Quang Âm Chi Ngoại (Bản Dịch

Chương 31: Quần áo mới(3)




"Mã Tứ không phải ra ngoài mà là bị ngươi giết chết đúng không, chúng ta đã xem thường ngươi." Bàn Sơn nhe răng cười, nhìn về phía Hứa Thanh.

"Nhưng không sao, ta vốn đã ngứa mắt hắn ta lâu rồi, ngươi không giết ta cũng dự định lần sau ra ngoài giết chết hắn ta, cho nên còn phải cám ơn ngươi, mà ta chuyện chết sống của hắn ta, nhưng đồ trong túi da hẳn là rơi vào tay ngươi đúng không?"

Bàn Sơn nhìn về phía túi ở eo Hứa Thanh, trong mắt lộ ra tham lam, không đợi Hứa Thanh trả lời, thân thể đã lóe lên, tuy vẻ ngoài béo tròn nhưng lại bộc phát ra tốc độ vượt qua Ngưng Khí tầng hai.

Linh năng ba động trên thân thể tại thời khắc này cũng mạnh hơn không ít, thậm chí tạo thành một lớp chắn năng lượng bên ngoài cơ thể, kéo theo gió lạnh, cả người như một quả cầu băng, vọt tới Hứa Thanh.

Hắn không phải Ngưng Khí tầng hai, thời khắc này mức độ linh năng ba động đã đạt đến tầng ba.

Cũng vì nguyên nhân như thế, cộng thêm thèm thuồng đồ trong túi da của Mã Tứ, hắn mới dám một mình ra ngoài.

Hứa Thanh híp mắt lại, đây là lần đầu tiên hắn giao đấu chính diện với tu sĩ, tuy đối phương rất mạnh, nhưng hắn tin tưởng lực lượng cùng tốc độ của mình.

Thế là trong nháy mắt này, Hứa Thanh bỗng nhiên xông ra, toàn lực bộc phát tốc độ, khiến cho bóng người gần như lưu lại một ít tàn ảnh.

Trong chớp mắt liền tránh khỏi thân thể Bàn Sơn, khi Bàn Sơn rõ ràng còn đang sững sờ, Hứa Thanh đã đến sau lưng hắn, tay phải nâng lên đấm ra một quyền toàn lực.

Đây là lần đầu Hứa Thanh đánh hết sức, một quyền này trong không khí trực tiếp phát ra tiếng xé gió, chạm vào lưng Bàn Sơn phát ra một tiếng bùm.

Cả người Bàn Sơn kịch liệt run rẩy, lớp chắn năng lượng hình thành bên ngoài cơ thể vỡ vụn thành từng mảnh, nội tạng trong cơ thể cuộn lên, miệng phun máu tươi, còn Hứa Thanh thì đã lộ ra sát khí.

Tay phải nhấc lên xiên sắt, thân thể nhoáng một xông qua bên cạnh Bàn Sơn còn đang lảo đảo lưu lại, xiên sắt thuận thế đâm tới đầu Bàn Sơn.

Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, vẻ mặt Hứa Thanh hơi biến đổi, thân thể cấp tốc rút lui.

Lúc hắn lui ra phía sau, Bàn Sơn lộ vẻ độc ác.

Hai vệt đen đột nhiên chui ra khỏi tai hắn, một trước một sau mang theo tiếng gào thét bén nhọn đâm thẳng tới mặt Hứa Thanh.

Hai vệt đen là hai con rết mọc cánh, tốc độ cực nhanh, khi chúng sắp tới gần, Hứa Thanh lại dùng tay trái rút dao găm ra, chém đứt từng con.

Lúc con cuối cùng bị chém đứt thì chỉ còn cách đôi mắt Hứa Thanh gần bảy tấc.

Một màn hung hiểm này càng làm sát khí của Hứa Thanh thêm nồng đậm, lần nữa phóng tới.

Mà mượn nhờ việc Hứa Thanh trước đó lui ra phía sau, ngũ tạng lăn lộn lệch vị trí của Bàn Sơn cũng khôi phục lại một chút.

Giờ phút này thân thể tròn vo của hắn cấp tốc rút lui, hai tay còn nâng lên bấm niệm pháp quyết, mặt trong nháy mắt đỏ lên, mở miệng phun sương độc tới Hứa Thanh.

Sương mù cuồn cuộn, phạm vi rất lớn, phi tốc cuốn về phía Hứa Thanh, những nơi nó đi qua, đến cả mặt đất cũng truyền đến thanh âm ăn mòn xèo xèo, có thể thấy được độc tính nồng đậm cỡ nào.

Làm xong những cái này, sắc mặt Bàn Sơn trắng bệch, bụng cũng nhỏ xuống một phần, lần nữa rút lui, trong mắt có tàn nhẫn, cũng có run sợ.

Hứa Thanh mạnh hơn xa dự liệu của hắn.

Hắn không nghĩ tới tu vi Ngưng Khí tầng ba của mình, lại cộng thêm một thân độc công, thế mà cũng suýt chút nữa bị đối phương dùng một chiêu giết chết.

Mà sương độc trong miệng đã là đòn sát thủ của hắn, nếu vẫn không thể làm gì đối phương, mình nhất định phải la lên, làm đối phương kiêng kị.

Chỉ là la lên, đồ vật kia của Mã Tứ mình sợ là rất khó thu hoạch được.

Mà hắn kỳ thật còn có một món cấm vật không sử dụng, vật này có tác dụng phụ cực lớn, nhưng vẫn bị hắn lấy ra, đó là một cái hổ phách.

Trong lòng chần chờ, hắn nhìn về phía bị khu vực của Hứa Thanh đã bị sương mù đen bao phủ.

Nhưng tại nháy mắt hắn nhìn lại, sương mù mãnh liệt tách ra bốn phía, trong đó bóng người Hứa Thanh đang lao ra.

Tốc độ nhanh chóng đến mức khiến Bàn Sơn thấy hoa mắt, nội tâm lộp bộp một tiếng, tay phải vừa muốn bóp nát hổ phách, trong miệng cũng muốn la lên, nhưng đã chậm.

Một cây xiên sắt màu đen sắc bén chớp mắt đã đến, thế như chẻ tre, xuyên qua đầu hắn, máu tươi tràn ra, rơi vào thân thể Hứa Thanh bên cạnh.

Thân thể Bàn Sơn cứng đờ, muốn quay đầu nhưng lại không làm được, thi thể chậm rãi đổ xuống, không nhúc nhích.

Hứa Thanh không để ý thi thể Bàn Sơn ngay, mà thở hồng hộc cảnh giác quan sát bốn phía.

Nơi đây đúng là vắng vẻ, xác định không gây nên chú ý, hắn nhanh chóng tới gần thi thể Bàn Sơn, lấy đi áo da của đối phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.