Quang Âm Chi Ngoại (Bản Dịch

Chương 26: Hậu quả của uy hiếp




"Đã biết." Hứa Thanh gật đầu, muốn xoay người lại.

"Chờ một chút... Cám ơn ngươi, ta tới đây là để cám ơn ngươi." Cô bé vội vàng nói.

"Không cần cám ơn, là ta muốn ăn nó, không có liên quan gì với ngươi." Hứa Thanh nói xong, quay người đi vào.

Nhìn theo bóng lưng của Hứa Thanh, cô bé mím môi, bỗng nhiên lớn tiếng mở miệng.

"Vô luận như thế nào, ta vẫn muốn cám ơn ngươi, ân tình này... Về sau ta sẽ báo đáp." Nói xong, bóng người của nàng tập tễnh biến mất trong đêm tối.

Hứa Thanh quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng không để ở trong lòng, về tới phòng hắn hít sâu mấy lượt, cảm thụ từng chút biến hóa của bản thân, đáy lòng cũng có một ít suy nghĩ về việc làm thế nào để cuộc sống càng tốt hơn.

Chỉ là cảm giác nhói nhói mơ hồ truyền đến từ cánh tay trái khiến cho hắn đoán được dị chất trong cơ thể mình hẳn đã có nồng độ rất cao, xem như mật rắn cũng không thể hóa giải bao nhiêu.

Giờ phút này trời tối người yên, bên ngoài không có hung thú gào thét, Hứa Thanh đi đến bên giường, nhìn đệm chăn sạch sẽ một chút, lại nhìn quần áo tràn đầy dơ bẩn của mình.

Hắn cuốn đệm chăn sạch sẽ lên, để ở một bên, giữ nguyên áo nằm xuống giường.

Bàn tay theo bản năng rút ra xiên sắt đen nhánh, nắm trong tay, đang ngủ cũng vẫn cầm theo.

Xiên sắt này là đồng bạn hắn tín nhiệm nhất.

Nhiều năm trước, trong một lần nhặt rác hắn mò được nó, bởi vì phát giác nó vừa sắc bén vừa cứng rắn, cho nên từ đầu đến cuối hắn đều mang theo làm binh khí của mình.

"Ngày mai tìm kiếm chỗ bán bạch đan trong doanh địa."

Hứa Thanh thì thào trong đáy lòng, sờ lên áo da, bên trong đó có một ít tích lũy những năm nay của hắn, còn có mấy khối bảo thạch tìm được trong thành trì.

Bảo thạch hắn không dám lấy nhiều, đạo lý mang nhiều tiền tài chỉ tổ đem đến phiền phức hắn vẫn hiểu, lúc còn nhỏ cũng đã tận mắt chứng kiến sự việc kiểu này.

Trong dòng suy nghĩ miên man, cơn buồn ngủ chậm rãi ập tới, hai mắt Hứa Thanh dần nhắm lại.

Chỉ là bàn tay vẫn nắm rất chặt xiên sắt, không hề buông lỏng chút nào.

Một đêm yên bình trôi qua, ánh nắng chiếu xuống.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hứa Thanh đã sớm rời giường, ra khỏi phòng nhỏ.

Trước khi đi hắn nhìn về phía gian phòng của Lôi Đội, đối phương hình như không ở bên trong, có lẽ là ra ngoài, thế là Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, đi dạo trong doanh địa.

Có lẽ vì chuyện hắn moi sống gan rắn hôm qua quá mức rung động, nên lúc Hứa Thanh đi lại trong doanh địa đã rõ ràng cảm nhận được ánh mắt Thập Hoang giả bốn phía nhìn mình đều có chút kì lạ.

Không còn lộ ra vẻ trêu đùa hay hung hãn dù thân hình hắn mới chỉ là một thiếu niên nhỏ tuổi.

Mà là có thêm một chút tán thành, một chút cảnh giác, đồng thời những thiếu niên núp ở nơi hẻo lánh trạc tuổi hắn, ánh mắt vô thần khi nhìn hắn cũng xuất hiện vẻ hâm mộ.

Tôn nghiêm, là phải tự mình giành lấy.

Hứa Thanh nói thầm trong đáy lòng.

Hứa Thanh tìm kiếm cửa hàng trong doanh địa đồng thời cũng đang làm quen hoàn cảnh.

Hắn phát hiện trong doanh địa có không ít chó hoang, gào thét cướp đoạt đồ ăn lẫn nhau, mặc dù phần lớn gầy gò, nhưng có một ít con còn nhìn rắn chắc hơn một số người.

Sau khi liếc nhìn những con chó hoang này một chút, Hứa Thanh tiếp tục quan sát doanh địa.

Cho đến khi trong đầu đã nhớ được bản đồ toàn bộ doanh địa, hắn dựa theo bản đồ, tìm được một cửa hàng.

Cửa hàng không nhỏ, người đến người đi rất náo nhiệt, tựa hồ bên trong cái gì cũng bán.

Hứa Thanh ở bên ngoài quan sát một hồi, chú ý tới trong cửa hàng lại chính là cô bé hôm qua, cách ăn mặc như tiểu nhị đón khách. Đối phương hiển nhiên là làm việc vặt ở chỗ này, bận rộn rất lâu, cái trán đều là mồ hôi.

Cho đến khi Hứa Thanh đi vào cửa hàng, hắn mới chú ý tới nơi này, vừa muốn nói chuyện, lại bị một Thập Hoang giả gọi hỏi về vật phẩm.

Hứa Thanh không lập tức xem xét vật phẩm trong cửa hàng, mà là nhìn người đến mua hàng ở xung quanh trước.

Hết thảy có bảy người, có người xem vật phẩm, có người cúi đầu trầm tư, có người cò kè mặc cả, trong đó có hai người một béo một gầy, hình như cùng một đội.

Người béo tròn trịa, người gầy mặt ngựa, thái độ rất cứng rắn, trên thân có linh năng rung động không yếu, giờ phút này một người trong đó đang quát tháo cô bé kia, giống như bất mãn với câu trả lời của đối phương.

Tại thời điểm cô bé này lo lắng nói xin lỗi, Hứa Thanh nhìn về phía vật phẩm trong cửa hàng.

Không khác phán đoán của hắn bao nhiêu, nơi này là một tiệm tạp hóa, đan dược, binh khí, quần áo, đồ ăn, đầy đủ mọi thứ.

Thế là hắn thu hồi ánh mắt, đi đến quầy hàng, nhìn chủ quán đang thoải mái ngồi hút ống thuốc, bình tĩnh mở miệng.

"Bạch đan bán thế nào?"

"Mỗi ngày bạch đan chỉ bán năm viên, hôm nay còn hai viên, mười linh tệ một viên."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.