Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Chương 35




Ngọc Thiên Xích không biết, nhất cử nhất động của chính mình, sớm đã bị người chú ý đến.

Lâm Giang Vương phủ.

Hạ Hầu Kình Thiên thu hồi thần trí của mình, mở to mắt, ánh sáng tím lóng lánh trên phượng nhãn dần dần thu liễm, cuối cùng biến thành màu đen dầy đặc.

Muốn làm quốc trượng? Ha, cũng phải có cái mạng kia mới được!

“Vương Gia, nếu người đã lo cho Ngọc cô nương, sao không đem Ngọc Thiên Xích cùng Chiết Hạ Quân bắt lại, trực tiếp giao cho nàng chứ?” Liễu Thịnh đối với Hạ Hầu Kình Thiên hao phí thần thức nắm lấy tung tích của hai người này, lại mặc kệ bọn họ không thèm hỏi, có chút không hiểu.

Vị chủ tử này hiện tại càng ngày càng kỳ quái!

Nếu đám người phía trên biết được Hạ Hầu Kình Thiên dùng thần thức theo dõi cấp bậc Vũ Thánh thấp như vậy, không biết chê cười hắn thế nào! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

“Mèo con muốn bắt chuột, gia sao có thể quét đi hưng trí của nàng!”

“Huống chi, xử lý nguy cơ cũng là khảo nghiệm năng lực nàng. Việc nhỏ như vậy, liền giao cho nàng luyện tập đi! Bé con nhà mình, phải gây sức ép, để cho nàng chơi! Gia ở bên cạnh nhìn, ai còn dám đem nàng làm sao!”

Hạ Hầu Kình Thiên lười biếng nằm ở trên ghế mây, trong tay thưởng thức một quân cờ thủy tim màu tím.

Đối với thái độ của hắn, Liễu Thịnh có chút không nói gì.

Nếu thật sự như lời Hạ Hầu Kình Thiên, chỉ là đem Ngọc Phi Yên làm sủng vật bình thường nuôi, tại sao phí công tốn sức vì nàng tìm đến Thái Cực Dưỡng Sinh tuyền? Đơn giản nói gần đây, vị gia này kê đơn dược, vị nào không phải trên trời ít có, nhân gian hiếm thấy?

Vì Ngọc cô nương, Hạ Hầu Kình Thiên ngay cả thần thức đều sử dụng ra, đây chẳng lẽ là đơn thuần dưỡng sủng vật, dưỡng bé con nhà mình?

Nghĩ đến đây, Liễu Thịnh hỏi ra vấn đề vẫn chôn sâu ở trong nội tâm của hắn, “Gia, Ngọc cô nương ngày sau vẫn phải lập gia đình, người sớm muộn cũng phải trở về Vô Ưu thành, đến lúc đó phải làm sao?”

Vấn đề này của Liễu Thịnh, Hạ Hầu Kình Thiên chưa từng có nghĩ tới.

Đột nhiên nghe thấy Ngọc Phi Yên xuất giá, trong lòng Hạ Hầu Kình Thiên không hề thoải mái. Mèo con của hắn, bất luận là sủng nàng trêu nàng, hay là bảo vệ nàng, những thứ này Hạ Hầu Kình Thiên đều làm qua, nhưng không nghĩ tới đưa nàng xuất giá.

Lập gia đình? Gả cho ai?

Hạ Hầu Nam sao? Vậy thì không có khả năng!

Nhưng Liễu Thịnh nói rất đúng, Ngọc Phi Yên đã mười bốn tuổi, sắp mười lăm tuổi, dựa theo quy củ nơi này, cũng đến tuổi lập gia đình.

Chẳng lẽ thật sự tìm một tiểu tử không tệ phối cho nàng, thoải mái đưa nàng một số đồ cưới phong phú, lại nhìn nàng cười khanh khách rúc vào trong lòng người khác, thở gấp dưới thân người khác?

Hạ Hầu Kình Thiên nhịn không được nhớ lại hết thảy của Ngọc Phi Yên ở trong đầu, thân mình mềm mại mảnh khảnh, môi kiều nhuyễn thơm ngọt, còn có cặp mắt đen linh hoạt mặc kệ vui cười tức giận mắng kia, đều lộ ra kiệt ngạo bất tuân, thậm chí ngay cả trong mắt lộ ra ngọn lửa nhỏ lúc nàng mắng chửi người, đều xinh đẹp cực kỳ.

Thiên hạ kiều kiều non nớt như thế, ngày sau không thể trêu, không thể thương, thậm chí vĩnh viễn không thấy được nàng, nghe không được tiếng nói mềm mại của nàng gọi tên hắn, đặc quyền vốn dĩ thuộc về hắn, bị nam nhân khác hưởng thụ, Hạ Hầu Kình Thiên nghĩ như thế nào cũng khó chịu.

Cảm giác này rất kỳ quái!

Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Hầu Kình Thiên có vị chua, ánh mắt nhìn Liễu Thịnh cũng oán giận lên.

“Vương Gia, ta cũng không có ý khác. Ta nói đều là sự thật! Cho dù người muốn mang Ngọc cô nương quay lại Vô Ưu thành, dựa vào năng lực hiện tại của nàng, đi cũng chỉ có thể chịu chết! Người chung quy không thể nào mỗi ngày trông coi nàng……”

“Ai nói gia không thể!”

Hạ Hầu Kình Thiên giận, “Xoẹt” đứng lên, “Ngươi đây là đang hoài nghi năng lực của gia, cho rằng gia ngay cả mèo con của mình cũng bảo hộ không được sao?”

“Minh thương dịch đóa, ám tiễn nan phòng!” Liễu Thịnh cười đến tuấn nhã, ngọc phiến trong tay nhẹ nhàng mà phe phẩy.

“Một Vũ Vương nho nhỏ đi Vô Ưu thành, cũng chỉ biến thành trói buộc của gia. Người một khi có khuyết điểm, sẽ không có được sức mạnh vô địch. Vương Gia, nàng sẽ kéo lại phía sau người!”

Nhìn chằm chằm mặt Liễu Thịnh một hồi lâu, Hạ Hầu Kình Thiên hừ một tiếng.

“Liễu Thịnh, ngươi có biết gia vì sao chán ghét ngươi, lại mang ngươi ở bên cạnh không?”

“Cầu gia giải thích nghi hoặc ——” Liễu Thịnh thu phiến, chắp tay.

“Bởi vì miệng ngươi thối, nói chuyện khó nghe, nhưng ngươi nói lời thật.” Hạ Hầu Kình Thiên xoay người, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, “Nhắc nhở của ngươi, gia đã biết. Mèo con xác thực quá yếu! Cho nên, gia tính tự mình thao luyện nàng!”

Phốc ——

Liễu Thịnh nghe xong lời này, xém chút hộc máu.

Hắn vẫn đều cho rằng Hạ Hầu Kình Thiên lãng phí nhiều thời gian, tiêu hao nhiều tâm huyết ở trên người một nữ tử bình thường.

Ngọc Phi Yên tiến bộ xác thực rất lớn, nhưng những thứ này ở trong mắt Liễu Thịnh xa xa không đủ. Vũ Vương? Ở Vô Ưu thành tùy tiện bắt một phát một bó to, xách giày cho Hạ Hầu Kình Thiên cũng không xứng!

Nếu nàng thật sự chỉ là sủng vật của Hạ Hầu Kình Thiên, tâm tình chủ tử tốt thì được sủng, không tốt thì vứt, giết chết cũng không sao.

Nhưng Liễu Thịnh lại dần dần nhìn ra, Hạ Hầu Kình Thiên đối xử với Ngọc Phi Yên không giống.

Loại không giống này Hạ Hầu Kình Thiên chính mình cũng không nhận thấy được, cho nên Liễu Thịnh muốn giải quyết dứt khoát, thừa dịp trên mặt tình cảm chủ tử còn chưa thông suốt, để hắn nhận thức Ngọc Phi Yên bất quá là một món đồ chơi có thể chọc cười, cùng sói con hổ con Hạ Hầu Kình Thiên nuôi trước kia không có gì khác nhau.

Chỉ là, Liễu Thịnh vạn lần không nghĩ tới, cử động của mình mang đến kết quả tạo thành lại là như thế, trái với ước nguyện ban đầu của hắn. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Xem ra hắn tính ra sai tầm quan trọng của Ngọc Phi Yên ở trong lòng Hạ Hầu Kình Thiên.

Cũng được, không bằng khiến cho Hạ Hầu Kình Thiên dựa theo ý nguyện của mình đi thử. Một ngày nào đó chủ tử sẽ phát hiện, vô luận hắn cố gắng như thế nào, Ngọc Phi Yên cũng không thể xứng đôi với hắn, không thể đứng ở bên cạnh hắn, cùng hắn sánh vai, cùng nàng tiếu ngạo thiên hạ, khi đó, chính hắn sẽ tự buông tha.

Người vô dụng, chỉ có thể vứt đi, mặc kệ lúc trước có bao nhiêu yêu thích……

Hạ Hầu Kình Thiên là phái hành động, hắn rời khỏi vương phủ trực tiếp đi Tùng Hạc Lâu đem Ngọc Phi Yên bắt ra, ở chỗ trống trãi ngoài thành cùng nàng đánh trăm hiệp.

Lần này, Hạ Hầu Kình Thiên cực kỳ nghiêm túc, hắn đem năng lực của mình áp chế đến cấp bậc Vũ Vương, xuống tay cũng không lưu lại đường sống.

Thái độ của hắn kích phát năng lượng tiềm tàng trong cơ thể Ngọc Phi Yên, hai người thống khoái đánh một hồi, đến khi Ngọc Phi Yên mệt xụi lơ, quỳ rạp trên mặt đất há mồm thở dốc thì chấm dứt.

Tuy rằng đã là đầu mùa đông, Ngọc Phi Yên lại mồ hôi đầm đìa, cả người ướt đẫm.

Lần này, Ngọc Phi Yên tinh tường nhận thức chênh lệch giữa mình và Hạ Hầu Kình Thiên dù cho dưới tình huống đồng dạng là Vũ Vương, lực lượng, tốc độ, sức chiến đấu, sức bậc của đối phương cao hơn nàng, làm cho trong lòng nàng cáu giận không thôi.

So với Ngọc Phi Yên chật vật, Hạ Hầu Kình Thiên lại sạch sẽ, đến cả sợi tóc đều nằm gọn, không rối loạn chút nào.

“Quả nhiên vẫn là quá yếu!”

Thô lỗ đem Ngọc Phi Yên nắm chặt trong lòng ngực của mình, Hạ Hầu Kình Thiên đưa tay mơn trớn từ sợi tóc trên đỉnh đầu nàng, đi xuống, đến mũi chân nàng. Nháy mắt, một cỗ ấm áp đem Ngọc Phi Yên vây quanh, chẳng những hong khô quần áo ướt đẫm của nàng, còn làm cho nàng khôi phục nguyên khí.

“Hạ Hầu Kình Thiên, ngươi rốt cuộc là cảnh giới nào?”

Tuy Ngọc Phi Yên một năm nay tốc độ phát triển kinh người, nhưng nàng cảm thấy mình ở trước mặt Hạ Hầu Kình Thiên, hoàn toàn giống như học sinh tiểu học, thật sự là quá đả kích.

“Chờ nàng miễn cưỡng đến Vũ Tông, gia sẽ nói cho nàng biết!”

Vũ Tông?! Cái miệng nhỏ nhắn của Ngọc Phi Yên há thành chữ “O”.

Theo nàng biết, lợi hại nhất của Đại Chu quốc cũng chẳng qua là Vũ Thần. Chẳng lẽ Hạ Hầu Kình Thiên là Vũ Tông? Không đúng, hắn có sức mạnh như thế, nhất định là phía trên Vũ Tông……

Nhìn thấy sùng bái nhỏ ứa ra trong mắt Ngọc Phi Yên, trong lòng Hạ Hầu Kình Thiên rất đắc ý, đưa tay xoa nhẹ tóc Ngọc Phi Yên một phen, điểm nhẹ hai cái trên trán nàng.

“Từ hôm nay trở đi, gia sẽ cường hóa huấn luyện đối với nàng.”

“Trừ ăn cơm ngủ, chữa bệnh cho gia gia nàng ra, thời gian khác của nàng đều phải luyện võ! Gia không muốn lúc ở mang nàng đi ra ngoài, bị người chê cười, nói mèo con của gia quá yếu, đánh mất thể diện của gia!”

Đối với lời bá đạo của Hạ Hầu Kình Thiên, Ngọc Phi Yên hết sức không nói gì. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Bất quá, do Hạ Hầu Kình Thiên tự mình chỉ điểm cộng thêm bồi luyện, Ngọc Phi Yên rất cao hứng, huấn luyện viên trâu bò thêm bồi luyện như thế, đến nơi đâu tìm! Nghĩ như vậy, Ngọc Phi Yên không chút do dự đáp ứng yêu cầu của Hạ Hầu Kình Thiên.

Tình cảm mãnh liệt trong lòng Ngọc Phi Yên được đốt lên, lại đánh úp về phía Hạ Hầu Kình Thiên.

Chờ nàng hao hết một tia khí lực cuối cùng trong người, mệt đến ngất xỉu, đã là đêm khuya.

Cõng Ngọc Phi Yên ở sau lưng, Hạ Hầu Kình Thiên chậm rãi bước đi.

“Mèo con, đừng quên nàng từng nói, khi ta có khó khăn, nàng sẽ không chút do dự đứng ở phía bên ta giúp ta! Năng lực hiện tại của nàng quá yếu, nếu muốn giúp ta, chỉ có thể trở nên mạnh mẽ……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.