Quang Âm Chi Ngoại (Bản Dịch

Chương 14: Khách không mời mà đến (3)




Lực lượng cực lớn, suýt nữa cắt đứt cổ.

Máu tươi dâng trào.

Cảm giác kịch liệt đau nhức khiến con ngươi Tàn Ngưu bỗng nhiên mở ra, thấy được Hứa Thanh đang lạnh lùng nhìn mình, khuôn mặt Tàn Ngưu lộ ra khó tin cùng hoảng sợ, vừa muốn giãy dụa, tay trái Hứa Thanh đã nhanh chóng nâng lên, đặt trên cái miệng của hắn, khiến cho hắn không thể phát ra chút thanh âm nào.

Cơn giãy dụa càng phát ra mãnh liệt, đôi mắt Tàn Ngưu trợn to, toàn thân điên cuồng co giật.

Nhưng tay Hứa Thanh cứng như kìm sắt, gắt gao bóp chặt, chân phải còn nâng lên, trực tiếp đạp ở trên bụng Tàn Ngưu, thân hơi cong xuống, hạ thấp trọng tâm, khiến cho sự giãy dụa của Tàn Ngưu chỉ là vô nghĩa.

Máu tươi không ngừng tuôn ra, Tàn Ngưu tựa như một con cá rời khỏi nước, vẻ tuyệt vọng mãnh liệt tràn ra khỏi mắt, thậm chí còn lộ ra cầu khẩn.

Nhưng hắn nhìn thấy khuôn mặt Hứa Thanh vẫn bình tĩnh như ban đầu, còn tiếng vang thân thể của hắn tạo ra lúc giãy dụa cũng đã bị tiếng gào thét thê lương bên ngoài che giấu, không ai biết được.

Thời gian chậm rãi trôi qua, sau mười mấy hơi thở, sự giãy dụa của Tàn Ngưu dần dần yếu ớt, run lên một cái cuối cùng, rồi cả người buông lỏng, không còn nhúc nhích, chỉ có tròng mắt vẫn trợn lên, lưu lại sự sợ hãi trước tử vong.

Hứa Thanh không lập tức rút tay ra, mà lại đợi một hồi nữa, xác định đối phương thật sự chết rồi, lúc này mới buông tay ra, lau vết máu, hắn mở túi da của mình ra.

Cẩn thận lấy đầu rắn đã bọc trong lớp vải ra, thận trọng dùng răng độc của đầu rắn đâm thủng làn da Tàn Ngưu.

Một cái chớp mắt tiếp theo, độc tố lan tràn, thi thể Tàn Ngưu nổi lên từng đợt bọt khí màu xanh lục, chậm rãi hòa tan.

Một nén nhang sau, thi thể hắn triệt để hóa thành một vũng máu tươi, thấm xuống đất bùn bên dưới.

Hứa Thanh yên lặng nhìn hết thảy, bắt đầu chỉnh lý hoàn cảnh xung quanh, lại xử lý di vật của Tàn Ngưu, tạo hiện trường giả như đối phương mất tích, lúc này mới chui ra khỏi lều vải.

Lạnh gió thổi vào mặt, thổi đi một chút mùi máu tươi dính trên người Hứa Thanh, Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn đêm tối, hít bầu không khí lạnh lẽo này một cái thật sâu, chậm rãi trở lại bên trong túi ngủ của mình.

Lúc nằm trong túi ngủ, đáy lòng của hắn cuối cùng cũng đã an tâm, tai hoạ ngầm bị diệt trừ giúp hắn cảm nhận được an toàn, làm hai mắt hắn nhắm lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ, nhưng tay vẫn nắm chặt xiên sắt. chưa từng buông lỏng.

Một đêm này không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm ngày thứ hai, nắng mai chiếu xuống, soi sáng đại địa, Hứa Thanh mở mắt ra, an tĩnh leo ra khỏi túi ngủ, ánh mắt như tùy ý liếc về phía chỗ lều vải của Tàn Ngưu.

Một cái chớp mắt tiếp theo, ánh mắt hắn có chút co rút lại.

Lều vải của Tàn Ngưu thế mà biến mất.

Hứa Thanh bắt đầu lo lắng, càng thêm cảnh giác.

Rất nhanh những Thập Hoang giả khác cũng đã lần lượt bước ra ngoài lều vải, sau đó phát hiện việc này, nhao nhao kinh ngạc, cũng có người tìm kiếm bốn phía xung quanh mà không có kết quả.

Nhưng bởi vì Tàn Ngưu biến mất quá triệt để, ngay cả lều vải cũng biến mất, cho nên có người phán đoán, đối phương tham lam vật trong thành nên nửa đêm rời đi, hoặc là có nguyên nhân khác mới đi không lời từ biệt.

Tóm lại tại cấm khu có quá nhiều nguyên nhân làm cho một người biến mất.

Đoàn đội này vốn được tạo thành tạm thời, Tàn Ngưu lại là một thân một mình, cho nên rất nhanh những Thập Hoang giả khác không còn quan tâm việc này, cũng có người nhìn về phía Hứa Thanh, tựa hồ cảm thấy chuyện này không có khả năng liên quan tới Hứa Thanh, lại thêm không có nghĩa vụ điều tra, thế là thu hồi suy đoán.

Duy chỉ có ông lão được gọi là Lôi đội lúc thu hồi túi ngủ của Hứa Thanh là nhìn hắn bằng ánh mắt sâu xa, lạnh nhạt mở miệng.

"Hiện tại còn theo ta nữa không?"

Câu nói này có ý nghĩa thâm sâu, Hứa Thanh im lặng.

Lão giả cũng không nói thêm gì, gọi mọi người xuống đi đường trong ánh nắng.

Hứa Thanh đứng tại chỗ ngây người một chút, theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía phế tích của thành trì. Cuối cùng nhìn sang bóng lưng ông lão, suy nghĩ một hồi, hắn quyết định cất bước đi theo, bước chân dần dần trở nên kiên định.

Sáu Thập Hoang giả, một đứa bé, cái bóng của bọn hắn dưới ánh mặt trời bị kéo ra rất dài...

Xa xa có gió thổi qua, phiêu tán tiếng thổn thức cùng cảm khái của mọi người.

"Đây chính là kiếp nạn thần linh hạ xuống, toàn thành đều diệt vong."

"Trên đời này lại có thêm một cái cấm khu..."

"Như vậy còn chưa là gì đâu, các ngươi đã từng nghe nói chuyện này chưa, chừng bảy, tám năm trước tại khu vực bắc bộ có một cái đại thành, thần linh mở mắt nhìn xuống, toàn khu vực rộng lớn bao gồm cả thành trì trực tiếp biến mất một cách quỷ dị, giống như chưa bao giờ tồn tại."

Tiếng đối thoại càng ngày càng yếu ớt, dưới ánh nắng, thiếu niên yên lặng lắng nghe, bước chân.

Càng đi, càng xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.