Quang Âm Chi Ngoại (Bản Dịch

Chương 33: Tập kết (2)




"Vật này là cái gì... Tựa hồ tên kia trước khi chết đã muốn bóp nát nó." Hứa Thanh nghi hoặc, hắn cảm thấy mình quá thiếu tri thức cần thiết về thế giới này, suy tư một lát rồi cất kỹ.

Làm xong mọi chuyện, hắn khép hai mắt lại, tiếp tục tu hành.

Trải qua mấy ngày nay, Hứa Thanh phát hiện từ khi mình đột phá Ngưng Khí tầng hai, tựa hồ thời gian ngủ không cần nhiều như trước, hiện tại chỉ cần một canh giờ là có thể khôi phục tinh lực.

Cho nên đa phần thời gian một ngày, hắn đều đắm chìm trong tu luyện.

 Bởi vì hôm nay hắn không cần ra ngoài theo dõi, cho nên tu hành càng lâu, cho đến khi cả ngày trôi qua, ban đêm lần nữa phủ xuống, Hứa Thanh hình như cảm nhận được gì đó, mở mắt ra nhìn về phía ngoài cửa phòng.

Tại thời điểm hắn nhìn lại, nơi đó truyền đến thanh âm của Lôi Đội.

"Nhóc con, ra ngoài sân đi."

Hứa Thanh nghe vậy ngồi dậy, yên lặng đi ra, nhìn Lôi Đội.

Trong sân bày một cái bàn lớn, phía trên đặt một ít thịt cùng rượu, hết thảy sáu cái ghế, sáu bộ bát đũa, Lôi Đội ngồi ở đó, ngoắc Hứa Thanh tới.

Nhìn lướt qua cái bàn cùng bát đũa, đáy lòng Hứa Thanh có chỗ suy đoán, nhẹ nhàng bước tới ngồi ở bên cạnh Lôi Đội.

"Mấy ngày nay đã làm quen với hoàn cảnh doanh địa chưa?" Lôi Đội nhìn qua bên ngoài sân, thái độ tùy ý mở miệng hỏi Hứa Thanh.

"Cũng tương đối rồi." Hứa Thanh đáp, ánh mắt đảo qua đồ ăn trên bàn.

Có lẽ là cả ngày tu luyện, có lẽ là mùi hương đồ ăn quá mê người, rất nhanh bụng Hứa Thanh truyền ra tiếng ục ục.

Một bên khác Lôi Đội nghe được liền nở nụ cười.

"Đừng nóng vội, chờ bọn hắn một chút."

"Người tiểu đội Lôi Đình sao?" Hứa Thanh trước đó đã có suy đoán, giờ phút này hỏi một câu.

Lão đầu nhẹ nhàng gật đầu, vừa muốn mở miệng, nhưng tựa hồ phát giác được gì, nhìn về phía bên ngoài, cùng lúc đó, Hứa Thanh cũng nhìn theo.

Bên ngoài cổng, ở đầu đường mờ tối xuất hiện một đại hán.

Đại hán này còn cao lớn hơn Tàn Ngưu, cả người như một tòa núi nhỏ, bắp thịt toàn thân bành trướng, nhìn vào có khí thế rất dọa người, hắn cõng theo một tấm chắn kim loại to lớn, trong tay cầm cây gậy còn cao hơn người Hứa Thanh, nhanh chân bước tới.

Mỗi một bước chạm đất, đều truyền ra thanh âm trầm đục, càng ngày càng gần, cho đến khi đến bên cửa trúc, cửa trúc bị đẩy ra, thân thể to lớn kinh người của đại hán bước vào trong sân.

Sự xuất hiện của hắn, khiến cho không gian cũng giống như nhỏ đi một chút, thân ảnh cao lớn mang đến khí thế ép người, Hứa Thanh có một loại cảm giác mình đang đối mặt dị thú mạnh mẽ trong phế tích thành trì, con ngươi cũng hơi co vào.

"Đầu nhi, ta đã trở về."

Đại hán nhếch miệng cười một tiếng với Lôi Đội, truyền ra giọng buồn buồn, nhìn đồ ăn trên bàn, thế là ánh mắt hơi sáng lên, cất bước đến gần, gỡ lá chắn xuống ném ở một bên, lại ném cây gậy to lớn xuống đất, truyền ra hai tiếng nổ mạnh coong coong.

Làm xong những chuyện này, hắn trực tiếp ngồi xuống, cái ghế lập tức truyền ra âm thanh kẽo kẹt, giống như chống đỡ cực kì miễn cưỡng, mà từ đầu đến cuối, hắn đều không nhìn vào Hứa Thanh, phảng phất như không thèm để ý.

Lôi Đội cười cười, không nói chuyện, đại hán kia nhìn chằm chằm đồ ăn, cũng không ra tay ngay mà yên lặng chờ đợi.

Về phần Hứa Thanh thì nhìn qua lá chắn và cây gậy to lớn trên mặt đất.

Từ tiếng vang lúc nãy hắn có thể cơ bản đánh giá được, trọng lượng hai thứ này chỉ sợ là... Đều vượt xa cân nặng của mình.

Thời gian không lâu sau, trong căn nhà yên tĩnh, đầu đường ngoài cửa trúc xuất hiện hai bóng người, là một nam một nữ.

Nam là một thanh niên, đeo một cái trường cung trên lưng, dáng người thẳng tắp, duy chỉ có một vết sẹo hình chữ thập trên mặt, thật giống như bị người khác cố tình khắc lên, người thường nhìn vào sẽ không khỏi giật mình, đồng thời ánh mắt của hắn cũng tràn ngập sắc bén.

Về phần cô gái thì khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, nhưng dáng người nằm dưới áo da bó sát lại rất nổi bật, tràn ngập một loại mê hoặc nguyên thủy với đàn ông.

Hai người đi vào trúc viện, nhìn về phía Lôi Đội chào hỏi xong liền ngồi trên ghế, thanh niên đeo cung trên lưng nhìn Hứa Thanh một chút, giống như đang tìm tòi gì đó.

Cô gái bên cạnh thì lộ ra ánh mắt hiếu kì, thanh âm của nàng rất có sức hút, mở miệng cười nói.

"Đầu nhi, tại sao chúng ta đi ra ngoài một chuyến, ngươi đã có thêm một đứa bé rồi? Đúng là càng già càng dẻo dai nha, hẳn là lần này ngươi kêu chúng ta trở về là muốn nói với mọi người, ngươi trăng hoa bên ngoài vụng trộm đẻ đứa con?"

"Tuổi tác không phù hợp." Đại hán cao lớn rầu rĩ mở miệng.

Hứa Thanh không nói chuyện, chân trái hơi dịch chuyển để có thể thuận lợi lấy ra dao găm hơn, hắn có chút bất an, ba người này ai cũng cho hắn cảm giác là rất mạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.