Phương Hoa Tuyệt Đại

Chương 46: Đế Quốc Hoa Hồng 1




Edit & Beta: La Quý Đường.

---------------------------------------------------------------------------------

Chiến hạm ở vũ trụ vô hạn đi ba tháng, Sở Từ ngồi ở trước cửa sổ ở mạn tàu, không chút để ý nhìn về phía ngoài.

Bên ngoài cảnh sắc thật đẹp, một chùm tinh vân mỹ lệ điểm xuyến ở vũ trụ tối đen, chỉ là cảnh sắc đẹp như thế nào, nhìn ba tháng liên tục cũng sắp trở thành bình thường.

Cậu nhìn vài lần, thu hồi ánh mắt, lười nhác mà dựa về sau, ghế dựa mềm mại thoải mái tự động điều chỉnh góc độ lưng ghế, để cho cậu nằm càng thoải mái.

Chiến hạm màu ngân bạch giống một cái đuôi cá bơi lượn linh động, phá vỡ đêm đen, từ từ đi về phía trước, các tinh hạm khác đi ngang qua nhìn thấy thân chiến hạm có ấn kí bụi gai hoa hồng, không khỏi kinh hoảng mà hướng một bên nhường đường.

Ở vũ trụ hỗn loạn, không có ai sẽ không biết đánh dấu này, bụi gai đen tuyền như rắn độc quấn quanh hoa hồng màu đỏ, chính là đại diện cho Sở gia hiện giờ nổi bật nhất.

Sở dĩ là hiện giờ, là bởi vì ở thời đại có thể hỗn loạn bất cứ lúc nào này, rắn mất đầu, nhiều thế lực tranh bá, ai cũng không biết thế lực hôm nay còn đang tỏa hào quang lấp lánh, ngày mai có thể trở thành đá kê chân của một nhà khác.

Mỗi ngày trên báo tin tức nhiều nhất chính là nhà này nổi lên là một nhà khác ngã xuống rồi bị giết, mà ở thời cuộc rung chuyển bất an, Sở gia từ một thế lực không có tiếng tăm gì đến mọi người đều biết, bất quá chỉ mất thời gian một tháng.

Không có ai biết thế lực không thể hiểu được này từ đâu xuất hiện, nhưng việc này không ảnh hưởng bọn họ nhanh chóng nhớ kỹ hết thảy thông tin của Sở gia.

Sở gia chỉ có một vị gia chủ, đó là một nam nhân mỹ mạo đến không gì sánh được, đồng thời cũng là một Omega.

Thời đại hỗn loạn, thân thể Alpha có tố chất ưu việt so với Omega nhu nhược địa vị càng cao hơn, đây là một loại khác biệt bên ngoài gió êm sóng lặng nhưng tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ ràng.

Nhưng vị gia chủ này hiển nhiên không thuộc về loại khác biệt này, cậu áp đảo tất cả quy tắc trên.

Thần bí, mỹ lệ, cao quý, vô số người vì cậu điên cuồng, mà từ sau khi cậu liên tục đánh nát mười bảy chiến hạm ý đồ cùng cậu tiếp cận, trong đó còn không thiếu người thừa kế các thế lực lớn cùng những người yêu thích cậu điên cuồng điều khiển tinh hạm, sau đó không có ai dám xuất hiện ở phụ cận chiến hạm của cậu.

Mơ ước không thể với tới, nhưng cũng bởi vậy càng thêm làm người thần hồn điên đảo.

Tinh hạm đi ngang qua tuy rằng nhường sang một bên, nhưng hành khách bên trong vẫn nhịn không được hưng phấn mà nhìn chằm chằm chiến hạm màu ngân bạch.

Chiến hạm cùng tinh hạm đón khách khác nhau, chiến hạm giá cực cao, phí bảo dưỡng cùng chữa trị cũng phi thường sang quý, chỉ có thế lực cường đại mới có thể thiết kế chiến hạm của chính mình.

Con chiến hạm trước mắt này tạo hình độc đáo hiển nhiên chính là Sở gia chính mình chế tạo, chỉ là không rõ, vị gia chủ Sở gia kia hưng sư động chúng đem chiến hạm ra cửa, đến tột cùng là vì cái gì.

Là muốn đi tấn công thế lực nào sao?

Bọn họ suy đoán không bờ bến, đáng tiếc không ai có thể chính xác đoán được nguyên nhân chiến hạm đi ra ngoài.

Tất nhiên cùng những mục đích to lớn đó không hề có quan hệ, chỉ là vì đi đón một người.

Chiến hạm ánh đèn chỉnh sang đen mờ, Sở Từ nhắm mắt lại, ở trên ghế dựa to rộng cuộn tròn thành một cục.

Từ khi hoàn thành nhiệm vụ đến bây giờ, cậu luôn vi diệu có thể cảm giác được một chút cảm giác đau đớn, không nghiêm trọng, nhưng là thời thời khắc khắc tồn tại, giống như có thứ gì đang bắt đầu sinh trưởng, khiến cậu làm cái gì cũng không có tinh thần.

Hệ thống cũng không thể che chắn loại đau đớn này, đối với vấn đề này, theo cách nó nói chính là, loại đau đớn thấu tận linh hồn này của cậu không phải tại thân thể cậu, cũng không phải tại nhân tố bên ngoài, nên nó giải quyết không được.

Nó nói cũng không sai, đau thật sự là đến từ linh hồn của cậu, nó chỉ là che giấu cảm giác đau đớn có nguyên nhân gây ra, cậu sở dĩ bị đau, là bởi vì cậu sắp thức tỉnh.

Nhớ tới trước khi bắt đầu nhiệm vụ, người kia có nói với nó vài lời.

Hệ thống nhịn không được lặng im.

[ Y rất đẹp đúng hay không ] Người đó cười nói: [ Nhưng đây còn không phải thời điểm y đẹp nhất.

Chờ đến khi y tỉnh, ngươi sẽ biết cái gì là điên đảo chúng sinh.

]

[ Người này tỉnh, nhiệm vụ liền hoàn thành sao? ] nó hỏi.

[......] hắn an tĩnh hồi lâu, nhẹ giọng trả lời: [ Không.

]

[ Vì sao? ]

[ Bởi vì quyền quyết định là ở y, không phải ở ta.

]

Nó lý giải không được những lời này, nhưng hắn cũng không có giải thích thêm, chỉ là bất đắc dĩ mà cong mắt lên, chìm vào hắc ám sâu không lường được.

Sở Từ lại ngủ, chỉ có ở thời điểm ngủ cậu mới không cảm giác được cái loại đau đớn này, cho nên mỗi lần cậu ngủ thời gian đều rất lâu.

Chờ cậu tỉnh lại, chiến hạm đã hạ neo ở cửa Cảng Tinh Tế.

[ Hệ thống, còn bao lâu mới đến? ]

Bởi vì cảm giác đau nhức trước sau vứt đi không được, thanh âm của cậu luôn có chút uể oải.

[ Còn phải một tuần.

]

[ Như thế nào lại lâu như vậy.

] Sở Từ xoa xoa trán, cậu vừa mới tỉnh ngủ, tầm mắt còn có chút mơ hồ.

Có thể làm cậu tự mình đi đón tự nhiên chỉ có mục tiêu nhiệm vụ của cậu, cùng hai thế giới trước bất đồng, lần này khoảng cách mục tiêu cùng cậu chênh lệch chín tinh hệ.

Vì cách xa vạn dặm, cậu đi vào thế giới này lâu như vậy, cơ bản đều ở trên đường đi.

Hệ thống không biết nên như thế nào trả lời những lời này, rốt cuộc từ trên khách quan thực tế mà xem, bọn họ đúng là phiêu bạt trên vũ trụ rất lâu.

[ Bằng không, ngài ngủ tiếp trong chốc lát? ]

[ Cũng được.

]

Sở Từ lười nhác đáp lại một câu, đứng dậy chân trần đạp lên trên thảm lông, hướng phòng ngủ đi đến: [ Thôi miên ta đi, ta hy vọng chờ khi thời điểm ta mở mắt ra, chúng ta đã tới nơi mục tiêu.

]

Hệ thống: [......!Được.

]

Chiến hạm bổ sung xong nguồn năng lượng, lại từ từ rời khỏi cảng.

Sở Từ dưới lần thôi miên thứ hai của hệ thống lâm vào ngủ say, cho dù là dưới ánh đèn tối tăm, làn da của cậu thoạt nhìn vẫn tái nhợt đến nỗi suy yếu như cũ.

Cho dù cậu không có nói qua cái loại đau này như tra tấn, nhưng theo bề ngoài mà phán đoán, hệ thống cũng biết cậu rất không dễ chịu.

Chờ đến khi cậu không cảm giác được một chút động tĩnh từ bên ngoài, một bóng người hư ảo tự ghép từ các mảnh nhỏ hiện ra, vô cùng ôn nhu mà ôm lấy cậu.

Thời điểm mỗi lần Sở Từ ngủ, hắn đều sẽ lặng lẽ xuất hiện, thay cậu áp chế cơn đau đớn kia, làm cho cậu yên giấc.

Đây là chuyện hệ thống làm không được, chỉ có hắn có thể làm được.

Đương nhiên, đợi khi tìm được mục tiêu nhiệm vụ của thế giới này, hắn sẽ không cần xuất hiện tiếp, dù sao cũng là hắn, hiệu quả giảm đau cũng không kém.

Một tuần sau, chiến hạm rốt cuộc dừng ở tinh cầu mục tiêu.

Cùng lúc đó, Sở Từ cũng từ trong ngủ mơ tỉnh lại.

Nơi bọn họ tới là một tinh cầu suy bại, nguồn năng lượng trên tinh cầu này đã sớm bị khai thác suy kiệt, thành một mảnh đất phế, phóng mắt nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt toàn là tòa nhà rách nát đổ gãy, cùng với tuyết trắng thật dày bao trùm mảnh lớn tinh cầu.

Sở Từ mới vừa xuống chiến hạm, đã bị xương gió lạnh thổi vào mặt: "......"

[ Nơi quỷ quái này còn có người sống sao?]

[ Người khác thì không biết, nhưng mảnh nhỏ khẳng định có thể.

]

Hệ thống dựng lên lá chắn, đem cậu bao phủ trong kết giới ấm áp.

Mảnh nhỏ ở giới này rất đặc biệt, hắn là tiểu đáng thương bị người vứt bỏ ở tinh cầu này, tinh cầu này cũng không phải không có người cư trú, ở dưới lớp đất bị tuyết trắng bao trùm, có thành phố ngầm mang diện tích rộng lớn, người bên trong loại nào cũng có, ngư long hỗn tạp, tiểu đáng thương ở chỗ này lăn lộn đến bây giờ, cũng đã sớm biến thành một con chó điên nhỏ.

Chỉ là mặc kệ hắn biến thành cái dạng gì, bọn họ đều đến mang hắn về, đây là nhiệm vụ thứ nhất của bọn họ.

Hệ thống dẫn Sở Từ tìm được cửa vào thành phố ngầm, còn chưa đi xuống, từng đợt tiếng gầm cao vút cầm đầu truyền tới bên tai.

Sở Từ mặt không đổi sắc vào thang máy đi xuống, thanh máy làm bằng pha lê, làm cậu có thể rõ ràng nhìn thấy thành phố ngầm đang xảy ra chuyện gì.

Đám người phấn khởi vây quanh lôi đài được dựng lên, mà ở trên lôi đài, hai người đang liều chết vật lộn.

Một người cao tráng như núi, người kia lại đối lập, có vẻ quá mức tái nhợt thon gầy, chỉ là tiểu gia hoả thoạt nhìn yếu đuối mong manh này, thế nhưng cũng cùng người như trâu bò kia đánh lực lượng ngang nhau.

[ Là hắn.

]

Không cần hệ thống nhiều lời, Sở Từ tự nhiên minh bạch nó chỉ là ai.

"Đánh chết hắn! Đánh chết hắn!"

"Lão Ngưu cậu còn được không vậy! Không được thì thay đổi người!"

Tiếng gầm càng ngày càng cao, trên đài vật lộn cũng càng ngày càng gay cấn.

Trong không khí quay cuồng tin tức tố của Alpha vào giờ phút này chính là thuốc nổ tốt nhất, hai hình thể cách xa nhau gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, thấy trong mắt đối phương kích động mang sát ý dữ tợn giống nhau.

Augustus hít sâu một hơi, áp xuống mùi máu tươi tràn ngập khoang họng.

Không biết vì sao, hắn hôm nay cực kỳ xao động bất an, luôn cảm thấy có chuyện lớn sẽ xảy ra.

Mà loại bất an này, không phải là vì tên đầu trâu trước mắt chỉ toàn tàn nhẫn này.

Dưới mặt đất loại pháp luật cùng đạo đức đều trở thành bụi đất, lôi đài sinh tử là phương thức đánh bạc thường thấy nhất, nguyên nhân hắn đứng ở trên lôi đài lại quá đơn giản, hắn cần tiền, cần đồ ăn, hắn muốn sống sót.

Tên đầu trâu này là trận cuối cùng, đánh thắng hắn ta, hắn sẽ thắng.

"Lên đi Lão Ngưu! Một quyền đánh chết nó! Cho nó biết cậu lợi hại!"

Tiếng gầm xung quanh một đợt lại một đợt, tất cả đều là thành âm cỗ vũ cho trâu.

Augustus không chút nào để ý, phảng phất giống như không nghe thấy, hắn hơi hơi cúi người, dồn một phát lực, giống như dã thú nhanh lẹ mà vọt qua.

Đầu trâu lực lớn vô cùng, nhưng thân hình của hắn ta béo giống như toà núi nhỏ đã chú định làm hắn ta không thể có được tốc độ phản ứng nhanh nhạy, phương thức chiến đấu của Augustus cũng rất đơn giản, bắt được khuyết điểm của kẻ địch, không tiếc hết thảy đại giới đánh nát người đó.

Hắn tốc độ càng lúc càng nhanh, có mấy lần bị đầu trâu bắt lấy, tàn nhẫn mà bẻ cánh tay cùng cẳng chân của hắn, hắn thờ ơ mà bẻ trở về, tiếp tục công kích.

Phản ứng của đầu trâu càng ngày càng chậm, cuối cùng bởi vì kiệt lực ngã trên mặt đất.

Mà lúc này thời gian từ khi Sở Từ đi vào thành phố ngầm, đã qua ba giờ.

Ba giờ, tiểu quỷ này thật là quá mức điên cuồng.

Augustus cũng cạn kiệt sức lực, hắn từng ngụm từng ngụm thở phì phò, chậm rãi ngồi quỳ xuống, kinh nghiệm phong phú nói cho hắn, đem hết toàn lực chiến đấu giống như vậy xong, tuyệt đối không được lập tức nằm xuống, bằng không hắn sẽ không bao giờ được nghĩ nữa.

Nơi này không có ai hảo tâm sẽ đem hắn nâng dậy.

Chờ hắn bình phục hơn phân nửa hô hấp, đau đớn kịch liệt mới giống thủy triều lan tràn cả toàn thân.

Hắn buông mắt xuống, chuẩn bị chờ khi đau đớn giảm bớt lại đi lấy tiền thưởng của hắn, hắn hiện tại thật sự không có sức lực.

Hắn phản ứng cũng trì độn xuống, qua một hồi lâu, hắn mới hậu tri hậu giác phát hiện, chung quanh đột nhiên đã không có thanh âm, an tĩnh đến quỷ dị.

Như thế nào sẽ an tĩnh như vậy?

Hắn còn chưa kịp nâng lên mí mắt nặng nề nhìn một cái, một đôi giày bó sạch sẽ cùng thành phố ngầm không hợp nhau, không dính bụi trần xuất hiện ở trước mắt hắn.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, đầu tiên là thấy một bàn tay thon dài trắng nõn, ngón tay tinh xảo không tạp chất, bàn tay thoạt nhìn yếu ớt đến nỗi gập lại liền gãy, khinh mạn mà nắm cằm hắn.

Hắn tức giận còn chưa kịp dâng lên, lại thấy được người ngược sáng lại đây.

Cậu có một gương mặt, mỹ mạo đến kinh tâm động phách.

Augustus theo bản năng ngừng thở, khoảnh khắc khi thấy cậu, hắn minh bạch ngọn nguồn loại xao động mạc danh này.

"Tiểu quỷ" Sở Từ tản mạn mà xoa xoa vết máu dính trên mặt của tiểu chó điên, hỏi: "Cậu muốn đi theo tôi không?"

Augustus cảnh giác mà nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt màu xám hoàn toàn là đề phòng xa lạ: "Không."

"Tôi không thích người khác từ chối tôi" Sở Từ chậm rãi mỉm cười, tay đáp ở cằm hắn đi xuống, bóp chặt yết hầu của hắn: "Tôi hỏi lại cậu một lần nữa, đi theo tôi không?"

Augustus: "......"

Hắn bị thít chặt cổ, không thể hô hấp, hai tay theo bản năng nắm lấy tay Sở Từ, một bộ muốn bẻ ra nhưng ngón tay lại trong tư thế bất lực, trên mặt lộ ra thần sắc đáng thương hề hề xin tha: "Anh, anh buông tay, tôi liền đi cùng anh"

Sở Từ chớp chớp mắt, lông mi thật dài dính đầy ánh sáng mê ly, cậu cong mắt lên, từ trong túi áo khoác lấy ra còng tay, cách một tiếng, khoá đôi tay của Augustus.

"Tôi cũng không thích chơi lươn lẹo cùng tên tiểu quỷ là cậu" Sở Từ gõ gõ trán Augustus, thong thả ung dung hỏi: "Hỏi lại cậu một lần cuối cùng, đi theo ta không?"

Augustus đột nhiên thoát khỏi cậu, đôi tay vận dụng toàn lực, muốn tránh khỏi cái vòng tay đáng ghét này.

Đáng tiếc, không biết còng tay này dùng chất liệu nào làm, vô luận hắn dùng lực như thế nào, nó đều không chút sứt mẻ.

Hắn tức giận đến nhảy nhót lung tung: "Anh cái đồ bệnh tâm thần, mai cởi ra cho tôi!"

Sở Từ nhìn bộ dáng tiểu chó điên cùng đường tức muốn hộc máu, cảm thấy đau đớn hành hạ cậu cho tới nay được giảm bớt rất nhiều, cậu gợi lên khóe môi, tâm tình tốt nói: "Cậu tưởng bở."

Augustus: "......"

Hắn vờn quanh chung quanh, phát hiện người chung quanh đều phóng tới tầm mắt mạc danh kinh sợ, sớm đã có người trốn rất xa.

Bọn họ khẳng định không phải bởi vì sợ hãi hắn.

Augustus rất rõ ràng điểm này, như vậy chỉ có thể là người trước mắt này.

Hắn nhanh chóng cân nhắc một phen, không thể không cúi đầu: "......!Tôi đi theo anh."

Chờ hắn tự do, hắn lại xử lý cậu cũng không muộn.

Sở Từ không cần xem cũng biết hắn suy nghĩ cái gì, nhưng đây không ảnh hưởng chút nào tâm tình vui vẻ của cậu.

"Kia từ giờ trở đi, ta chính là chủ của cậu" Sở Từ nhéo khuôn mặt thon gầy của tiểu chó điên, không có ý tốt mà nói: "Tới, kêu chủ nhân tôi nghe một chút."

Augustus hô hấp dồn dập một chút, nhắm mắt: "......!Chủ, chủ nhân."

Hắn nhất định phải xử người này!

- -------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Thế giới này công là tiểu chó điên, thật sự điên, đặc biệt điên điên..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.