có những cuốn sách gì, dùng lương thực tinh thần bổ sung cho đói khát trong bụng. Nghe Lâm Phúc Vượng nói, lắc đầu: “Đợi mưa tạnh, tôi lấy ít sách ra ngoài bán, không chừng có thể đổi chút thức ăn.”

“Chưởng quầy, bây giờ còn có người mua sách sao? Sách mới của ngài không bán được!” Lâm Phúc Vượng tuyệt vọng nói.

“Sách mới bán không được, còn sách cũ thì sao?” Mạc Tê cầm một quyển sách cổ xưa nói.

_Hết chương 26_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.