Quang Âm Chi Ngoại (Bản Dịch

Chương 18: Nhóc con (1)




Lôi Đội cười cười, không nói chuyện, đi thẳng về phía trước.

Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, đi theo phía sau Lôi Đội, hai người xuống xúi, khoảng cách với doanh địa càng ngày càng gần.

Trên đường còn gặp tốp năm tốp ba người ra ngoài đang trở về, áo cũng đều cùng loại, đều lấy áo da làm chủ đạo.

Hứa Thanh chú ý tới những người này nhìn thấy Lôi Đội, từng kẻ đều lộ vẻ kính sợ, ánh mắt nhìn mình thì phần lớn mang theo hiếu kì.

Cái này khiến Hứa Thanh có càng nhiều suy đoán với thân phận của Lôi Đội.

Cứ như vậy, tại thời điểm mặt trời lên cao, Hứa Thanh đi theo Lôi Đội đi vào doanh địa Thập Hoang giả, tòa bình nguyên dưới ngọn núi này.

Doanh địa không có tường thành, mặt đất cũng rất lộn xộn, bụi đất tung bay, lá khô cùng rác rưởi có thể thấy ở khắp nơi, có chút cảm giác nhếch nhác.

Mà càng tới gần, tiếng vang trước đó nghe được cũng truyền vào trong tai Hứa Thanh rõ ràng hơn.

Ngoại trừ kiến trúc giản dị ra, còn có đông đảo Thập Hoang giả.

Có người cao lớn như Tàn Ngưu, có người khô gầy như que củi, ánh mắt lại như rắn độc khiến người ta dựng tóc gáy, có người già nua đến mức như đã bước một chân vào quan tài, nhưng hình như không ai dám trêu chọc.

Cũng có một ít thiếu niên như hắn, ngồi ở trong góc, ánh mắt vô thần nhìn bầu trời.

Một phần trong đó thân thể bị tàn tật.

Trong này còn có không ít người làm đôi mắt Hứa Thanh co rụt lại sau khi nhìn thấy, trên thân thể bọn họ, hắn cảm nhận được linh năng rung động.

Đủ loại người muôn hình muôn vẻ, có người mua bán, có người đang đánh nhau, có người nằm trên tảng đá lớn để phơi nắng.

Còn có một số người vừa kéo quần vừa bước ra khỏi lều vải thêu lông vũ tươi sáng, trên mặt lộ ra sự dâm tà.

Hứa Thanh theo Lôi Đội đi vào doanh địa, người khác nhìn vào, có lẽ sẽ cảm thấy nơi đây chẳng ra làm sao cả.

Nhưng ngoại trừ sự cảnh giác trong nội tâm, hắn không thấy điều gì khác, thậm chí còn mơ hồ có một chút quen thuộc.

"Đúng là rất giống với xóm nghèo." Hứa Thanh thì thào trong đáy lòng, mắt đảo qua những lều vải có thêu lông vũ, muốn tìm kiếm những thân thể trắng nõn nà trong đó.

Thậm chí trong một cái lều vải còn có một cô gái trẻ ăn mặc mát mẻ đi ra ngoài, nàng lộ ra nụ cười lười biếng vẫy tay với Hứa Thanh.

"Đừng nhìn loạn." Lôi Đội liếc Hứa Thanh một cái.

"Ta biết nơi đó là chỗ nào." Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, hồi đáp.

Trên khuôn mặt chồng chất nếp nhăn của Lôi Đội yên lặng lộ ra ý cười, không nói gì nữa, dẫn Hứa Thanh xuyên thẳng qua doanh địa, tới chỗ cần đến.

Đó là một kiến trúc làm bằng gỗ cực lớn nằm trong doanh địa, thành hình vành khuyên, tựa như một đấu thú trường.

Trên đường đi Hứa Thanh đều đang quan sát, trong đầu đã hình thành gần một nửa bản đồ doanh địa.

Đây là thói quen của hắn, nhiều khi, quen thuộc đối với hoàn cảnh có thể cải biến nguy cơ.

Giờ phút này hắn ngẩng đầu nhìn kiến trúc như đấu thú trường trước mắt, chú ý tới bên trong ngoài có mảnh đất trống rất rộng rãi ra còn có rất nhiều ghế dài đơn giản.

Trừ cái đó ra, còn có từng đợt tiếng gào thét của hung thú truyền ra từ bên trong.

Bốn phía có một ít cái lều dựng bằng gỗ, có mấy Thập Hoang giả ăn mặc tương đối sạch sẽ đứng canh gác.

Sau khi Lôi Đội đến, rất nhanh có một người trung niên gầy gò đi ra khỏi đấu thú trường.

Người này mặc áo bào dài, nhìn khác biệt với Thập Hoang giả bình thường, trên mặt Tam Phiết Hồ tử, trên thân cũng có linh năng rung động, sau khi đi tới chào hỏi qua loa một tiếng, ánh mắt nhìn Hứa Thanh, lại nhìn về phía Lôi Đội.

"Người mới?"

"Đã biết quy củ." Lôi Đội chậm rãi mở miệng.

"Gọi tên là gì?" Tam Phiết Hồ tùy ý hỏi.

"Một đứa trẻ con mà thôi, tên tuổi gì, cứ gọi là nhóc con đi." Lôi Đội từ tốn đáp.

"Vậy thì theo ta đi, nhóc con nhà ngươi tương đối may mắn, trước ngươi đã có mấy đứa, chờ tới trời sáng là có thể mở màn."

Tam Phiết Hồ hà hơi một cái, quay người đi vào phòng sắp xếp.

Hứa Thanh nhìn Lôi Đội.

"Đi đi, chờ trời sáng ta sẽ tới đón ngươi." Lôi Đội nhìn Hứa Thanh, trong mắt mang theo một chút mong đợi.

Hứa Thanh nhìn Lôi Đội một cái thật sâu, nhẹ nhàng gật đầu, không nói chuyện, cất bước đi theo Tam Phiết Hồ.

Tới căn phòng kia, Tam Phiết Hồ bàn giao mấy câu với những Thập Hoang giả khác, sau đó quay người rời đi.

Mà Hứa Thanh cũng được sắp xếp tiến vào trong phòng, cũng được cho biết không được cho phép thì không được ra ngoài.

Tại thời điểm bước vào căn phòng này, Hứa Thanh thấy được bốn ánh mắt từ các vị trí khác nhau cùng hội tụ tới chỗ mình.

Kia là ba thiếu niên trạc tuổi hắn và một thanh niên, ba nam một nữ.

Hai người thiếu niên hình như lớn hơn hắn vài tuổi, giờ phút này liếc nhìn Hứa Thanh, dò xét một phen rồi không còn để ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.