Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm

Chương 88




Truyện Ông xã phúc hắc sủng tận trời Q2 ta lấy lại được rồi nha, nhưng vẫn bị lag chưa đăng được chap mới. Cám ơn cả nhà.

---###

Lục lão gia gật đầu, chẳng trách Tiểu Nặc dọn đến Lục gia lâu như vậy mà Cố Tùng Bác đều mặc kệ không hỏi đến, thôi vậy, bất quá không hỏi cũng tốt.

"Chỉ cần Nhất Nặc bảo bối của chúng ta khoẻ mạnh vui vẻ là được rồi."

Lục lão gia lấy ipad ra, đeo tai nghe lên, bắt đầu ngồi xem phim ngôn tình.

......

Bệnh viện.

Trình Thi Lệ được sắp xếp nằm trong một phòng bệnh riêng, tình hình của bà ta càng ngày càng nghiêm trọng, trừ phi khống chế được bà ta, tiêm thuốc ăn thần vào thì mới có thể làm kiểm tra cho bà ta, tiêm thuốc, cho uống thuốc được.

Đợi bác sĩ kiểm tra xong, Cố Tùng Bác và Cố Minh Tuyết cùng đi vào.

"Mẹ! Mẹ!" Cố Minh Tuyết gục bên mép giường, nhìn Trình Thi Lệ đang nằm ngây dại ra ở trên giường.

Tiêm vào một liều thuốc an thần xong, hiện tại rốt cuộc Trình Thi Lệ cũng đã an tĩnh lại.

"Cố tiên sinh, xin hỏi một chút, việc chuyển viện cho Cố phu nhân, ngài sắp xếp vào ngày nào? Tình hình của bà ấy như vậy, ở bệnh viện của chúng tôi lâu dài cũng không phải là cách, mới chỉ qua mấy ngày mà đã làm ba nhân viên y tế bị thương, nếu như ngài còn không làm thủ tục chuyển viện, chúng tôi sẽ phải áp dụng biện pháp cưỡng chế thôi."

"Viện phó, bệnh viện tôi đã sắp xếp xong rồi, lát nữa sẽ có người đến đón, đã làm phiền các vị lâu như vậy."

"Cố tiên sinh khách khí, tình hình của Cố thái thái như vậy, bệnh viện chúng tôi cũng đành bó tay không có cách nào, xin ngài thông cảm."

Viện phó nói xong liền cùng mấy vị bác sĩ hộ sĩ đi ra khỏi phòng bệnh.

Cố Minh Tuyết quay đầu lại, hai mắt rưng rưng nhìn về phía Cố Tùng Bác: "Ba, ba thật sự muốn chuyển mẹ đến bệnh viện tâm thần sao?"

"Tiểu Tuyết, con xem hiện giờ mẹ con như vậy, ba cũng thật sự không có cách nào, đưa bà ấy đến bệnh viện tâm thần sẽ được chữa trị tốt hơn."

"Tại sao ba lại không chịu tin lời con nói? Tất cả chuyện này đều là Cố Nhất Nặc làm hại! Ba, ba thử suy nghĩ một chút đi, từ khi Cố Nhất Nặc dọn đến Lục gia xong, cô ta có từng đến đây liếc mắt nhìn qua mẹ một lần nào chưa? Mẹ chăm sóc cho cô ta nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao! Còn cô ta thì sao? Vong ân phụ nghĩa! Cô ta chỉ ước gì, sớm một chút leo lên được Lục gia! Trong mắt không chỉ không có mẹ, đến ba cũng đều không có đâu!"

"Tiểu Tuyết! Con bình tĩnh lại một chút." Cố Tùng Bác chỉ cảm thấy thật sự đau đầu.

Thời gian gần đây, điều ông ta không muốn nghĩ đến nhất chính là những việc này.

Trình Thi Lệ bị liên lụy đến vụ án Tiểu Nặc bắt cóc, Tiểu Tuyết lại nói chuyện Trình Thi Lệ bị tai nạn giao thông có liên quan đến Tiểu Nặc, ông ta nghĩ không ra, đều là người một nhà, tại sao tức khắc lại liền biến thành như vậy?

Gần đây, công ty liên tiếp gặp thua lỗ, công ty sắp sửa lên sàn lại bị dời lại. Ông ta không còn tinh lực để mà tới xử lý mấy việc này, đó là việc của cảnh sát!

"Ba, ba không thể vứt bỏ mẹ được! Không thể chuyển mẹ tới bệnh viện tâm thần được!"

"Tiểu Tuyết, con đừng có nháo nữa! sau này nếu còn nói như vậy thì không cần nói nữa! Ba đã quyết định rồi, con ngồi ở đây đợi đi, đợi người bên bệnh viện kia đến, con tự mình đưa mẹ qua đó đi!"

"Ba!" Cố Minh Tuyết thất thanh kêu.

Cố Tùng Bác xoay người rời đi.

Ông ta còn có chuyện quan trọng cần phải làm, vì công ty mau chóng đưa ra thị trường, ông ta phải kêu Tiểu Nặc đem bản kế hoạch của ông ta cho Lục tiên sinh xem qua, sớm một chút tranh thủ sự ủng hộ của Lục tiên sinh!

Cố Minh Tuyết nhìn theo bóng dáng Cố Tùng Bác đã đi xa, vô lực ghé vào mép giường, gắt gao nắm tay Trình Thi Lệ.

"Mẹ, mẹ nói đi, con phải làm sao bây giờ? Mẹ, mẹ không thể bỏ lại một mình con được, con cầu xin mẹ, nhanh một chút tỉnh lại đi."

......

Mặt trời rực rỡ ấm áp chiếu lên ban công, một chú mèo lười biếng duỗi cái eo lười, lách mình qua cánh cửa sổ rồi nhảy vào, nhảy đến bên chiếc máy tính trên bàn sách.

Bạch Duật nâng lên tay, vuốt ve bộ lông mềm mượt của chú mèo, màn hình chờ của máy tính chính là bức tranh hôm đó Cố Nhất Nặc vẽ.

Một tay anh ta cầm điện thoại, thích ý dựa vào ghế, đợi bên kia nhận máy.

"Xin chào, Bạch tiên sinh!" Vừa nhấc máy, đối phương lập tức chào hỏi anh ta.

"Hiệu trưởng, xin chào."

"Bạch tiên sinh, có phải là có việc gì tôi có thể giúp góp chút sức lực không?"

"Là thế này, tôi có một học sinh muốn đề cử với ông."

"Có thể được Bạch tiên sinh tự mình đề cử, em học sinh nhất định là rất ưu tú! Không biết em học sinh này lúc nào thì có thể đến khảo xét?" Trong lời nói của hiệu trưởng có vài phần cung kính lấy lòng Bạch Duật.

"Mấy hôm nay cô ấy đang thi đại học, ý định cũng là học viện Mỹ Thuật."

"Vậy thật tốt quá! Thật tốt quá! Xin hỏi Bạch tiên sinh, có thể cho tôi biết danh tính của em học sinh này được không? Tôi đi kiểm tra hồ soe của em ấy trước, chuẩn bị sẵn vẫn hơn."

"Cố Nhất Nặc."

"Được, được, đợi tôi kiểm tra xong se lập tức trả lời Bạch tiên sinh."

"Được."

Bạch Duật tắt máy, vuốt ve chú mèo, "Đã lâu như vậy không gặp cô ấy, ngươi có nhớ cô ấy hay không?"

"Meow" chú mèo lười biếng kêu lên một tiếng, lại lim dim hai mắt.

Bạch Duật ôn nhu cười, đứng lên đi đến trước cửa sổ.

Lục Dĩ Thừa, có một câu gọi là gần quan được ban lộc, cậu ở gần lâu đài thuỷ tinh lâu như vậy, sắp sửa sẽ trở thành của tôi rồi

......

Liên tiếp mấy ngày, đều khẩn trương bận rộn thi đại học, rốt cuộc cũng thi xong rồi, Cố Nhất Nặc ra khỏi trường học, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngẩng đầu hướng lên không trung nhìn đám mây trắng từng vầng từng vầng cuộn tròn đẹp đẽ như một bức tranh, trên nền trời xanh biếc có vài chú chim bay ngang qua, trông rất tự do phóng khoáng.

Kiếp trước cũng là hình ảnh như thế này, chỉ là lòng người không giống. Nhân sinh giống như là thật sự bước sang một trang mới.

"Nặc Nhi!" Một tiếng gọi vọng tới từ sau lưng.

Cố Nhất Nặc xoay người lại, chỉ thấy Bạch Duật một thân tây trang màu trắng ưu nhã đang đi về phía cô, một tay đang cắm ở trong túi quần.

Cảnh tượng thế này khiến cho cô có một loại xúc động muốn cầm bút lên vẽ lại.

Loại khí chất này của Bạch Duật rất thích hợp đem lồng vào trong khung kính, trưng bày cho người ta tham quan.

"Thi xong rồi?"

"Ừm, thi xong rồi." Cố Nhất Nặc gật gật đầu.

"Như thế nào? Định đăng ký học trường nào?"

"G thị có một trường mỹ thuật, thành phố S cũng có, còn có mấy trường bình thường. Đế Đô thì có hai trường, nhưng mà học viện Mỹ Thuật Elizabeth thì tuyển rất nghiêm ngặc, nghe nói là được nước ngoài đầu tư thành lập, đến nay đã có hơn một trăm năm lịch sử, tuy rằng mỗi năm cũng chiêu sinh, nhưng mà không mấy người có thể vào được, cho nên tôi đăng ký nguyện vọng một ở G thị rồi tiếp theo mới là Đế Đô."

Mấy ngày nay, Cố Nhất Nặc đã suy nghĩ kỹ rồi, ở lại G thị có thể ở cùng với ông nội. Nhưng mà ông nội cũng nói, Đế Đô vẫn tốt hơn một chút, kêu cô không cần phải vì ông mà cố tình ở lại đây, phải theo đuổi mơ ước của chính mình.

"Tôi cảm thấy, em rất thích Học viện Mỹ Thuật Elizabeth."

"Là rất thích bầu không khí của ngôi trường đó, chỉ có mỹ thuật chuyên nghiệp, không có gì khác, rất thuần túy."

"Đăng ký đi, thêm được một cơ hội, nói không chừng lại được cành ôliu phất trúng thì sao? Em phải có lòng tin vào chính mình chứ."

"Tôi nào có vận khí tốt đến như vậy chứ, bất quá nghe lời anh đăng ký cũng không có gì, tranh tôi vẽ còn được Bạch tiên sinh nhìn trúng cơ mà! Đúng không?" Cố Nhất Nặc ngọt ngào cười.

"Không sai, Nặc Nhi rất ưu tú." Bạch Duật cười gật đầu, ánh mắt ôn nhu tựa có thể kinh diễm cả tháng năm.

Cố Nhất Nặc vội vàng dời tầm mắt của mình, tiện thể cũng dời cái đề tài này đi, "Sao ở đây cũng gặp được anh vậy? Là anh vừa vặn đi ngang qua đây sao?"

"Không, là đặc biệt tới tìm em, mấy hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Lâu nay không liên lạc được với em."

---###

Ta mới post truyện mới. Ông xã em là thú nhân phần 3. Cảnh báo là truyện 18+ nha, bạn nào thấy hứng thú thì ủng hộ cho ta nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.