Quang Âm Chi Ngoại (Bản Dịch

Chương 35: Cấm khu cấm kỵ




"Đi tìm hai thằng đần độn Mã Tứ cùng Bàn Sơn cho ta, đến giờ xuất phát còn không thấy mặt, không biết đang làm chuyện xấu gì."

Chính là tiểu đội Huyết Ảnh!

Lão giả ăn thịt chó hiển nhiên chính là đội trưởng tiểu đội Huyết Ảnh.

Một thân linh năng rung động không chút kiêng kỵ phóng ra ngoài, Hứa Thanh nghe thấy lời hắn nói, hơi híp mắt lại.

Mà Loan Nha nhìn thấy thi thể con chó dưới thân đội trưởng Huyết Ảnh, trong mắt liền bắn ra sát khí và phẫn nộ mãnh liệt, đó là chó của nàng.

Cùng lúc đó, tiểu đội Huyết Ảnh cũng nhìn thấy đoàn người Lôi Đội, lão giả ngồi trên thi thể con chó nhếch miệng cười một tiếng, nhìn về phía Loan Nha liếm môi mấy cái.

"Đồ lẳng lơ kia, chó ngươi nuôi có vị thịt không tệ, không biết thịt trên người ngươi có hương vị như thế nào."

Đối mặt Huyết Ảnh khiêu khích, sát khí trong mắt Loan Nha lạnh thấu xương, nhìn về phía Lôi Đội.

Vẻ mặt Lôi Đội bình tĩnh như thường, lạnh nhạt nói.

"Thập Tự."

Thập Tự nghe vậy không nói hai lời, trực tiếp cầm lấy cung, kéo ra bắn lên bầu trời một mũi tên.

Tốc độ nhanh chóng, nhấc lên thanh âm bén nhọn gào thét, mũi tên như một tia chớp trong chốc lát đâm xuyên con chim ưng kia.

Một đóa hoa máu nở rộ giữa trời, chim ưng phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, rơi xuống, bịch một cái nằm giữa hai tiểu đội.

Cùng lúc đó, một người trong tiểu đội Huyết Ảnh chấn động toàn thân, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

Kia là chim ưng của hắn, khác với Loan Nha nuôi chó, chim ưng này là hắn dung nhập linh năng bản thân để điều khiển, giờ phút này bị cắn ngược, cả người đều trọng thương.

Những người khác của tiểu đội Huyết Ảnh nhao nhao xông tới, nhưng bị đội trưởng Huyết Ảnh ngăn lại, hắn chậm rãi đứng dậy khỏi chỗ xác chó, không để ý Loan Nha, mà nhìn chằm chằm Lôi Đội.

Lôi Đội cũng bình tĩnh nhìn hắn.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, đều hừ lạnh.

"Chúng ta đi." Lôi Đội bình tĩnh mở miệng, đi thẳng về phía trước, đám người Loan Nha theo phía sau, Hứa Thanh cũng ở trong đó.

Hắn cảm nhận được thù địch thật sâu giữa hai tiểu đội, thế là quay đầu nhìn những người tiểu đội Huyết Ảnh kia, nhìn ra bọn hắn đang chờ đợi Mã Tứ cùng Bàn Sơn, đáng tiếc, hai người này mãi mãi sẽ không xuất hiện.

Hứa Thanh giữ im lặng, thu hồi ánh mắt, theo đám người Lôi Đội dần rời khỏi doanh địa.

Cấm khu nhìn như cách doanh địa không xa, nhưng trên thực tế nếu đi bộ thì cũng không gần.

Đám người bọn họ đi chừng hơn nửa canh giờ mới thấy rừng cây đen nhánh ở phía xa.

Từ bên ngoài nhìn lại, mảnh rừng cấm khu rộng vô biên vô hạn, không biết diện tích bao nhiêu.

Bây giờ đang là thời điểm mặt trời lên cao, ánh nắng nồng đậm, nhưng trong rừng cấm khu giống như không cùng thế giới với khu vực bên ngoài.

Xa xa còn có thể nhìn thấy bầu trời trên rừng cây hình như có gió bão hội tụ, từng đợt sấm sét lóa mắt đang ẩn hiện trong đó, làm toàn bộ cấm khu cho người ta một loại cảm giác thần bí hung hiểm.

Hứa Thanh nhìn hết thảy, yên lặng đi theo, trên đường không ai trong tiểu đội Lôi Đình nói chuyện, nhưng khoảng cách với cấm khu càng ngày càng gần, Hứa Thanh nhạy cảm chú ý tới bắp thịt của tất cả mọi người đã bắt đầu dần dần căng cứng, hắn cũng như thế.

Đến khi bước vào cấm khu, Hứa Thanh cảm thấy mình tựa như bước vào một thế giới khác, âm u lạnh lẽo, không hề có độ ấm.

Không chỉ nhiệt độ, khung cảnh cũng biến đổi.

Cảm giác lạnh thấu xương quen thuộc làm ký ức về phế tích thành trì của hắn thức tỉnh lại.

Thế là hắn hít sâu một hơi, cảnh giác đáy lòng càng thêm mãnh liệt, bàn tay theo bản năng nắm chặt xiên sắt, giống như lúc ở phế tích.

Khác biệt chính là, thành trì có tường đổ, mà ở đây...

Cây cối vặn vẹo như hình dáng ma quỷ, mặt đất khô nát như dưới địa ngục, cành lá tràn ngập giống như nanh vuốt che trời.

Nhưng người tiểu đội Lôi Đình hiển nhiên rất quen thuộc với nơi này.

Bọn hắn mang binh khí, đi đường rất thuần thục, rõ ràng đã nhiều lần đi qua, có chỗ nhìn rõ ràng rất bình thường, bọn hắn lại nhảy qua, có chỗ nhìn như hung hiểm, bọn hắn lại cứ bước tiếp.

Còn có khu vực thì cố tình đi đường vòng, cứ như vậy, một đường tránh khỏi những nơi nguy hiểm.

Hứa Thanh đi theo phía sau, mật thiết chú ý, nhớ kỹ tất cả.

Nhưng hắn cũng phát hiện một số điểm kỳ quái, ví dụ như không phải toàn bộ lộ trình đều là Lôi Đội dẫn đầu, có lúc là Man Quỷ, có lúc là Loan Nha, thay thế lẫn nhau.

Lúc đầu mặc dù tốc độ mọi người không nhanh, nhưng trên đường đi ngoại trừ nghe được một ít thanh âm hung thú gào thét ở xa ra thì cũng coi như an toàn.

Dù có một ít độc trùng, nhưng bọn chúng cũng không còn tới gần sau khi Loan Nha đốt một điếu hương.

Toàn bộ hành trình bọn hắn không nói gì, cho đến khi đi được chừng một canh giờ, bọn hắn mới dừng lại, nhẹ nhàng thở ra tại một chỗ nước bùn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.