Quang Âm Chi Ngoại (Bản Dịch

Chương 20: Nhóc con (3)




"Xung quanh có những tấm ván gỗ rất cao, không được gây nguy hiểm cho người xem, nhưng tồn tại mấy chỗ vết tích, hình như có lối đi khác."

"Vậy nghĩa là... Nếu tận dụng được tiếng hò hét của đám Thập Hoang giả làm đám hung thú kinh hãi, thì mình có thể tìm kiếm thời cơ ra tay, hoặc cũng có thể làm hung thú nổi giận, có thể tốc chiến tốc thắng, như vậy mới có lợi nhất."

Tại thời điểm Hứa Thanh quan sát khu vực vật lộn, tiếng ầm ĩ bốn phía truyền đến, trong đấu thú trường, đoàn người Hứa Thanh đi qua một cánh cửa lớn, uỳnh một tiếng, một cái cửa gỗ khổng lồ rơi xuống.

Nó đập ầm xuống mặt đất, nhấc lên cát bụi tung bay.

Tiếng động này tựa như tiếng kèn lệnh thổi lên, có thể làm Thập Hoang giả ở bốn phía càng thêm hưng phấn.

Hứa Thanh chú ý tới đỉnh chóp đài cao phía trước có một người trung niên mặc cẩm bào, ngồi ở vị trí cao nhất, được rất nhiều người vây quanh.

Bởi vì cự ly khá xa, dáng vẻ hắn có chút mơ hồ.

Nhưng hiển nhiên thân phận của người này không tầm thường.

Cự ly xa như thế mà Hứa Thanh cũng có thể cảm nhận được linh năng rung động trên người đối phương cực kì nồng đậm, vượt qua tất cả người khác hắn từng gặp.

Cái này khiến Hứa Thanh cảnh giác đồng thời nội tâm cũng có suy đoán, người này đoán chừng chính là doanh chủ doanh địa.

Bởi vì ở, Hứa Thanh thấy được Tam Phiết Hồ đang cúi người, tựa như cẩn thận báo cáo bên cạnh đối phương.

Mà sau khi Doanh chủ ngồi xuống, Tam Phiết Hồ đứng tại đài cao, ra hiệu với phía dưới.

Rất nhanh ở biên giới đấu thú trường lại có một cái cửa gỗ mở ra, từng đợt tiếng hung thú gào thét,

 tiếng gầm gừ vang lên, không có cửa gỗ ngăn cản lại càng thêm rõ ràng.

Một đám Thập Hoang giả xuất hiện, bọn hắn chia làm bốn tiểu đội, mỗi tiểu đội ba người, vác theo lồng sắt to lớn từ từ đi ra.

Bên trong lồng sắt, hung thú gào thét, va chạm bốn phía, phảng phất như muốn xé nát lồng giam.

Hứa Thanh nhanh chóng đảo mắt nhìn bốn cái lồng sắt.

Thấy được trong đó có hai con sói, một lớn một nhỏ, răng rất sắc bén, toàn thân đen nhánh, hai mắt lộ ra màu đỏ ngầu.

Miệng bọn nó còn liên tục chảy nước bọt, nhìn về phía đám người Hứa Thanh, đều lộ ra hung tàn.

Còn có một con gấu to lớn màu đỏ, cánh tay tráng kiện, vẻ mặt tràn đầy hung hăng, không ngừng lay động lồng sắt.

Ba Thập Hoang giả vác lồng sắt của nó đều lộ vẻ cố hết sức.

Còn hung thú trong lồng sắt cuối cùng thì rõ ràng khí thế yếu hơn không ít.

Đó là một con vượn.

Toàn thân mọc đầy bọc mủ, tựa như hơi chút đụng chạm liền nổ tung, nhất là nó phảng phất như rất thống khổ, không ngừng va chạm lồng sắt, bọc mủ không ngừng vỡ nát, nhìn thấy mà giật mình.

Sự xuất hiện của bọn nó làm người xem bốn phía lần nữa sôi trào.

Sắc mặt hai thiếu niên bên cạnh Hứa Thanh trong nháy mắt trở nên tái nhợt, cô bé kia cũng lộ vẻ cực kì hoảng sợ, dù là thanh niên vốn từng là Thập Hoang giả, giờ phút này cũng rõ ràng khẩn trương hơn không ít.

"Sao lại là bốn con?" Hứa Thanh kinh ngạc, nhìn về phía con đường thông với cửa gỗ rộng mở.

Ngay tại thời điểm hắn nhìn tới, bỗng nhiên bốn hung thú gào thét giãy dụa bỗng trở nên an tĩnh lại, tựa như bị dọa sợ.

Đồng thời, một cái lồng sắt gần như to gấp đôi bọn nó được sáu Thập Hoang giả chậm rãi khiếng ra khỏi cửa gỗ.

Thấy lồng sắt xuất hiện, người xem bốn phía lập tức có người kinh hô.

"Cự giác mãng!"

"Lần này doanh chủ lại bắt được một con cự giác mãng, nhưng mà cũng đúng, ở trong mắt doanh chủ, nó cũng không tính vật giá trị gì."

"Mấy tên nhóc này ai rút phải nó đều phải chết, xem như chúng ta gặp được ở bên ngoài cũng cần hai người liều mạng mới có thể chém giết nó."

Hung thú trong lồng sắt rõ ràng là một con mãng xà khổng lồ.

Thân thể nó to như eo người trưởng thành, toàn thân xám đen mang theo hoa văn u tối, cẩn thận nhìn kỹ thì đó như miêu tả từng ngọn núi cao lớn.

Nó không nhúc nhích cuộn trong lồng giam, cái đầu khổng lồ hơi nâng lên, đồng tử màu vàng dựng thẳng lạnh lùng quan sát bên ngoài.

Dưới cái nhìn của nó, vô luận là sói hay vượn đều đang run rẩy.

Duy chỉ có con gấu đỏ rực kia phát ra tiếng gầm nhẹ lúc bị kích thích, nhìn như đối kháng, nhưng trên thực tế thân thể của nó đang chậm rãi lùi lại, cho đến khi thối lui đến biên giới lồng giam.

"Cầu trời đừng rút trúng nó, tuyệt đối đừng rút trúng nó..."

Phía sau Hứa Thanh, hai người thiếu niên giờ phút này run rẩy, đều đang thấp giọng cầu nguyện, trong mắt Hứa Thanh lại có ánh sáng lóe lên.

Hắn biết con cự giác mãng này, lúc từng ở xóm nghèo, hắn thấy có người trong thành đi săn mang xác rắn về.

Lúc đó cũng nghe người khác nói, sức con mãng xà này rất lớn, một khi bị nó quấn quanh, gốc cây lớn cũng sẽ bị bóp nát, da mãng xà rất dày, nhưng nhược điểm là thân thể vụng về, tốc độ không nhanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.